Lan Dịch Hoan biết, hắn sắp chết.
Tuy năm nay hắn mới hai lăm, nhưng sức khoẻ bẩm sinh thiếu hụt, hơn nữa những năm qua dốc hết sức lực, giờ đây thân thể hao tổn, đã hết đường xoay chuyển.
Vẫn là dùng hai chữ “Băng hà” mới đúng, rốt cuộc, hắn là Hoàng đế một nước.
Lan Dịch Hoan là con trai thứ bảy của Hoàng đế Ung triều, hắn không phải đích tử cũng không phải trưởng tử, nhưng hắn lại dành chiến thắng trong cuộc tranh đoạt ngôi vị. Trong khoảng khắc hấp hối, Tiên hoàng tán thưởng hắn: “Lan đình phương thảo, can đảm vô song, con trai ta thì phải như vậy”, sau đó, liền cầm ngọc tỷ truyền lại cho hắn.
Năm đó lên ngôi, hắn mới hai mươi tuổi.
Đăng cơ được ba năm, hắn tiêu diệt hết những kẻ nổi loạn, chèn ép ngoại thích, thanh trừng triều đình, kết thúc nhiều năm xung đột đảng phái.
Đăng cơ được năm năm, hắn dùng binh đánh ngoại xâm, gây tổn hại nặng nề cho các bộ lạc du mục ở biên giới, đuổi họ vào sâu trong thảo nguyên, hoạ ngoại xâm bình ổn, trời yên biển lặng.
Vào sinh thần thứ hai mươi lăm của Lan Dịch Hoan, cũng là ngày Trung Thu, thiên hạ thái bình, các quốc gia quy tụ, cả nước chúc Bệ hạ trường thọ và phúc lành vô tận.
——Trong cung là một buổi đại yến.
Vị vua trẻ tuổi ngồi trên cao, đôi mắt đầy vẻ cao quý mà xinh đẹp. Hắn nghe những lời khen ngợi và xu nịnh của mọi người, cảm thấy mỹ thực trước mắt cũng trở nên vô vị.
Đôi bàn tay tựa như ngọc cầm lấy chiếc cốc lưu ly đưa lên môi nhấp một ngụm.
“Rượu này chắc chắn không phải Hoa Điêu ba mươi năm.”
Lan Dịch Hoan thở dài: “Nếu vượt qua hai mươi chín năm thì Trẫm liền đem cái bình rượu này uống sạch.”
Dùng đũa ngà voi chọc thức ăn một hồi, lại nhàm chán đặt đũa xuống: “Ngọn măng để qua đêm, cứng như gỗ. Bắp cải này không phải bắp cải Giang Môn, quả thực khó ăn. Ngoài ra, súp vây cá hầm không đủ nóng…Khoan, chờ đã, vây cá đâu?”
Cao quảng thịnh bên cạch hầu hạ thấy vậy liền cúi người, nhỏ giọng:”Bệ hạ thứ tội, đây là không phải súp vây cá mà là miến canh.”
Lan Dịch Hoan: “…Đổ đi.”
Cao quảng thịnh cúi đầu càng thấp, không nhúc nhích.
Lan Dịch Lan nói:”Ngươi đang cười? Ngẩng đầu lên cho Trẫm.”
Cao quảng thịnh không dám ngẩng đầu: “Hoàng thượng là một minh quân, khôn ngoan đức độ, chăm lo việc nước, không thích xa hoa, Bệ hạ nói như thế chính là đang đùa giỡn đi.”
Lan Dịch Hoan tựa vào lưng ghế, nhẹ giọng cảm thán: “Nhưng tất thảy đều là do ta nguỵ trang mà ra.”
Cao quảng thịnh:”…”
Nếu không nguỵ trang như vậy, liệu lũ cáo già trong triều có đứng về phía hắn?
Nhưng bây giờ, gạt người báo ứng tới, cực cực khổ khổ lên làm Hoàng đế thật ra cũng không có gì tốt. Mấy năm thức khuya dậy sớm, cẩn trọng, dốc hết sức lực, trước mắt đều phải chết mà ngay cả món muốn ăn cũng không được thưởng thức.
Một chữ thôi. Thảm.
Nhớ lại lời thái y nói, Lan Dịch Hoan nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, Cao quảng thịnh liền lấy áo choàng khoác lên cho hắn.
Hắn không còn hứng động đũa bèn nhìn xuống phía dưới đại sảnh.
