Nơi đó, mọi người bắt đầu nghiêm chỉnh tập hợp theo quân lệnh, khi tất cả đã vào hàng. Không có bất kỳ tiếng nói nào vang lên, tất cả đều im lặng chờ đợi, mười phút sau vẫn không có gì xảy ra, 30 phút sau vẫn không có thứ gì xảy ra nhưng trong hàng ngũ cũng đã phát ra một số âm thanh. Nửa canh giờ sau, hàng ngũ đã có chút ít tiếng nói xì xào bàn tán, mặc dù nhỏ nhưng trong không khí im lặng vẫn có thể nghe thấy nó.
Một canh giờ sau, nắng ấm đã chiếu sáng toàn bộ quảng trường, tiếng thảo luận, bàn tán ngày càng nhiều. Chợt, một số tiếng động nhẹ vang lên, các âm thanh xì xào bàn tán biến mất. Một số người không kìm được sự tò mò thì quay ra xem, kết quả bọn hắn thấy được, những người xì xào lúc nãy đang nằm trên mặt đất, ôm bụng đau khổ la hét nhưng kì lạ không ai nghe thấy bất cứ tiếng động nào. Những người nhìn thấy nó bắt đầu hoảng loạn lên, nhưng ngay lập tức cũng im lặng.
“Là quân nhân, phải giữ được sự tò mò, nghiêm chỉnh chấp hành quân lệnh, không được nghi ngờ quân lệnh”
Một giọng nói hùng hồn vang lên giữa quảng trường, giọng nói mang theo uy nghiêm kinh khủng, không thiếu người khụy xuống suýt nữa ngất đi.
“Mang toàn bộ những người không hợp cách ra ngoài”
Giọng nói hùng hồn tiếp tục vang lên, nhưng áp lực thì biến mất đi nhiều.
Bỗng từ trên trời hạ xuống một bóng người, là một thanh niên nhìn ngoài 20 nhưng khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, liếc toàn bộ những người còn đứng trên quảng trường. 1 phần 3 số người bị mang đi do nhiều lí do.
“Ta nhận lệnh của phó Tướng Quân đến để dạy cho các ngươi, Huyền Minh Công và Thiết Sa Quyền”
Lâm Giang nhìn hắn một chút, có thể bay tức là Huyền Vũ kỳ hoặc trở lên, cảnh giới này có thể gọi là cường giả rồi, bay lượn thiên không là ước mơ của vô số người khi bước lên con đường tu luyện. Người kia mang khuôn mặt chuẩn quân nhân nhưng còn khá trẻ, dáng dấp cao gầy, khí chất nghiêm chỉnh nhưng lại mang một cổ làm người ta kính sợ khí tức.
Nước da hơi trắng, mày kiếm, đôi mắt sâu thẳm, mũi cao đó là những gì Lâm Giang nhận xét hắn, tóm gọn lại một từ: soái, điển hình của cao đẳng nhan giá trị.
Cũng không giải thích gì thêm, hắn ngay lập tức giảng giải Huyền Minh Công. Tối qua Minh Viễn cũng nói với hắn về công pháp này, Huyền Minh Công là Hạ phẩm công pháp, không như Dẫn Linh Quyết là Vô phẩm công pháp. Huyền MInh Công không cần vận động rèn thể mà chỉ ngồi xuống hấp thu linh khí dẫn động rèn thể.
Công pháp theo Lâm Giang biết được chia thành Hạ phẩm, Trung phẩm, Thượng phẩm, Cực Phẩm, Siêu phẩm. Trong sách còn có trong truyền thuyết trên Siêu phẩm còn có cấp độ khác nhưng chỉ là truyền thuyết, còn thực tế thì không rõ. Mỗi phẩm lại có thể chia thành: hạ, thượng, đỉnh cấp.
Huyền Minh Công là Hạ phẩm thượng cấp công pháp, được thế lực phía sau cho phép truyền bá trong quân đội. Công pháp chia thành 2 tầng: 1 là dẫn linh 2 là nhập linh. Tức tương ứng với Luyện Thể và Linh Hải kỳ, nhưng được chú trọng phần lớn là ở Luyện Thể kỳ, do khi vào Linh Hải, Huyền Minh Công không quá nổi bật thậm chí là thấp kém so với nhiều loại công pháp khác.
