Chương 15

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

Lan Dịch Hoan không biết suy nghĩ của Lan Dịch Trăn, nhưng hắn vẫn cảm giác được, sau một thời gian ở chung, hai người bọn họ càng thêm thoải mái với nhau hơn.

Thời điểm ăn cơm ngủ nghỉ, có hắn bên cạnh, Lan Dịch Trăn cũng không quá chống cự, lựa chọn yên lặng tiếp nhận, không tài nào né tránh số mệnh——vì Lan Dịch Hoan hoàn thành nhiệm vụ mà cống hiến sức lực.

Đối với việc này, Lan Dịch Hoan vô cùng hài lòng.

Tuy hắn còn nhiều mục tiêu khác có thể lựa chọn, nhưng có Lan Dịch Trăn vô cùng ưu tú trước mặt, hắn không rảnh đi tìm người khác.

Lan Dịch Hoan không nghĩ tới Lan Dịch Trăn ưu tú này cũng sẽ có lúc lạc lối.

Đại khái ban ngày uống quá nhiều rượu, buổi tối Lan Dịch Trăn ngủ không quá yên giấc, trằn trọc hồi lâu. Chờ đến khi y vất vả ngủ được, không bao lâu, Lan Dịch Hoan nằm bên cạnh đang ngủ nghe thấy một hồi tim đập nhanh, mở mắt.

Hắn ngồi dậy, hệ thống nói đây là Lan Dịch Trăn gặp ác mộng, cảm xúc bi thương của y sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của Lan Dịch Hoan.

Lan Dịch Hoan nhìn Lan Dịch Trăn, đoán có thể là y trong mộng lại cãi nhau với Hoàng hậu, đúng là nhà nào cũng không thể yên ổn, nương không bất công cũng chưa chắc có thể hoà thuận ở chung với con cái.

Hệ thống lại nói: [Điện hạ có thể thử hoàn thành nhiệm vụ trở thành người thay đổi tâm trạng, khi giá trị cảm xúc trở lại mức độ nhất định, có thể nhận được phần thưởng tương xứng.]

Lan Dịch Hoan đôi khi cũng cảm thấy lao lực trước cách nói chuyện của hệ thống, có nhiều từ ngữ khó hiểu, cũng may hắn thông minh, nghe nhiều rồi tự lý giải được.

Ý hệ thống lúc này chính là, chỉ cần hắn khiến Lan Dịch Trăn vui vẻ thì liền có thưởng.

Lan Dịch Hoan tự hỏi một hồi, nói: “Hay là ta thử thọc lét y thử xem.”

Hệ thống: […Niềm vui của nhân loại thật đơn giản.]

——Lan Dịch Trăn lần nữa gặp giấc mơ kia.

Trong mơ, y gắt gao ôm chặt một thi thể lạnh ngắt như cũ.

Nhưng lần này, không chỉ có vô số bàn tay muốn cướp người trong ngực y, quan trọng nhất là ở xương sườn luôn có cảm giác bị chọc chọc, giống như có người…

Thọc lét y?

Lan Dịch Trăn tỉnh dậy thì thấy Lan Dịch Hoan bên cạnh trông mong nhìn mình.

Lan Dịch Hoan nói: “Huynh vừa rồi gặp ác mộng.”

Lan Dịch Trăn: “…Ừm.”

Lan Dịch Hoan ngồi quỳ một bên Lan Dịch Trăn, một tay chống trên ngực y, cúi người nhìn xuống, ánh mắt quan sát cùng thăm dò: “Hiện tại huynh thấy thế nào? Có cảm thấy tốt hơn không, vui vẻ hơn không?”

Lan Dịch Trăn vốn định hỏi Lan Dịch Hoan vừa rồi làm cái gì, hiện tại không cần mở miệng, khẳng định tiểu gia hoả này thấy y biểu hiện bi thương, cho nên nỗ lực khiến y vui vẻ.

Y dơ tay lên đặt lên trán, giảm bớt chút đau đớn ở huyệt Thái Dương, lại vỗ vỗ lưng Lan Dịch Hoan: “Vui vẻ.”

Lời y nói không tính, hệ thống không có phản ứng gì, tay Lan Dịch Hoan chậm rãi buông ra, thầm nghĩ “Gạt người, huynh căn bản không vui”.

Bởi vậy có thể thấy được, Lan Dịch Trăn không phải sợ bị chọc ngứa.

Lan Dịch Hoan thử chọc mặt Lan Dịch Trăn, ý đồ muốn kéo khoé miệng y cong lên, cưỡng chế mỉm cười.

Hắn thật sự quá nháo, đặc biệt còn nói “Nhị ca, ta không sợ ngươi”, đúng là càng ngày càng kiêu ngạo.

Lan Dịch Trăn quyết thể hiện hết uy nghiêm của huynh trưởng, cho Lan Dịch Hoan thấy sự lợi hại, vì thế y vô cùng uy mãnh mà dùng một tay chặn ngang Lan Dịch Hoan rồi bế lên, trở tay để hắn trên giường, lại đắp chăn kín mít.