Những khuôn mặt quen thuộc dường như lại thêm ít đi.
Thái hậu chỉ kính Hoàng đế một ly rượu lúc khai yến rồi cũng rời đi. Cả triều đều biết, khi Tiên đế còn sống, Thái hậu lúc ấy là Quý phi vẫn luôn không thích đứa con thứ này của mình, nên chẳng ai dám dị nghị gì thêm.
Đại Hoàng tử và Tam Hoàng tử vì mưu nghịch nên bị giam giữ trong thiên lao, sau đều đã chết. Tứ Hoàng tử chết yểu. Ngũ Hoàng tử cùng Hoàng đế là huynh đệ do Thái hậu sinh hạ, chọn trở về cung bồi chuyện cùng Thái hậu. Lục Hoàng tử tính cách cẩn trọng, những dịp náo nhiệt đều cáo bệnh vắng mặt. Bát Hoàng tử thì bị sung quân trông coi hoàng lăng.
Đây chính là số mệnh của Hoàng thất.
Tuy rằng hắn ngồi trên ngôi vị với tư cách người thắng cuộc, nhưng hắn luôn cảm thấy chân mình chìm trong vũng máu, mùi máu tanh vĩnh viễn quanh quẩn nơi chóp mũi.
Có người từng từ ái mà kêu hắn là Hoan Nhi, có người từng vui vẻ mà gọi hắn là Thất đệ, có người từng sùng kính mà thưa Điện hạ với hắn, cũng có người căm hận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi mà gọi tên hắn “Lan Dịch Hoan”….
Mà bây giờ, mặc kệ hỉ nộ ái hận, chỉ còn lại cái xưng hô “Hoàng thượng”.
——Từ từ, thực sự vẫn còn có người mà hắn có thể xem là bạn ở phía dưới.
Lan Dịch Hoan sự nhớ tới một chuyện, xoay ly rượu trong tay, hắn nói: “Cao quảng thịnh, mấy ngày trước Lý Thượng thư có đến tìm Trẫm, nhi nữ nhà hắn nhìn trúng Tư Vương, mong được ban hôn. Ngươi đến nói cho hắn biết, Tư Vương hiếm khi trở về kinh thành, đến hỏi hắn xem, nếu hắn bằng lòng, Trẫm ngay lập tức ban hôn trong yến tiệc này.”
Tư Vương chính là Nhị Hoàng huynh của hắn, tên Lan Dịch Trăn, từng là Thái tử.
Năm xưa, y ở ngoài biên quan chinh chiến, nhận được tin Tiên hoàng lâm bệnh nặng, vốn định gấp rút trở về, nhưng trên đường bất ngờ gặp địch, nên phải tạm thời trì hoãn.
Mất liên lạc với kinh thành chừng ba tháng, y cùng đại quân dưới trướng mới thoát hiểm trở về, lúc ấy ngôi vị Hoàng đế đã chú định.
Ngày y về kinh thành cũng chính là ngày đăng cơ của Lan Dịch Hoan.
Suy cho cùng, y ở vị trí Thái tử đã nhiều năm, xét về danh tiếng, thứ bậc cùng quyền lực trong triều, Lan Dịch Trăn vẫn có thể thừa dịp Lan Dịch Hoan căn cơ chưa vững mà dành lại ngôi vị Hoàng đế.
Nhưng y không làm vậy mà lại thống khoái thần phục đệ đệ của mình.
Sau này, y lại tự mình tiến cử ra phòng thủ biên quan, không kết đảng phái, không mưu cầu lợi ích, chưa từng hai lời.
Tóm lại, hắn và vị huynh trưởng này dù không cùng chí hướng hay giao lưu nhưng y thông minh lại thức thời nên Lan Dịch Hoan cũng không bạc đãi y điều gì.
——Chỉ là hắn không phần nào hiểu được tính cách của vị huynh trưởng này.
Sinh thần của hắn, Lan Dịch Trăn hồi kinh, mang theo nhiều rương chứa đầy dược liệu quý hiếm làm lễ, nhưng y lại không nói lời nào, vẫn luôn ngồi một mình chỗ tối uống rượu.
Chung quanh mọi người đều không dám đến gần y.