Thiết Sa Quyền là cũng cùng cấp độ với Huyền Minh Công, là Hạ phẩm thượng cấp võ kỹ. Được dạy khi bước vào quân đội. Là một võ kỹ tăng cường sức mạnh của quả đấm.
Võ kỹ phải thường xuyên diễn luyện mới có thể ngày càng mạnh hơn chia thành: Nhập Môn, Thuần Thục, Đại Thành, Viên Mãn.
Cấp độ càng cao võ kỹ càng mạnh mẽ hơn cũng như được tăng phúc nhiều hơn.
Thanh niên kia diễn luyện và giải thích không rất cặn kẽ, rất nhanh thì kết thúc, hắn cũng không thèm nhìn lên bọn hắn một chút mà lập tức bay đi, để lại vài nghìn binh lính phía dưới, có người lâm vào trầm tư, có người thì bối rối, có người tức giận,…
Chợt, Lâm Giang cảm nhận lại một thứ rất lâu hắn chưa làm, sửa chữa công pháp, Lâm Giang cảm thấy Huyền Minh Công có thể cải tiến một chút về hướng dẫn linh khí và một số thứ. Dựa trên kinh nghiệm và hiểu biết của hắn hoàn toàn có thể sửa chữa, không đợi lâu, hắn lập tức thôi diễn trong đầu của hắn về cách sửa chữa Huyền Minh Công.
Mọi người theo nhiều lần được thanh niên kia dạy nhưng chưa chắc nhớ rõ, vì nó rất mờ mịt, tối nghĩa, khó hiểu, nhưng đối với một kẻ có linh hồn mức độ cao hơn người khác, thì nhớ rõ và diễn luyện nhiều lần không quá khó khăn.
Đang diễn luyện, chợt Lâm Giang mở mắt ra, hắn nhìn về phía bên cạnh cách vài hàng. Ở đó có một tên hắn biết đang đứng thôi luyện Huyền Minh Công, là Vô Danh.
Khi hắn vận công, Lâm Giang cảm thấy rất khác với người thường, có thêm một số nguồn năng lượng nào đó thoát ra ngoài, mạnh mẽ, âm tàn lại khó hiểu. Giống cảm giác một bóng người đang đứng một mình trong bóng tối im lặng, ngoài hắn ra chỉ là bóng tối.
Khi Lâm Giang nhìn hắn, Vô Danh mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lâm Giang, trong mắt còn có một ít nghi hoặc nhưng đa phần lại là cảnh cáo và lạnh lùng. Lâm Giang nhìn hắn, giờ mới để ý con ngươi của Vô Danh có một chút màu đỏ, nhìn phải rất kỹ mới thấy được, một màu đỏ như hồng ngọc trộn lẫn với màu đen huyền bí.
Thấy Vô Danh nhìn mình càng dữ tợn, Lâm Giang cũng cười lắc đầu và quay chỗ khác.
Ngày hôm nay bọn hắn được nghỉ buổi sáng không cần đi huấn luyện, nên sau khi có lệnh giải tán, mọi người đều trở về nơi ở.
“Ngươi thấy gì?”
Chưa vào tới lều, đã có một người lạnh lùng đứng trước cửa lạnh lùng hỏi hắn
“Ngươi muốn ta thấy gì?”
Lâm Giang mỉm cười trả lời.
Vô Danh không nói tiếp mà im lặng nhìn hắn, con ngươi ẩn ẩn có chút mất kiên nhẫn.
“Thấy gì nhỉ? Bóng đêm? Hay là hắc ám?”
Lâm Giang rõ đầu mình tỏ vẻ suy nghĩ rất cực khổ, miệng thì lại mỉm cười.
Chợt, Lâm Giang dùng tay bắt lại một nắm đấm bay về phía mặt mình.
“Ở trong thành không được đánh nhau nha”, Lâm Giang cười nói.
Vô Danh có chút bất ngờ vì tốc độ phản ứng của Lâm Giang, cũng vừa tỉnh lại khi nghe Lâm Giang nói, thu tay lại, ánh mắt cực độ lạnh lẽo nhìn hắn.
