Chương 5: Tiểu hắc cẩu

Kim Nhật quốc, Thiên Sinh thế giới.

Kim Nhật quốc nằm ở phía cực đông của Thiên Sinh thế giới, nếu tiếp tục đi tiếp về phía Đông, sẽ chạm một dãy núi trải dài gần như một nửa Đông Vực, được gọi Đông Hoàng Thiên Sơn.

Phía bên kia của dãy núi là gì gần như không ai biết, ít nhất là trong phạm vi các trấn và các tòa thành trong Kim Nhật quốc. Nhưng do có dãy núi bảo hộ, Kim Nhật quốc rất an toàn, gần như rất ít chiến tranh, hung thú yêu thú cũng rất ít, tồn tại chủ yếu là dã thú, cũng do một phần Kim Nhật quốc rất ít tài nguyên, linh khí khô cạn, quốc thổ không lớn, nên các thế lực lớn thậm chí còn không thèm quan tâm tới quốc gia này.

Kim Nhật quốc cách Đông Hoàng Thiên Sơn một diện tích cũng không nhỏ, được gọi là vùng an toàn. Cụ thể do ai đặt tên và vì sao đặt tên đó không ai biết. Mọi người chỉ biết có một thiết luật không thể phá, vùng an toàn không thuộc về bất cứ thế lực nào.

Thiết luật không biết do ai hay thế lực nào đặt ra, nhưng các quốc gia lân cận, các môn phái, tông môn phá lệ nghiêm chỉnh chấp hành.

Thạch Nha trấn là một thôn nằm về phía Đông của Kim Nhật quốc, nói chính xác nó nằm khá gần vùng an toàn.

Khu vực này rất hoang sơ nhưng cuộc sống lại yên bình, không chiến tranh, chém giết.

Thạch Nha trấn

Một thiếu niên đang ngồi cạnh bờ sông, chán nản ném từng viên đá xuống sông.

“Thạch Nha trấn thật sự thiếu con gái trầm trọng nha, cứ việc sống 15 năm rồi, cả một người con gái để ý cũng không có”

Lâm Giang năm nay tròn 15 tuổi, cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, nhưng thứ hắn phiền muộn là 15 tuổi hắn gần như rất ít được nói chuyện với con gái. Tướng mạo hắn không tính là soái tạt thiên, khí chất phi phàm. Tướng mạo của hắn chỉ thuộc dạng hơi ưa nhìn, cao khoảng gần một mét chín, khá gầy.

Nói tuy là thế, nhưng khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh thong dong những năm gần đây hắn đã hoàn toàn tiêu hóa kí ức kiếp trước. Những đoạn kí ức bị ẩn đi cũng sẽ có đôi khi xuất hiện một ít dần bổ sung vào kí ức của hắn. Cũng như hắn đoán, những đoạn kí ức này bao gồm vô số thứ kinh khủng, nếu tâm tính không đề cao, hắn có lẽ sẽ phát điên thật sự.

Một số sự việc không phải ai cũng có quyền biết.

“Ngày mai sẽ là ngày ta vào trung tâm trấn, khảo thí tư chất tu luyện, cũng như được người lớn, những người đã bước lên con đường tu luyện hướng dẫn cách tu luyện”

Hắn hơi mỉm cười, sống 15 năm, nói không mong chờ giai đoạn này thực sự là nói dối, tiếp xúc thứ hắn chưa từng biết đến, cộng với việc hắn đọc được nhiều thứ liên quan trong nhiều năm điều này làm Lâm Giang khá là tò mò về con đường tu luyện.

Hắn nhìn lên bầu trời trong veo, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt hắn.

“Khu vực này thật là yên bình nha, ngoài kia hằng ngày chém chém giết giết, chiến tranh bao giờ cũng xảy ra, nhưng ở đây con người lại dị thường bình tĩnh, linh khí mỏng manh, tài nguyên thiếu thốn cũng chưa chắc là xấu đối với phàm nhân”, hắn thì thầm.

Nếu có người hỏi ước mơ hiện tại của hắn? Mọi người đều luôn muốn cường đại, càng cường đại có quyền quyết định mọi thứ. Hắn đương nhiên cũng muốn cường đại, nhưng không đơn thuần như thế.

Lâm Giang từng sống một kiếp cô độc, làm việc rồi về nhà, ở nhà lại làm việc, không tình cảm gia đình không tình yêu đôi lứa, tuy nó làm thành tích của Lâm Giang cực kì tốt, kiến thức, kỹ năng cũng vô cùng phong phú, nhưng lại hơi thiếu thốn.