Lan Dịch Hoan trơ mắt nhìn Cao quảng thịnh đi đến truyền lời, Lý tiểu thư nhà Thượng thư đi qua với khuôn mặt phấn hồng và li rượu trên tay, mơ hồ nghe thấy: “Lý tiểu thư đối với Vương gia…Bệ hạ nói…”. Nhưng chưa nói được mấy câu, Lan Dịch Trăn bỗng nhiên đứng phắt dậy, khiến Lý tiểu thư giật mình.
Y không nói một lời mà hướng thẳng đến phía ngai vàng.
Lý tiểu thư đừng nói đến kính rượu, ngay cả một góc áo của Tư Vương cũng không chạm được.
“Bệ hạ”. Lan Dịch Trăn nói: “Thần không có ý định thành gia, xin Bệ hạ không cần nhọc lòng về việc này.”
Ngữ khí của y tuy không nặng, cũng không có biểu tình gì, nhưng Lan Dịch Hoan dường như cảm thấy được, vị huynh trưởng này của hắn tựa hồ đang tức giận.
Y cùng Lý gia có thù oán? Hay là có lý do gì khó nói?
Thật ra Lan Dịch Hoan cảm thấy Lan Dịch Trăn chính là vì sợ mình nghị kị, nên không dám thành gia sinh con nối dõi. Rốt cuộc, Lan Dịch Trăn hơn hắn tám tuổi, năm nay đã hơn ba mươi, trong phủ lại không có thị thiếp nào, vô cùng dị thường.
Hắn bỗng dưng cảm thấy không thoải mái, ngực từng đợt khó chịu, liền tựa người vào gối mềm, nói: “Nếu như huynh đối với Lý tiểu thư không có ý, Trẫm cũng không miễn cưỡng. Nhưng huynh xem, huynh đã hơn ba mươi, nhưng vẫn cô đơn một mình, Trẫm cũng có phần chưa yên tâm. Như vậy đi, phiên bang lần này tặng mấy ca cơ mới vào cung…”
Lan Dịch Hoan vốn nghĩ sức khoẻ của hắn hiện tại không tốt, những ca cơ đó ở trong cung cũng chỉ có thể chịu cảnh không ai ngó đến, quả thật đáng thương, không bằng tìm cho các cô nương ấy một nơi tốt để sống. Nhưng lời nói còn chưa nói xong, Lan Dịch Trăn đột nhiên ngẩng đầu, trầm giọng: “Bệ hạ!”
Giọng nói của y chứa đựng sự tức giận cùng đau đớn.
Lan Dịch Hoan thầm nghĩ, y tức giận đến vậy, không lẽ mắc bệnh kín?
Làm một minh quân, hắn tỏ vẻ đã hiểu, cười nói: “Ồ, vậy để Trẫm giữ lại cũng được.”
Lan Dịch Trăn: “Ngươi…”
Lời nói vừa dứt ra, mơ hồ đến mức gần như không nghe được y đang nói cái gì, nhưng y nhanh chóng hít một hơi thật sâu rồi lại cúi đầu:”Bệ hạ thứ tội, là thần thất thố. Thần đã có người trong lòng, mặc dù không thể có được nhưng cũng quyết không phụ lòng, mong Bệ hạ thứ lỗi.”
Dứt lời, Lan Dịch Trăn quỳ xuống hành lễ:”Thần xin cáo lui.”
Trách không được thời điểm Tiên hoàng còn sống, vẫn luôn nói Thái tử cô đơn lạnh lùng, muốn tìm được cho y một người bạn tựa như muốn giết cả nhà y.
Kỳ thật Lan Dịch Hoan không có ý gì khác, hắn chỉ muốn nhân lúc còn sống, làm thêm được nhiều hơn một việc tốt.
Ngoài ra, sau khi tan tiệc, hắn còn muốn đi thăm Thái hậu.
Thái hậu là mẫu thân thân sinh của hắn, thời Tiên đế bà nắm chức vị Quý phi, bà có hai người con trai, Ngũ Hoàng tử Lan Dịch Thắng, Thất Hoàng tử Lan Dịch Hoan. Sau khi Lan Dịch Hoan đăng cơ, bà liền được phong Thái hậu.
Từ nhỏ Lan Dịch Hoan đã cảm nhận được mẫu phi không thích hắn. Sau khi hắn đăng cơ, bà oán trách hắn đoạt vị trí của Ngũ Hoàng tử nên chưa từng cho hắn một ánh mắt tốt.
Tuy nhiên, hắn vẫn muốn đến gặp bà.