“Lâm Giang huynh cùng lão đại có gì từ từ nói nha cần gì động thủ”
Phía sau, Minh Viễn, Từ Vĩnh Nghi và Vương Hạo Hiên cũng chạy đến.
“Không có gì đâu, chỉ là chào hỏi một tí thôi”
Lâm Giang xoay người lại nói sau đó bước vào trong lều trở về giường của mình tiếp tu thôi diễn Huyền Minh Công.
“Lão đại?”
Cả 3 người chạy tới phía Vô Danh.
“Không có gì?”
Nói xong hắn cũng trở về giường, khi đi ngang Lâm Giang hơi nhìn hắn một chút rồi cũng im lặng nhắm mắt lại. Để lại 3 người ngơ ngác, không hiểu gì xảy ra.
Chiều đến
“Tất cả tập hợp, đầu tiên chạy 10 vòng xung quanh thành trì”
Mỗi một quân đoàn sẽ được huấn luyện ở khu riêng biệt và được huấn luyện khác nhau, Tiên Phong quân là cá biệt, ở đây huấn luyện là đặc biệt nhất, ở đây có bài huấn luyện dành riêng cho Tiên Phong quân, đó là sinh tồn. Tỉ lệ Tiên Phong quân chết do đang huấn luyện chỉ thấp hơn chết khi ở chiến trường.
Tiên Phong quân ở Thiết Mãng thành chia thành có 5 đội, Lâm Giang ở đội ba, đội lần trước tử vong cao nhất.
Từng tên lính bắt đầu di chuyển, những người cuối cùng về đích sẽ bị phạt thêm 10 vòng, dù đây chỉ là khởi động. Dù là Luyện Thể võ giả, thể lực sức lực vượt mức thường nhân rất nhiều, một đấm phá đá chỉ là đùa giỡn nhưng phải biết Thiết Mãng thành rất lớn, Lâm Giang chạy bình thường cũng mất khoảng 30 phút, chạy liên tục thể lực sẽ giảm rất nhiều.
Vòng đầu tiên, tất cả đều bình thường.
Vòng thứ 3, một số tên bị tuột lại đằng sau.
Vòng thứ 7, rất nhiều người gục ngã, tốc độ của tất cả giảm đi nhiều, phân ra thành 2 cực rõ rệt. Một nhóm người chạy phía trước tuy sắc mặt trắng ra nhưng vẫn đang chạy, một nhóm người bị bỏ lại phía sau.
Vì thế, cũng phân rõ ra nhưng kẻ mạnh ở Tiên Phong quân, phía trước đoàn người chỉ khoảng 50 người trong tổng số hơn 500 người ở Tiên Phong quân đoàn.
Vòng thứ 10, khoảng cách triệt để kéo xa giữa 2 thái cực.
Hơn 50 người về đích đầu tiên, đứng nghiêm chỉnh trong khi ai cũng sắc mặt trắng bệch. Lâm Giang nằm trong nhóm người này, còn có một số người của đội 3 như Lục Siêu và Tô Minh Thạch cũng có mặt, đặc biệt cả 4 người Vô Danh cũng xuất hiện trong này. 4 người kia, Lục Siêu và Tô Minh Thạch đều khá ngạc nhiên khi Lâm Giang đứng đó, những người này đều biết thực lực của nhau, nhưng Lâm Giang thì không ai rõ, có lẽ Vô Danh và Tô Minh Thạch biết một chút.
“Những kẻ ở phía sau chạy thêm 10 vòng, những kẻ đến trước qua khu đặc huấn”
Khu đặc huấn là một căn phòng giả chiến, ở đó có người gỗ và cung thủ, nhiệm vụ là sinh tồn trong đó 1 giờ.
Bước vào căn phòng, có hàng trăm người gỗ dùng gậy và xung quanh tường có nhiều lỗ nhỏ để bắn cung, mũi tên thì không có mũi nhọn nhưng nếu trúng yếu điểm thì cũng có thể mất mạng.
Vừa bước vào Lâm Giang và những người khác được chào đón bằng 1 tràn tên. Mỗi người đều tránh né, có những người cũng trúng đòn nhưng không quá ảnh hưởng.