Lúc đó hắn không nhận thấy, nếu có để ý hắn cũng cho rằng không cần thiết. Nhưng hiện tại, hắn sống thêm một kiếp, không biết hắn có phải trời sinh tuyệt thế thiên kiêu hay là phàm nhân muốn nghịch thiên cải mệnh, thứ mà Lâm Giang muốn là hiểu biết thêm càng nhiều, trải nghiệm, tận hưởng cuộc sống.

Đứng dậy, hắn trở về nhà, sau khi suy nghĩ vu vơ.

Trên đường về, về đến con đường quen thuộc, chợt hắn quay người và nhìn vào trong một con hẻm nhỏ.

Con hẻm rất tối, tuy trời còn sáng nhưng ánh sáng không thể lọt vào con hẻm. Nhưng cảm giác lực của hắn đã rất nhạy bén, hắn phát hiện kì lạ.

Như có một thứ gì đó đang nhìn hắn từ trong con hẻm, ánh nhìn không mang ác ý nhưng nó mang lại một ý nghĩa như đang bối rối, lo lắng đồng dạng. Ánh nhìn đó chỉ lướt qua người hắn rồi biến mất nhưng hắn cảm giác được.

Nhìn trước sau, trên đường người dân vẫn còn đi lại, tuy không đông đúc nhưng có dư thừa nhân khí, nhà hắn cách đây cũng không xa lắm.

Lâm Giang đi từng bước vào con hẻm, không phải là đi từng bước e ngại mà là thong dong đi bộ vào.

Vào con hẻm, tuy ánh sáng cũng không nhiều nhưng hắn vẫn thấy xung quanh. Mục nát, ẩm ướt, cũ kỹ, dơ bẩn, đó là 4 từ hắn dành cho con hẻm này. Con hẻm này cũng được dùng làm nơi chứa rác thải, thường thì khoảng vài tuần mới có người dọn dẹp sơ bộ.

Lâm Giang lại nhìn vào nơi sâu nhất ở đó có rất nhiều thùng hàng hóa cũ, nhiều nấm mốc. Nhưng hắn cảm thấy cái nhìn kia nằm ở hướng đó.

Hắn thấy một sinh vật màu đen toàn thân, lông lá, đang nằm trên đống rác, ánh mắt nhìn chăm chú hắn, đồng thời mang theo cảnh giác.

“Chó nhà ai đây?”

Ân, nó là một con chó. Chính xác hơn là một con chó bị thương ở 1 chân trước và trên đùi chân sau.

Nó nằm đó, máu vẫn còn chảy, ánh mắt lại cẩn thận nhìn chăm chú lên Lâm Giang, trong ánh mắt mang theo cảnh giác.

“Ngoan chó ngoan, ra đây?”

Lâm Giang móc từ trong túi áo, một cái bánh ngọt bị gặm hết một nửa.

Nó vẫn cảnh giác hắn, không chuyển động, nhưng đôi mắt thì nhìn thẳng lên miếng bánh.

“Nha!”

Hiểu ý, Lâm Giang ném miếng bánh vào bên cạnh nó. Nó nhìn Lâm Giang một chút, rồi sau đó bắt đầu ăn, chỉ một ngụm miếng bánh hoàn toàn biến mất.

Ánh mắt của nó như cũ trên thân Lâm Giang, cụ thể hơn là ở túi áo.

“Hết rồi, lúc nãy ta đã ăn hết rồi, chỉ còn lại nhiêu đó thôi”

Ánh mắt vẫn không có di dời, nhìn chằm chằm vào túi áo hắn.

“Được rồi, cái cuối cùng đấy, ta dự định để tối ăn nha”

Cười khổ, hắn móc ra miếng bánh hoàn chỉnh ném vào bên cạnh nó. Như cũ chỉ một ngụm, miếng bánh biến mất.

Lần này nó không nhìn vào túi áo hắn, và nhìn thẳng vào mặt hắn, sự cảnh giác cũng giảm đi kha khá.

“Ngươi không có nhà? Có thể lại nhà ta làm việc nhà, trông nhà hằng ngày, lương bao ăn ở”, thật chất câu hỏi này chỉ là hỏi cho vui thôi.