Thấy sắc trời đã tối, hắn không muốn quấy rầy giấc ngủ của mẫu thân, liền tránh cung nữ thái giám, tự mình tiến vào định sẽ nhìn thoáng qua rồi rời đi.
Không ngờ lúc bước vào, Ngũ Hoàng tử vẫn chưa rời đi, đang thấp giọng nói chuyện cùng Thái hậu.
“Nương, con biết người đau lòng thay con, nhưng chuyện này không thể nóng vội được. Nhìn sắc mặt của Hoàng thượng, chắc chắn hắn không thể kiên trì lâu được nữa, chúng ta chỉ cần chờ đợi một chút, như vậy, mới không mắc phải cái danh mưu nghịch.”
Tiếp đó, Thái hậu nói: “Sức khoẻ của Hoan Nhi trước nay đều không tốt, nhưng đứa nhỏ này mệnh cứng. Năm ngoái trở bệnh, ai gia cứ nghĩ hắn sẽ không qua khỏi, ai ngờ Tư Vương mang đại phu vào cung, đem hắn từ quỷ môn quan kéo về. Nhưng lần này, chắc chắn sẽ khác.”
Nói xong, bà cảm thấy mình lỡ lời, thấp giọng nói: “A di đà Phật, ai gia không nên nói nhi tử mình như vậy, chỉ là, ai gia sợ ngươi uỷ khuất.”
Ngũ Hoàng tử trầm mặc một hồi, nói: “Nương, con hiểu.”
Lan Dịch Hoan đứng đó nghe xong, nhẹ nhàng siết chặt tay áo.
Hắn suy nghĩ một lúc, giọng nói căng thẳng, cách cửa sổ kinh hô: “Trời ạ, các ngươi đúng là đại nghịch bất đạo, lại có ý nghĩ xảo quyệt độc ác như vậy, ta muốn bẩm báo cho Hoàng thượng.”
Hai người bên trong hiển nhiên bị kinh sợ, nhất thời ngậm miệng. Một lát sau, Ngũ Hoàng tử mới trầm giọng khẽ quát: “Ai?!”
Lan Dịch Hoan liền phi thân mà đi.
Năm đó hắn võ công trác tuyệt, đã thật sự chiến đấu với thiên quân vạn mã. Bây giờ sức khoẻ suy yếu, võ nghệ không còn như xưa, nhưng trong một hơi thở vẫn có thể vượt nóc băng tường.
Lan Dịch Hoan rời khỏi tẩm cung Thái hậu, nghĩ rằng có lẽ Thái hậu và Ngũ Hoàng tử đã bị doạ mất nửa cái mạng, nóng lòng muốn biết kẻ nghe lén là ai, có đi báo cho hắn hay không.
Nhưng bọn họ không dám lục soát cũng chẳng dám tra xét.
Từ nhỏ đến giờ, hắn vẫn luôn thích chọc cho người khác quay cuồng thế này.
Lan Dịch Hoan không khỏi lắc đầu cười một tiếng, đột nhiên vùi mặt vào hai tay, đứng dựa lưng vào bức tường cung điện đỏ sậm.
Hắn nghỉ ngơi hồi lâu, thể lực mới khôi phục một chút, trở lại cửa hông, chờ người hầu đến dùng kiệu nâng hắn về Ngự Thư Phòng, lại phân phó tối nay không ai được đến làm phiền.
Cao quảng thịnh đã vào tẩm cung bố trí hết thảy, lúc này chạy đến Ngự Thư Phòng, bẩm báo: “Bệ hạ, vừa rồi Thái hậu phái người đến thăm ngài, còn mang theo mì trường trọ mà đích thân Thái hậu làm. Nô tài nói thân thể ngài không khoẻ, đã sớm nghỉ ngơi.”
Lan Dịch Hoan gật đầu, ho khan vài tiếng, nói: “Ngươi đích thân đi một chuyến, truyền Tư Vương đến gặp Trẫm.”
Cao quảng thịnh đi ra sau giúp hắn xoa lưng, chính mình xoa xoa đôi mắt, thấp giọng nói: “Bệ hạ, nô tài đi rồi, ai sẽ ở bên cạnh người?”
Lan Dịch Hoan cười như không cười mà liếc nhìn: “Ngươi xem trọng bản thân quá đi?
Trẫm còn thiếu người hầu hạ? Làm việc đừng kinh động ai, nếu không liền thiến ngươi.”