Mỗi một người đều tách ra 1 khu, ở đây không chỉ phòng bị người gỗ và tên còn cần phòng cả những người khác, giống như chiến trường thực sự.
Không như những người khác, cảm giác lực của Lâm Giang rất mạnh, có thể né hầu hết các mũi tên từ mọi góc bắn, hắn chỉ đối phó với vô số gậy gỗ đánh tới thôi.
Chợt, một mũi tên phá lệ nhanh chóng đâm vào ngực hắn, làm hắn phải nhất thiết tránh né nó đồng thời chịu một số gậy gỗ đánh.
Nhìn lại nơi nó bắn ra, là Lục Siêu chỗ, hắn đang cười chế giễu Lâm Giang.
Giờ mới để ý, hắn bị bao quanh bởi 2 người, Lục Siêu và Tô Minh Thạch. Cả 2 không ngừng đá những mũi tên về phía Lâm Giang, làm tốc độ của nó phá lệ nhanh chóng.
Còn đang vui vẻ thoải mái Lục Siêu, chợt hắn hãi nhiên. 2 mũi tên bây thẳng vào ngực hắn với tốc độ cực nhanh làm hắn không kịp tránh đi.
Hự…..
Lục Siêu bị bắn lùi về đằng sau mấy bước xa, còn bị rất nhiều gậy gỗ đập vào cơ thể, khiến nhiều nơi trên cơ thể hắn đỏ lên, chỗ lòng ngực 2 vết thương thấy rõ tuy không ra máu nhưng đã bầm tím.
“Chết tiệt, ta giế…….”
Chưa nói xong, 1 thanh gỗ đập mạnh vào miệng hắn, làm Lục Siêu ngã xuống đất, miệng chảy ra máu, trên đất còn có 1 chiếc răng.
“Xin lỗi, ta lỡ chân đẩy một chút xíu mũi tên, ngươi có sao không”
Một tiếng nói vang lên cạnh Lục Siêu, khi hắn ngước lên, Lâm Giang đứng rất gần hắn mỉm cười nhìn Lục Siêu, chỉ là nụ cười lại có chút quỷ dị.
“Ta….”
Cố gắng đứng lên Lục Siêu, chợt bị một cây gậy gỗ đánh mạnh vào gối.
“Ahhh, xin lỗi đẩy con người gỗ về phía ngươi ta tưởng ngươi tránh được, không sao chứ?”
Lại giọng nói đó vang lên, Lục Siêu muốn điên, khuôn mặt bị gậy gỗ đánh biến dạng, mặt đầy vết bầm.
“Lâm Giang, ta giết ngươi….”
Lục Siêu nghiến răng nghiến lợi đứng lên, nhưng do hắn liên tục bị người gỗ đánh nên âm thanh không phải rất rõ.
“Nhaaa!!!”
Vừa định đánh thêm một mũi tên, Lâm Giang chợt nghiên người.
Liên tục nhiều mủi tên bắn tới chỗ Lâm Giang, đằng xa Tô Minh Thạch ánh mắt đỏ lên, liên tục ném tên vào Lâm Giang, cộng với việc người gỗ đánh. Lâm Giang thậm chí không có khả năng phản công, chỉ cần trúng 1 tên, liên hoàn gậy gỗ sẽ đánh lên hắn.
Lâm Giang chỉ còn cách lui lại từng bước, tránh khỏi nguy hiểm.
Cứ như thế 1 giờ đặc huấn trôi qua.
Tất cả được thả và kết thúc huấn luyện hôm nay.
Nhiều người bầm tím khắp cơ thể, nhưng thảm nhất phải là Lục Siêu, mặt hắn biến dạng, máu chảy ra miệng, mất vài cái răng, chân thì bị đánh trật khớp, cơ thể bầm tím.
5 vị đội trưởng hoàn toàn biết việc xảy ra nhưng do Lâm Giang không trực tiếp ra tay chỉ là đẩy những người gỗ vào nên cũng không ra tay ngăn cản hắn.
“Được rồi, bài huấn luyện kết thúc, các ngươi trở về”
5 đội trưởng mở miệng.
“Khoan đã, ta thách đấu Lâm Giang, bước lên võ đài!”