Một âm thanh dưới quần chúng vang lên, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía 10 người đang giác tỉnh.
Rồi tất cả mọi người thấy một tên mập thanh niên, đang cầm viên Giác Tỉnh Thạch, nó đang phát sáng cực độ, tỏa ra màu đỏ tươi chói mắt. Còn tên đang giác tỉnh thì vẫn còn cảm nhận, ánh sáng của Giác Tỉnh Thạch ngày càng kéo cao lên.
Tới lúc đã chói mắt, hắn bắt đầu mở mắt. Ngay lập tức vẻ mặt mừng như điên hiện lên trên khuôn mặt hắn.
“Ta..ta thức tỉnh, ta có thiên phú”
Trương Giác rống lên hưng phấn cực độ.
Người người kéo nhau nhìn về phía hắn, thậm chí chạy thẳng lên chỗ hắn câu kéo làm quen. Ngay cả những người trong khu tổ chức cùng Từ Thạch cũng kinh hoảng mất vài giây đồng, ánh mắt toát ra nồng đậm vẻ chấn kinh.
“Trương Giác, thượng đẳng tư chất, thức tỉnh Hỏa Hệ thiên phú”, từ trong chấn kinh thoát ra, Từ Thạch cũng nêu lên kết quả của Trương Giác. Kết quả vừa xuất hiện, mọi người kinh hoảng.
“Thượng…thượng đẳng tư chất? Mà còn Hỏa hệ thiên phú?”, một thanh niên mở miệng nghi hoặc, ánh mắt có chút mê. Thiên, đây chính là thiên tài từ khi xuất sinh a.
Càng nhiều người bao vây xung quanh hắn, mặt Trương Giác vẫn chưa từ trong mừng rỡ tỉnh lại
Thạch Nha trấn, đã rất lâu, rất lâu chưa từng xuất hiện thượng đẳng tư chất nói chi là vừa thượng đẳng vừa có thiên phú.
Tin tức nhanh chóng được truyền đi với tốc độ chóng mặt, gần như trong chốc lát tất cả mọi người trong trấn đều biết đến hắn. Thượng đẳng nha, tất cả mọi người đều biết về tầm ảnh hưởng của thượng đẳng tư chất, còn rất lâu chưa xuất hiện thiên phú cùng một chỗ sinh ra.
Giờ phút này, những người còn lại đang giác tỉnh lại cũng bị lu mờ, thậm chí còn không ai nhìn thấy bọn hắn, tất cả sự chú ý đều nhìn về phía Trương Giác.
Ngay cả những người vừa tỉnh lại, không ai đọc lên tư chất của họ, có ai để ý đâu. Ánh mắt của họ lúc này cũng hướng về Trương Giác, lúc đầu là chấn kinh, có chút thất vọng, xong lại bắt đầu gia nhập mọi người hô to tên Trương Giác.
Lúc này, ở một góc khuất không ai để ý.
Một tên đang giác tỉnh mở mắt ra, ánh mắt của hắn nghi hoặc khi không ai đọc tên mình, xong lại nhìn về phía Trương Giác ánh mắt hơi chút ngạc nhiên hiện lên rồi lại biến mất.
Lúc này hắn đang chìm đắm trong những tin tức mừng vừa nhận được, hắn giác tỉnh thành công.
Trên tay hắn Giác Tỉnh Thạch, chiếu ra tử sắc, xong lại thành trong suốt, xong lại thành tử sắc, ánh sáng thì không cao lắm trình độ khoảng trung đẳng.
Không có thất vọng, không có bất ngờ hắn chỉ hơi nghi hoặc, trong cảm giác của hắn Trương Giác cảm nhận được linh khí thấp hơn hắn, thậm chí, trong lúc hắn cảm nhận linh khí, linh khí đột ngột dừng xuất hiện, giống như xung quanh hắn linh khí chợt khô kiệt như thế.
Hắn cũng chỉ hơi nghi hoặc nhưng không tiết nuối, hắn không muốn giống như Trương Giác hiện giờ quá khoa trương.
Trung đẳng tư chất cũng làm hắn hơi thở phào, dù sao cũng không phải thấp kém là được, nhưng không những thế hắn còn phát hiện hắn thức tỉnh thiên phú – Lôi hệ thiên phú.
