Chương 17: Thú triều và biến cố

Đoàn người sau một tuần cũng về Thạch Nha trấn an toàn, khi trở về đoàn người cũng mang đến cho Thạch Nha trấn sự vui mừng, cũng mang đến đau khổ, buồn bã.

Cha mẹ Lâm Giang cũng xuất hiện đón đoàn người trở về, khi thấy Lâm Giang an toàn trở về cả hai người cũng không kiềm được sự vui mừng.

Sự tự hào cùng vui mừng hiện rõ trên mặt bọn họ, con trai bọn hắn người mà cả hai cùng nuôi lớn từ trong nôi, hiện tại cũng đã trưởng thành thành một võ giả mạnh mẽ.

Thấy hai người như thế, Lâm Giang cũng cười hạnh phúc đi tới cha mẹ của hắn, cả hai hỏi thăm mình hắn trả lời, đấy là sự quan tâm của gia đình thứ mà kiếp trước hắn không thể trải qua toàn vẹn. Lâm Giang cũng có mua một số phần quà cho cha mẹ hắn, một ít trang sức cho mẹ cũng như một ít đồ vật cho hắn.

Trái lại với bọn hắn thì có gia đình không kìm được nước mắt, khóc ngất tại chỗ, đau khổ ngồi bệch xuống đất. Lâm Giang nhìn thấy hắn cũng không thể làm gì được, chỉ có thể mặc niệm bọn hắn ra đi thanh thản.

Sau lần đó, Thạch Nha trấn đón một cái tết yên bình bên gia đình, mặc cho ngoài kia binh lâm thành hạ, chiến tranh nổi lên.

Nhờ sự trợ giúp của Rèn Thể Dịch, sau một tháng Lâm Giang đột phá Luyện Thể tầng 3.

Hoạt động thường ngày vẫn diễn ra như thế, hắn đi săn để tích lũy tiền nong, cũng như gia tăng kinh nghiệm, do bản thân mạnh lên cùng với vũ khí mới phá lệ vừa tay, phạm vi hoạt động của hắn càng ngày càng cách xa trấn.

Thời gian thoi đưa, không bỏ sót bất kì ai. 1 năm cứ thế trôi qua, Lâm Giang cũng đã 17 tuổi.

Hiện giờ tu vi của hắn là Luyện Thể tầng 5 sắp đột phá tầng 6, Rèn Thể Dịch phá lệ ra sức hoặc đối với Lâm Giang rất hữu hiệu, giúp hắn tiết kiệm được vài tháng tu luyện. Cũng một phần bởi vì sau khi trở về từ Bạch Ngưu thành lần đầu tiên, Dẫn Khí Quyết đã được hắn sửa chữa một lần nữa càng hoàn mỹ hơn, động tác cũng mang một ý vị gì đó giống tu luyện hơn chứ không phải là nhảy một điệu nhảy kì quái nữa.

Có thể Rèn Thể Dịch tác dụng với người khác thực sự không có ngưu bức như thế, nhưng Lâm Giang lại khác Rèn Thể Dịch vô cùng hiệu quả.

Hắn đột phá đến tầng 5 nhưng cũng không có gì thay đổi quá lớn, chỉ Lôi hệ thiên phú sử dụng được lâu hơn và thuần thục nhiều hơn thôi. Thực Tại Chi Nhãn vẫn còn thời gian làm lạnh do linh hồn của hắn chưa phục hồi hoàn tất. Nhưng gần đây cảm giác lực của hắn ngày càng mạnh hơn cũng đồng nghĩa linh hồn cũng khôi phục gần như hoàn tất, do cảnh giới của hắn tăng nên thời gian khôi phục được giảm một chút ít.

Cảm giác lực tăng cao mang theo một cảm giác hư vô mờ mịt chưa từng có, hắn cảm giác mình tu luyện có vấn đề nhưng ở đâu hắn không rõ, giống như hắn vẫn còn khoảng trống để tu luyện nhưng lại không thể tăng thêm, đến mức đó chỉ có thể đột phá mới có thể tu luyện tiếp.

Phạm vi hoạt động của hắn hiện tại đã rất xa, thậm chí có lần hắn đi đến nơi để săn cách Thạch Nha trấn gần một ngày đi đường tức là khoảng 200 dặm. Lực lượng và tốc độ của hắn hiện giờ rất cao, vượt mức phàm nhân có thể chạm đến, lực lượng của hắn ở khoảng 5500 cân.

