Cuối cùng cũng tới ngày xuất viện, 8 giờ sáng Phương Nhã Lan đã xuất hiện trong phòng bệnh của Sở Kiều Kiều giúp cô thu dọn đồ đạc.
Sở Kiêu còn phải đi làm nên không tới được, chỉ có thể chờ đến tối rồi hỏi thăm sau.
Bởi vì đồ đạc của Kiều Kiều rất ít, thế nên chỉ mất tầm 30 phút là đã thu dọn xong.
Sau đó là kiểm tra cơ thể toàn diện, bởi vì trang thiết bị của bệnh viện đều là loại mới nhất nên cũng chỉ mất tầm tiếng rưỡi là kiểm tra xong rồi.Lần đầu Sở Kiều Kiều thấy Âu Dương Minh làm việc, không thể không nói là anh ta thật sự rất chuyên nghiệp, thái độ cũng không chê vào đâu được.
Cho dù có là người quen thì Âu Dương Minh cũng giữ thái độ nghiêm túc và chuyên nghiệp nhất với tư cách là một bác sĩ.
Sở Kiều Kiều thật sự rất bội phục anh ta.
Dù sao bác sĩ cũng không phải một công việc dễ làm.Sau khi kiểm tra sức khỏe xong, cô cùng chị gái chào tạm biệt mọi người.
Lúc này cô mới phát hiện, hoá ra bác sĩ với chị gái đã trao đổi thông tin liên lạc với nhau từ trước rồi.
Sở Kiều Kiều mờ mịt nhìn về phía bác sĩ, ra tay cũng thật nhanh, mới có bao lâu mà đã lấy được số điện thoại của chị gái rồi, bác sĩ cũng thật là….!Âu Dương Minh cũng phát hiện ra ánh mắt của Sở Kiều Kiều, liếc mắt nhìn cô một cái, nhân lúc không ai chú ý thì quay ra nhướn mày nhìn cô cười cười, sau đó lại nháy nháy mắt với cô.Sau đó hai người lại ăn ý quay sang chỗ khác.
Âu Dương Minh cảm thấy không sao cả, bị Sở Kiều Kiều biết cũng chẳng sao, bởi vì anh đúng là có ý muốn tiếp cận Phương Nhã Lan.
Ngày từ lần đâu anh gặp cô gái này, anh đã cảm thấy cô rất đặc biệt, khiến anh muốn thân cận.
Mà Âu Dương Minh luôn là người thành thật với bản thân mình, nên anh quyết định theo đuổi Phương Nhã Lan luôn.Bị Kiều Kiều biết được cũng tốt, anh cảm giác được ấn tượng của Kiều Kiều về bản thân cũng không tệ, không chắc có thể thuyết phục cô đồng ý giúp mình tu thành chính quả với chị gái hay không, nhưng bình thường dò hỏi chút sở thích cá nhân và thời gian rảnh rỗi của Phương Nhã Lan thì chắc vẫn được.Cũng không cần lo lắng anh mà tiếp xúc nhiều với Kiều Kiều thì Kiều Kiều sẽ thích anh.
Chỉ qua tiếp xúc hàng ngày thời gian gần đây, anh có thể xác định là cô sẽ không thích mình, mà bản thân cũng không phải mẫu người mà cô thích.
Mặc dù Sở Kiều Kiều có thiện cảm với anh đấy, thế nhưng loại thiện cảm đó không giống với rung động của tình cảm nam nữ.
Nên Âu Dương Minh thật đúng là không lo lắng cô sẽ thích mình mà tạo thành tình huống xấu hổ.Sở Kiều Kiều thì không nghĩ nhiều như vậy.
Dù sao cô cũng đã biết trước việc họ sẽ đến với nhau, vậy nên cô cũng không thấy kì lạ về việc này.
Điều khiến cô bất ngờ là tốc độ nhanh khiến người trầm trồ của Bác sĩ thôi.
Có điều…..!tốc độ nhanh thì sao chứ, còn không phải tới cuối truyện mới bắt được tới tay hay sao, mà quà tặng đi kèm còn rất nhiều nữa chứ, Sở Kiều Kiều xấu xa mà nghĩ trong lòng.Sở Kiều Kiều tung tăng cùng chị gái bước ra khỏi bệnh viện.