Hắn thức tỉnh Lôi hệ thiên phú, cảm giác thứ gì đó chờ thức giấc trong linh hồn hắn giảm đi một đoạn khá lớn, nhưng vẫn còn, nó không hoàn toàn biến mất. Ẩn ẩn còn có cảm giác nó không giống như mình cảm nhận chỉ như thế, nhưng hắn cho rằng đây chỉ là ảo giác, vì vừa mới thức tỉnh Lôi hệ thiên phú cơ thể hắn chưa hoàn toàn khống chế được nên xuất hiện ảo giác là bình thường.
Tuy thế hắn chắc chắn là còn thứ gì đó đợi thức tỉnh trong linh hồn hắn, có lẽ là nay mai hoặc cũng có lẽ là suốt đời. Dù sao nó cần một cơ hội để thức tỉnh, như hôm nay có Giác Tỉnh Thạch như thế.
Bỏ lại viên Giác Tỉnh Thạch đã ngừng phát sáng, hắn đi về phía nhà mình. Lúc này cũng có một số ánh mắt hướng về phía hắn, nhìn viên tối đen Giác Tỉnh Thạch cũng nhìn về phía hắn và cho rằng hắn quá thất vọng mà bỏ về thôi. Trường hợp này từ đầu đến giờ xuất hiện không ít.
Lâm Giang vừa bước ra khỏi khu vực quảng trường, thì trông thấy tiểu Hắc cẩu đang lười biếng nhìn lên hắn.
Hắn bước tới chỗ nó, mở giọng nghi hoặc:
“Ngươi vừa đi trộm thức ăn à, ngươi mập lên một chút”
Tiểu hắc cẩu nhìn hắn, trong mắt không có tâm tình ba động thậm chí Lâm Giang còn cảm giác thấy một ít khinh bỉ từ tiểu hắc cẩu.
Mặt hắn đen lại, ngươi con cẩu này ngươi nằm đây từ sáng sớm tới bấy giờ lại mập lên một ít, ta chỉ hỏi ngươi mà ngươi còn khinh bỉ ta, ý gì? Trừ lương nha!
Xong một người một chó lại đi từ quảng trường về nhà, cả hai không nói câu nào, tiểu hắc cẩu cũng không lại mập lên.
Vừa vào nhà, hắn ngay lập tức thấy mẫu thân hắn Liễu Y Hoa chạy ra đón hắn vào.
“Sao rồi sao rồi con ta, khảo thí thế nào kết quả ra sao”
Ngay lập tức mẫu thân hắn tuông một loạt câu hỏi, nhưng hắn lại nhìn thấy trong mắt mẫu thân sự lo âu.
Cũng phải thôi, mẫu thân hắn nghe được kết quả của Trương Giác, kết quả đó quả thật là sáng ngời, còn hắn thì ủ rũ dẫn chó đi về.
Nhìn thấy thôi có cha mẹ nào không đau lòng.
“Kết quả gì đó không quan trọng, nhi tử ngươi cần gì quan trọng thứ, đó về đây kế nghiệp ta, sống một cuộc sống ấm êm đến hết đời cũng không phải nói chơi, đây ta cũng là người bình thường vẫn cưới phu nhân xinh đẹp đấy thôi”
Từ trong nhà lại nghe tiếng cha hắn vọng ra, Lâm Diệp cũng bước ra vừa đi vừa cười nói.
Lần này mẹ hắn cũng không có trừng mắt cha hắn mà chỉ nhìn chằm chằm hắn ánh mắt lo lắng hiện rõ hơn.
“Haha không sao đâu, nhi tử cũng có tư chất nha, nhưng do mọi sự chú ý đều bị Trương Giác kéo, nên sau khi ta biết kết quả cũng bỏ về. Còn về nhi tử tư chất như thế nào thì là trung đẳng.”
Im lặng khoảng 5 giây, chợt đôi mắt của 2 người giật mình, xong lại trừng lớn, không kìm chế được xúc động.
“Tốt… tốt, tốt quá rồi”
Cha hắn suýt nữa rơi lệ, trung đẳng tư chất nha, nếu yên ổn phát triển đạt Linh Hải kỳ cũng bình thường, ở trong mắt họ Linh Hải kỳ đã là cường giả là rất mạnh tồn tại.