Tuy là trong lòng khó chịu, nhưng người đã tịnh thân hơn hai mươi năm như Cao quảng thịnh vẫn không khỏi cảm thấy buồn cười. Thấy Hoàng đế vẫn còn nói đùa được, liền cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, khom người đáp: “Tuân mệnh, thưa Bệ hạ.”
Cao quảng thịnh đi rồi, Lan Dịch Hoan mới run rẩy chống bàn đứng dậy, từ ngăn bí mật sau kệ sách lấy ra một chiếu chỉ.
Đây vốn là chiếu chỉ truyền ngôi cho Ngũ Hoàng tử.
Chỉ là lúc trước Lan Dịch Hoan vẫn luôn do dự, cảm thấy vị Ngũ ca này không phải là người có thể đản đương chính sự. Nhưng hắn cũng biết, điều mà Thái hậu luôn tâm tâm niệm niệm chính là việc này.
Nhưng hôm nay, hắn không hề do dự, là một Hoàng đế, hắn không sợ tàn nhẫn độc ác, mà sợ ích kỉ hẹp hòi muốn đoạt ngai vàng lại không dám đường đường chính chính cùng hắn đối đầu, chỉ biết chạy đến chỗ Thái hậu chờ đến ngày hắn chết. Đó không phải một người quân tử.
Lan Dịch Hoan thuận tay viết hai chữ “tên khốn” trên dòng chữ “Ngũ Hoàng tử Lan Dịch Thắng”, dưới chiếu chỉ lại viết “Ha ha, thấy ngôi vị truyền lại cho ngươi, vui sao? Đáng tiếc, ngươi không xứng, khâm thử.”
Huỷ xong chiếu chỉ này, hắn lấy một chỉ dụ trống khác, trực tiếp sao chép, ngoại trừ tên đổi thành “Tư Vương Lan Dịch Trăn”.
Đem hai phần chiếu chỉ an bài tốt, hắn cuối cùng không nhịn được nữa, nằm trên bàn ho khan đến bất tỉnh. Chờ đến khi tỉnh lại, trên mặt giấy Tuyên Thành đã dính vài vết máu đỏ tươi.
*
Lan Dịch Trăn nghe tin Hoàng đế triệu kiến, không hỏi lý do, liền vội vàng chạy đến Ngự Thư Phòng.
Dưới ánh đèn, y lúc này mới thấy rõ, Hoàng thượng sắc mặt càng thêm tái nhợt, chỉ còn đôi môi có chút huyết sắc dị thường.
Hắn cầm bút lông, vẽ lên giấy Tuyên Thành những đoá hồng mai nở rộ rực rỡ.
Lan Dịch Trăn cuối cùng vẫn không nhịn được, nói: “Thân thể Bệ hạ nếu không khoẻ thì nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lan Dịch Hoan: “Cao quảng thịnh, ngươi đi ra ngoài, đóng cửa lại.”
Cao quảng thịnh ra ngoài, hắn cũng vẽ xong đoá hồng mai cuối cùng, nhẹ nhành thổi khô rồi cười nói: “Này là bức di tác* mà Trẫm tâm huyết, tặng cho huynh.”
*di tác: ý chỉ sáng tác cuối cùng trước khi chết
Hai chữ “Di tác” vừa nói ra, Lan Dịch Trăn sửng sốt, bật thốt lên: “Bệ hạ!”
Lan Dịch Hoan cười nói: “Yên tâm, không cần chú ý chút chuyện nhỏ này.”
Hắn nâng tay lên, bắt được ngón tay lạnh băng của Lan Dịch Trăn, đôi mắt dưới ánh đèn đẹp đến kinh người:”Nhị ca, vị trí này vốn nên là của huynh.”
“…Trẫm hôm nay trả lại cho huynh, huynh có muốn hay không.”
Lan Dịch Trăn bắt lấy tay hắn, cắn răng nói:”Không! Ngươi làm sao vậy? Vì sao đột nhiên nói như vậy?”
Lan Dịch Hoan tò mò:”Đây là ngôi vị Hoàng đế đó nha, huynh không muốn sao?”
“Ta không cần, ta chỉ muốn ngươi sống.”
Lan Dịch Hoan không khỏi thở dài trong lòng.
Người so với người, thật khiến người ta cảm thấy tức giận.
Đều là Hoàng huynh, nhìn xem sự trầm ổn của y, đến cuối cùng vẫn luôn giữ đúng bổn phận của một người huynh trưởng.