Nghĩ hắn giơ tay nhấc chân cũng tạo được phá hư? Cũng đúng nhưng không hẳn, cơ thể người có thể tu luyện mạnh hơn nhờ linh khí, mọi vật cũng như thế nhưng không rõ ràng bằng thôi. Đất bình thường thôi cũng có độ cứng và bền cao hơn ở Trái Đất nhiều, vật liệu cũng như thế tuy chưa thoát khỏi phạm trù phàm vật nhưng rõ ràng có gì đó hơn hẳn so với Trái Đất.

“Nói đến Trái Đất, linh khí ở đó đã khôi phục, chắc có lẽ hiện giờ ở đó cũng có thể tu luyện như nơi này nhưng không phát triển bằng”

Lâm Giang hơi suy nghĩ. Chợt hắn suy nghĩ tới tình hình chiến tranh lần đầu ở Bạch Ngưu thành mà Lâm Giang biết.

6 tháng trước lúc hắn vừa đột phá tầng 4 có cùng Lý Hạo tham gia một chuyến đi Bạch Ngưu thành. Chiến tranh đã nổi lên giữa 2 thế lực, ảnh hưởng vô cùng lớn đến thế lực nhỏ xung quanh, Kim Nhật quốc là một nạn nhân. Thậm chí, cũng có một số lệnh chiêu quân từ cả 2 thế lực nhưng do thứ gì đó, cả hai không được cưỡng ép chiêu quân, chỉ là tự nguyện mới được.

Tuy chiến tranh không lan rộng tới Kim Nhật quốc nhưng ảnh hưởng cũng rất lớn, kinh tế bị cắt đứt, người dân lầm than nhiều nơi, loạn lạc trong nước xuất hiện, quân triều đình cũng phải phái đi để dẹp yên loạn lạc.

Còn về Xích Dương học viện cùng Thiên Lâm học viện, dù còn khoảng gần 1 năm nữa mới diễn ra chiêu sinh nhưng đã có rất nhiều người bắt đầu di chuyển về một trong 2 trường học.

“Khoảng vài tháng nữa ta cũng nên xuất phát”

Lâm Giang cũng có ý định tham gia, nơi tổ chức cách rất xa nơi này cần không ít hơn vài tháng đi đường đối với hắn, nơi đó nằm ở Trung Đông Vực gần về phía Đông Hoàng Thiên Sơn. Cũng may mắn hắn cũng nằm gần Đông Hoàng Thiên Sơn, hắn cách nơi tổ chức không quá xa. Nếu không, với sức người hắn đi vài năm cũng không biết được nữa quảng đường không nữa.

Học viện chỉ tuyển một số ít học viên nhưng có vô số người tham gia. Không phải tất cả mọi người đều tham gia với hi vọng vào được Xích Dương hay Thiên Lâm học viện, mà là ngoại trừ 2 đỉnh tiêm học viện chọn học viên, các học viện khác cũng như các tông môn khác cũng tham gia vào đó lấy Xích Dương và Thiên Lâm làm chủ tổ chức tuyển đệ tử hoặc là học viên.

Có thể coi lần này là lần đầu tuyển chọn đệ tử hoặc học viên với phạm vi toàn bộ Đông Vực, với sự tham gia của rất nhiều thế lực lớn nhỏ khác nhau.

“Hôm nay nên đi về hướng Nam, lần cuối đi về hướng đó gặp một con Hắc Tượng tầng 6, lúc đó không chắc chắn nên đã rút lui, lần này có tí đột phá cũng nên cũng đã đến lúc giết nó”

Chuẩn bị đồ đạc ra khỏi phòng, do phạm vi càng ngày càng lớn nên hắn trước khi đi luôn phải chuẩn bị lương khô và nước, có đôi lúc hắn đi vài ngày mới về.

“Đi thôi Tiểu Hắc”

Sau một vài lần đi săn, Tiểu Hắc cũng bắt đầu theo Lâm Giang đi săn bắt. Thân thể của nó hiện tại giống như một con Hắc Cẩu bình thường không gì khác, nhưng sức chiến đấu đại khái ở tầng 4 và 5 tả hữu.

Ban đầu hắn cũng rất kinh ngạc Tiểu Hắc giấu đủ sâu, nhưng do quen biết nên mối quan hệ cũng không xảy ra vấn đề gì.

Lâm Giang hiện tại có thể săn bắt các loại dã thú khoảng tầng 5 đến tầng 6, nhưng do phải ẩn tàng nên hắn chỉ đem những con mồi ở tầng 2 hoặc 3 về để bán. Những con mồi còn lại thường thì hắn sẽ ăn như thực phẩm hoặc là cho Tiểu Hắc.