Bởi vì bệnh viện HK rất lớn nên cũng có rất nhiều cổng, cổng mà cô và chị gái dùng là cổng đặc biệt, chỉ có người dùng phòng bệnh hồi sức riêng biệt như cô mới được dùng cổng này.
Vừa ra khỏi cổng đã có 2 chiếc xe chờ sẵn, một Maybach màu bạc Diamon và một BMW màu đen Black Sapphire, cả 2 chiếc này đều là xe trong gara của Sở Kiều Kiều.
Cả ba Sở và Sở Kiêu đều không thích xe lắm, nên bình thường mỗi người cũng chỉ có tầm mười mấy hài mươi chiếc đủ đi thôi, đều là của Cadillac, Rolls Royce và Mercedes – Benz.(t/g: tất nhiên, cái bình thường của họ không phải cái bình thường của con đỗ ngèo khỉ như tôi (j v j), ha ha).
Này cũng không phải là cô muốn khoe khoang trá hình, mà là thật sự là như thế.
Không nói cái khác, chỉ riêng vẫn đề mặt mũi là phải có mấy cái rồi, để đề phòng chẳng may có vấn đề và cả lý do an toàn tránh bị người nhắm tới nên họ phải có rất nhiều xe để thay đổi.
Dù sao đối với người giàu, xe cũng như quần áo họ mặc trên người vậy, đều là thứ không thế thiếu cũng như không được phép qua loa.Có điều, không thích cái này thì thích cái khác.
Sở thích của ba Sở còn tốn kém hơn cả chơi xe, đó là chơi ngọc và đồ cổ.
Mặc dù Sở Kiều Kiều không biết ba Sở có thật sự hiểu về mấy thứ đó hay không, thế nhưng chẳng sao cả.
Chỉ cần ba Sở thích cũng như nó đáng giái tiền đó là được.
Dù sao thì tài sản riêng của ba Sở sau này cũng là của cô mà, có ai lại chê tiền của mình nhiều đâu.Còn Sở Kiêu thì lại thích đầu tư bất động sản,…!Này thật ra cũng không phải là sở thích của anh, chỉ là bình thường Sở Kiêu dành rất nhiều thời gian cho nó thôi.
Sở Kiều Kiều suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng lọc ra được vài cái có thể là sở thích của Sở Kiêu.
Trước tiên là du thuyền, Sở Kiêu phải có gần 40 chiếc, mặc dù chẳng mấy khi anh dùng đến chúng, này là tính cả những cái được tặng.
Kế tiếp thì chắc là sưu tầm các bức họa nổi tiếng, thậm chí Sở Kiêu có nhiều bức họa đến mức còn có thể mở cả phòng tranh nếu anh muốn.Phương Nhã Lan tự nhiên kéo theo đứa em gái đang hồn dù phương xa lên phía trước, đưa túi xách trong tay cho vệ sĩ trước mặt, rồi kéo theo Sở Kiều Kiều ngồi vào ghế sau của chiếc xe Maybach.
Nội thất trong xe được làm bằng da cao cấp, màu sắc cũng rất tự nhiên tươi đẹp, ngồi vào vô cùng thoải mái.
Vệ sĩ ngồi bên tay lái phụ lúc này mới quay sang hỏi hai người: – Tiểu thư, bây giờ hai người về biệt thự luôn hay đi đâu khác?Phương Nhã Lan quay sang hỏi ý kiến em gái một chút, cuối cùng hai người quyết định trước tiên không về nhà.
Bởi vì Sở Kiêu không ở nhà, mà Sở Kiều Kiều cũng tò mò muốn ở ngoài lượn một vòng ở bên ngoài trước đã.Vậy nên hai người quyết định ăn trưa ở một nhà hàng dưới danh nghĩa của Phương Nhã Lan, chính là nhà hàng làm canh gà trước đó.
Sau đó hai người định tới trung tâm thương mại dưới danh nghĩa của Sở thị dạo một vòng rồi mới quay về.
Mãi mới được tận mắt nhìn ngắm thế giới này, Sở Kiều Kiều có chút kích động không nhịn được, Phương Nhã Lan lại chỉ cho là cô bị vây trong bệnh lâu quá nên ngứa ngáy trong người, muổn hít thở không khí thả lỏng cơ thể một chút..