Mặc kệ Lan Dịch Trăn nói thật hay giả, kỳ thật trong lòng hắn lại có thêm vài phần trấn an, tốt xấu gì vẫn còn một người thân nguyện ý muốn hắn sống.
Hắn sống đến chừng này, có quyền có thế, đất nước hưng thịnh, tất cả đều đã có đủ. Nếu có kiếp sau, hắn chỉ mong làm một người bình thường, không muốn liên hệ gì đến Hoàng thất.
Lan Dịch Hoan thành khẩn nói: “Ca, dù huynh không muốn nhưng không còn cách nào khác. Chủ yếu do Hoàng thất chúng ta đã không còn ai khác nữa.”
Nói tới đây, hắn không nhịn được thở dài: “Ai da, huynh cũng không có con nối dõi, không biết đây là tật xấu gì.”
Hắn cảm thấy cả người dường như đang kịch liệt xói mòn, nghĩ ngợi thêm chốc lát lại bổ sung: “Đối xử tử tế với Cao quảng thịnh, hắn vẫn luôn khiêm cẩn, chu toàn bổn phận. Sau khi ta chết hãy để hắn xuất cung.”
Thần trí hắn dần trở nên mơ hồ, trong cơn mông lung, cảm thấy có người dùng sức ôm lấy hắn, thanh âm bên tai chợt xa chợt gần, phát phất có chút run rẩy:”Nếu ngươi chết, ta tuyệt đối không sống thêm, khiến cho tất cả tính toán của ngươi đều thất bại. Ta là huynh trưởng của ngươi, ta không có bổn phận nghe ngươi sắp đặt.”
Lan Dịch Hoan mơ hồ nghĩ, chuyện này liền kết thúc ở đây ha.
Mỗi người chỉ một mệnh, quý giá như vậy, sao lại dễ dàng nói không cần đến.
Trước mắt, hắn bị Lan Dịch Trăn ôm lấy, đối phương hơn hắn tám tuổi, vẻ ngoài cao lớn rắn chắc, đôi tay hữu lực. Thật khiến người ta ngưỡng mộ, người này lại cứ muốn ở trước mặt hắn khoe khoang.
Trong lòng Lan Dịch Hoan nổi lên ý nghĩ trêu chọc, trước khi trút hơi thở cuối cùng, bắt chướng giọng điệu của Lý tiểu thư, vô cùng buồn nôn:”Nhị ca, nghe huynh nói vậy, ta thật cao hứng, thật ra ta đối với huynh…đối với huynh…”
Lan Dịch Trăn run giọng:”Ngươi đối với ta thế nào?”
——Phản ứng này, dường như có chút khác thì phải?
Lan Dịch Hoan có chút tò mò, nhịn không được muốn mở mắt ra xem biểu tình của đối phương, lại cảm thấy cơ thể của mình đang bay lơ lửng.
Hắn rốt cuộc đã chết.
Mà phía dưới, thái y chạy tới bất lực mà lắc đầu, Lan Dịch Trăn ôm lấy thân xác bị bệnh tật hành hạ đã lâu, hai tay thêm siết chặt, bờ vai run rẩy đem mặt chôn trên người Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan nghe thấy y phát ra tiếng khóc nặng nề mà thảm thiết, đầy thống khổ tuyệt vọng.
Hắn ngạc nhiên, nhịn không được tiến đến vỗ vai huynh trưởng. Lúc này, một trận gió thổi qua, mang theo thân mình hắn phiêu phiêu đãng đãng hướng cửa sổ bay đi.
Cảnh cuối cùng hắn nhìn thấy, chiếc bút lông dính đầy máu của hắn ở trên bàn bị gió thổi bay, cào xước tay Lan Dịch Trăn, uốn lượn một đường máu.
Một tiếng nhạc thanh tao bay trong gió, trong tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên một giọng nói bất phân nam nữ:
“Lan Dịch Hoan, ngươi là một vị minh quân, có an xã tắc. Hiện tại bởi lời thỉnh cầu của vạn dân, đặc biệt ban tăng cho ngươi cơ hội trọng sinh…”
“Hiện giờ là triều Đại Ung, năm Chính Bình thứ hai mươi bảy, ngươi mới sáu tuổi.”
———————
Tác giả có lời muốn nói:
Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn không cùng quan hệ huyết thống, hai người sẽ đến với nhau khi không còn mối ràng buộc huynh đệ.