Mất khoảng 5 canh giờ tới nơi săn bắt Hắc Tượng, đề cao cảnh giác một chút, không mất nhiều thời gian Lâm Giang phát hiện ra nó.

Lấy cự kiếm từ trên vai xuống cầm trên tay, cự kiếm ẩn ẩn phát ra từng tia tử lôi quấn quanh.

“Chào ngươi, một ngày mới tốt đẹp!”

Lâm Giang như chớp nhoáng chém thẳng vào đầu hắc tượng, sau đó bắt đầu đánh lên.

“Bẩm tướng quân, bầy hung thú đã đi đúng hướng theo tính toán, khoảng 2 ngày nữa bầy hung thú sẽ tiếp cận chiến trường. Nhưng trên đường đi của bọn chúng có xuất hiện một vài thôn trấn nhỏ, có cần dẫn bọn chúng tránh né các thôn trấn không thưa tướng quân.”

“Hử? Tới rồi sao? Nhanh đấy!”

“Không cần tránh né, chỉ là một lũ phàm nhân của một quốc gia nhỏ bé, là bọn chúng cản đường đi của lũ hung thú, ảnh hưởng kế hoạch là tội chết, giết càng nhiều càng tốt, rác rưởi thì không đáng được sống”

Một giọng nói hơi chói tai cũng mang vẻ giễu cợt, thích thú. Nghe nói về mạng người giống như thứ chẳng quan trọng với hắn, một câu nói quyết định số phận ngàn vạn người.

Binh lính nghe thấy, trong ánh mắt hiện ra vẻ chần chờ nhưng rồi cũng nhận lệnh lui xuống.

“Hàn Vân Thánh Địa, lần này ta xem các ngươi đối phó như thế nào!!”

Chủ nhân của giọng nói cười phá lên, đầy vẻ trêu tức cũng thích thú.

Thạch Nha trấn.

“Phu nhân, Giang Nhi hiện tại đã lớn rồi, có lẽ ta và ngươi nên quyết định cưới một cô gái cho hắn, Lâm Gia cũng cần nối dõi tông đường nha.”

Lâm Diệp vừa uống trà vừa nói.

Cạnh bên, Liễu Y Hoa đang ngồi gọt trái cây cho Lâm Diệp.

“Ta cũng đồng ý, Giang Nhi của ta lớn lên đẹp trai như thế còn lại là cường giả đương nhiên phải cưới một cô gái tài sắc vẹn toàn phù hợp với hắn rồi”

“Được rồi, Giang Nhi hiện tại đã đi săn chắc khoảng mai hắn mới về, lúc đó ta và phu nhân hỏi thử ý kiến hắn đi, hắn mà không đồng ý ta đánh mông hắn”

Lâm Diệp cười trả lời.

Chợt,

Rống….

Gào……….

Vô số âm thanh dã thú vang vọng khắp Thạch Nha trấn.

“Nhìn kìa là dã thú, dã thú tấn công trấn…..”

“Không là thú triều, là thú triều”

Càng ngày càng nhiều tiếng hoảng loạn, liệp thú đội được tập kết một cách nhanh nhất ra chống đỡ.

Liễu Y Hoa ôm chặt Lâm Diệp nhìn về phía đầu trấn, ở đó có một con vô cùng lớn dã thú, thân thể phát ra từng ngọn lửa thiêu cháy mọi thứ.

“Không, bọn chúng là……….hung thú” Lâm Diệp khiếp sợ nhìn về phía thú triều.

Đó cũng là những câu cuối cùng phát ra ở Thạch Nha trấn.

Một ngọn lửa bao phủ toàn bộ Thạch Nha trấn, không một ai trốn thoát cũng không ai có thể chống cự, con người cứ thế yếu đuối, sự sống của mình còn không thể nắm bắt.

Sau đó là vô số tiếng thú rống, hàng chục con hung thú tràn vào bên trong dẫm đạp tất cả. Xong lại đi xuyên qua Thạch Nha trấn hoặc nơi đó đã từng là Thạch Nha trấn, hiện nay chỉ còn lại tro bụi.

Không mất thời gian vài phút, một thị trấn nơi tồn tại văn minh cứ như thế bị xóa đi không chút chống cự. Thị trấn bị xóa đi nhưng nhiều thứ khác vô hình được hình thành, một đoạn giai thoại cũng từ đó mà bước ra.

p/s: có suy nghĩ ngừng lại khi viết tới đoạn này và hiện tại ta cũng biết tác phẩm này sẽ về đâu rồi.