Hắn thấy gì? Một con chó bị thương, chưa kể việc hắn cực kì quen thuộc toàn bộ con đường, người người nhà nhà hắn cũng biết không ít. Nhưng hắn chưa từng thấy con chó này, một đầu cho cơ linh. Mang về trông nhà cũng rất ổn, coi như cưu nuôi một sinh linh thôi.

Nó nhìn lấy hắn, không nói gì.

“Được thôi, tùy ngươi vậy”

Hắn quay đầu bước ra con hẻm, đi ra vùng có ánh sáng, và tiếp tục đi về nhà.

Bước được khoảng 10 bước, hắn dừng lại, nhìn về phía sau. Ở đó có một con tiểu hắc cẩu với bộ lông đen óng cùng dính ít máu từ 2 vết thương.

Hắn nhìn nó, nó nhìn hắn. Lâm Giang bước tới về phía nó một bước, nó lùi hai bước, giữ đúng khoảng cách của nó và Lâm Giang.

Lâm Giang quay người, đi về nhà, hắn đi một bước, tiểu hắc cẩu đi hai bước. Mất một đoạn thời gian thì cả 2 đều về tới nhà.

Bước vào cổng, nó cũng bước vào cổng. Cả quãng đường dài cả hai liên tục giữ đúng một khoảng cách.

Vào khung viên nhà, hắc cẩu không nhìn lên hắn nữa mà bắt đầu quan sát xung quanh một lúc rồi lại nhìn lên hắn.

Đúng lúc này, Tiểu Lan tỷ đi tới.

“Thiếu gia, ngươi đói bụng chưa, để ta chuẩn bị thức ăn”

Tiểu Lan tỷ vẫn còn hơi bất ngờ vụ việc 3 năm trước và thường xuyên nhắc hắn ăn nhiều, cũng có lẽ là do mẫu thân phân phó.

“Tiểu Lan tỷ tốt, ta không đói cho lắm, nhưng có một tên khác rất đói kìa”

Hắn vừa nói vừa nhìn lấy tiểu hắc cẩu.

Thấy ánh mắt của Lâm Giang, Tiểu Lan cũng nhìn theo và phát hiện một con tiểu hắc cẩu, đang nhìn nàng và Lâm Giang, trên thân còn mang theo vết thương.

Tiểu Lan hơi bất ngờ nói:

“Thiếu gia nhặt một con vật về nuôi?”

“À không phải, ta mới thuê được gia cẩu trông nhà thôi”, ánh mắt nhìn về phía tiểu hắc cẩu.

Tiểu Lan nghi hoặc, bước tới về phía tiểu hắc cẩu. Làm hắn ngạc nhiên, nó không hề né tránh Tiểu Lan tỷ mà đứng yên đấy cho Tiểu Lan tiếp cận.

Được nha, đồ phân biệt giới tính. Hắn trừng tiểu hắc cẩu, tiểu hắc cẩu cũng không quan tâm, mà mặc kệ cho Tiểu Lan tới gần và xem xét.

Mất một lúc, Tiểu Lan ôm tiểu hắc cẩu đi băng bó vết thương trong ánh mắt bất ngờ của hắn.

Đờ đẫn một tí.

Hắn bắt đầu đọc sách, và chuẩn bị cho việc ngày mai lên quảng trường của trấn đi khảo nghiệm thiên phú.

Mất vài canh giờ để đọc sách, hắn bước ra khỏi phòng và thấy một viên đen huyền lông lá nằm trước cửa phòng. Thấy hắn bước ra nó ngẩn đầu nhìn hắn xong lại nhắm mắt nằm xuống, kiểu như nhìn một con cơn gió thoáng ngang chứ không có gì.

Lâm Giang đen mặt, ngươi nha, người đứng trước cửa phòng đọc sách rõ ràng là trông nhà, nhưng khi thấy ta là không thèm ngó, ngươi thấy gia nhân à nhầm gia cẩu nào như ngươi không.

Hắn mặt kệ nó, trời đã sắp tối, hắn xuống phòng bếp ăn uống, xong rồi trở về phòng mình, hôm nay cha mẹ hắn không có trở về nhà, nghe đâu ở nơi bán có lô hàng cần nhân sự khá nhiều, nên hắn hôm nay làm nghịch tử ở nhà ăn uống để chuẩn bị mai đi khảo thí.

Vừa đặt mông xuống giường thì hắn cũng nghe thấy một tiếng đặt mông xuống sàn nhà ngoài cửa.

Tiểu hắc cẩu, gia cẩu trông nhà chuyên nghiệp.