Mẹ hắn thì xúc động rơi lệ ôm chặt cha hắn, nhi tử có tư chất còn là tư chất cao là đằng khác.
“Được rồi, được rồi, tối nay tổ chức tiệc ăn mừng nhi tử giác tỉnh thành công”
Lau nước mắt hạnh phúc, mẹ hắn cũng bắt đầu chuẩn bị tổ chức tiệc, cha hắn cũng nhập cuộc.
Cả hai người vừa quay đi.
“E hèm….nhi tử chưa nói hết, hình như nhi tử còn thức tỉnh thiên phú, Lôi hệ thiên phú”
Lời vừa ra, cả hai người cứng đờ, quay người về phía hắn, ánh mắt không phải chấn kinh mà là mang chút nghi hoặc.
“Thật?”
“Thật!”
“Không nói dối?”
“Không nói dối!”
Nhi tử xuất hiện trung đẳng tư chất, hai người còn tiếp nhận được, nhưng cực kì hiếm thấy, rất lâu không người nào thức tỉnh thiên phú thì hôm nay có tận 2 người, việc này làm sao không cho họ nghi hoặc được.
“Được rồi, thôi để mẫu thân vào làm tiệc ăn mừng cho ngươi”
Mẹ hắn, vẻ mặt nghi ngờ nói sau đó đi vào phòng bếp.
Cha hắn đầy một mặt câu hỏi nhìn hắn sau đó đi vào bếp.
Lâm Giang đứng cứng đờ ở đó vẻ mặt mộng bức. Đâu? Mừng như điên đâu? Kinh hoảng, tự hào đâu? Các ngươi sao không tin ta nha.
Đứng đờ người ra một tí hắn cười khổ.
“Ta nói thật sao không ai tin ta nha! Ngươi nói đúng không tiểu hắc cẩu?”
Lâm Giang nhìn tiểu hắc cẩu.
Đáp lại Lâm Giang là một ánh mắt nhìn như nhìn thằng điên của tiểu hắc cẩu. Sau đó nó quay người bỏ đi về cửa phòng Lâm Giang, bỏ lại Lâm Giang đứng ở đó.
“Được rồi”
Hắn thở dài, cũng di chuyển phụ giúp cha mẹ việc bếp để tổ chức tiệc. Hắn cũng vài lần khẳng định lại với cha mẹ hắn là hắn có trung đẳng tư chất thật, còn việc thiên phú thì thôi, bỏ đi.
Kết thúc tiệc gia đình, hắn trốn lên phòng. Bắt đầu tiêu hóa và ổn định những thứ mới, cũng như chuẩn bị ngày mai lên lớp học một khóa mới về tu luyện.
Về tư chất và nghi hoặc trong đó hắn bỏ qua một bên vì tư chất hắn như thế nào thì nó sẽ như thế đó không thay đổi được.
Về thiên phú hắn chỉ biết mình có lôi hệ thiên phú, hắn chưa tu luyện không thể điều khiển được cũng như tạo ra lôi hệ. Nhưng hắn luôn cảm thấy có một vật mới tồn tại ở đâu đó trong linh hồn hắn, có lẽ đó chính là lôi hệ thiên phú.
Cái mà hắn cần tiêu hóa là từ lúc trên đường về mắt hắn khá là mỏi, luôn cứ muốn ngủ, tới bây giờ cảm giác đó vẫn không chấm dứt, tất cả vẫn nằm trong kiểm xoát của hắn nhưng hắn cảm thấy một thứ sắp thức tỉnh và có liên quan đến mắt của hắn.
Cảm giác lực của hắn đã rất cường đại, nó giống như giác quan thứ sáu, hơi có dự đoán được sự kiện cũng nhìn được cảm xúc người khác, hắn cũng tin tưởng vô cảm giác của mình, từ 12 tuổi đến giờ nó chưa từng sai.
Và tiếp theo là một việc rất quan trọng….
Hắn đi ngủ, tuy cảm giác ở mắt có thể kiềm chế nhưng hắn hiện tại không có việc làm nhà, đi ngủ là quyết định chính xác, để có tinh thần ngày mai học tu luyện.