Lan Dịch Trăn nói: “Đừng nói chuyện, đừng lộn xộn, ngủ.”

Y làm như vậy, Lan Dịch Hoan cảm giác như trên người bị một toà núi nhỏ đè ép, không động đậy nổi. Hắn cũng không nghĩ nhiều đến phần thưởng của hệ thống, chỉ là Lan Dịch Trăn gặp ác mộng cũng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn.

Lan Dịch Hoan nghĩ nghĩ, bỗng nhiên loé ra ý tưởng, hắn vươn tay khỏi Lan Dịch Trăn, duỗi tay tìm trong cạnh giường một hồi, tìm được gấu nhỏ đã thất sủng mấy ngày.

Lan Dịch Hoan lặng lẽ nhét gấu nhỏ vào ngực Lan Dịch Trăn, để nó ở giữa hai người.

Hắn nhớ rõ gấu nhỏ này được xưng “Người bảo vệ Hoàng tử”, “Kỵ sĩ gấu nhỏ”, không biết có thể giúp Lan Dịch Trăn giải quyết ác mộng hay không.

Lan Dịch Hoan làm xong việc này thì liền nhắm mắt ngủ, một lúc sau, thanh âm quen thuộc vang lên——

[Người bảo vệ Hoàng tử, gấu nhỏ đầu giường đến rồi đây!]

Sau đó, hắn cảm giác thân thể nhẹ đi, phảng phất như bị thứ gì kéo, thân bất do kỉ mà đi theo, đứng trước một mảnh không gian khác.

———Gấu nhỏ kia vậy mà kéo hắn vào ác mộng của Lan Dịch Trăn.

Khác với cảnh tượng cát vàng đầy trời, máu tươi hay thâm cung như trong ác mộng của hắn, Lan Dịch Hoan phát hiện cảnh tượng trong mơ của Lan Dịch Trăn chỉ toàn bóng tối, lộ ra loại cảm giác hít thở không thông.

Trong bóng đêm, phảng phất thấy được bóng người, một người nửa quỳ trên đất, còn một người khác nằm trong ngực người nọ, không biết là làm cái gì.

Lan Dịch Hoan cảm thấy cảnh vật cung quanh có hơi quen thuộc, nhưng ánh sáng quá mờ khiến hắn không thể nhìn rõ, đang muốn phân biệt thì gấu nhỏ trong ngực phấn khởi nhảy ra.

——[Làm ảnh hưởng giấc ngủ của Hoàng tử chính là kẻ thù, gấu nhỏ đầu giường sẽ chém chết đối tượng!]

“Ai, ngươi, không phải, đợi đã!”

Lan Dịch Hoan nói xong thì đã chậm, chỉ kịp dùng tay bắt lấy cái chân xù lông của gấu, gấu nhỏ đã nhảy cao ba thước, giơ một kiếm bổ về phía trước.

Bóng tối lập tức tan vỡ, cảnh tượng trước mắt xuất hiện các vết nứt.

Có ánh sáng từ các vết nứt chiếu ra, sau đó biến thành tinh quang tán loạn đầy trời, rồi lại bùm bùm rơi xuống.

Tinh quang tan đi, ác mộng biến thành một cánh đồng bát ngát, Lan Dịch Trăn đứng lên trước những biến hoá trong mơ của mình, biểu tình có chút mờ mịt.

Sau đó y quay đầu, thấy Lan Dịch Hoan: “Tiểu Thất.”

Lan Dịch Hoan giật mình, hiện tại Lan Dịch Trăn không còn gọi hắn bằng xưng hô này, hắn cúi đầu nhìn thoáng tay mình, bỗng nhiên phát hiện, trong mộng này, huynh đệ hai người không phải bộ dáng lúc nhỏ.

Lan Dịch Trăn hẳn là hai mấy tuổi, còn hắn khoảng mười sáu mười bảy.

[Kinh hỉ lớn! Ác mộng kết thúc rồi, gấu đầu giường sẽ tạo ra một giấc mơ thật đẹp!]

Thì ra là do gấu nhỏ này làm.

Lan Dịch Hoan cũng vài phần tò mò mộng đẹp của Lan Dịch Trăn rốt cuộc là dạng gì.

Y đời trước không cưới vợ, không biết có phải có lý do khó nói không, mộng đẹp của y liệu có phải kiều thê mỹ thiếp, con cháu đầy đàn? Hay là đăng cơ thống trị tứ phương? Hay lại là xua tan hiềm khích với Hoàng hậu?

Lan Dịch Hoan thuận tay để gấu nhỏ treo lên cây, gọi một tiếng “Nhị ca”, dẫm lên mặt đất đầy sao, bước tới.

Lan Dịch Trăn đầu tiên là giật mình, sau đó đuôi mày khoé mắt đều hiện ra ý cười, khiến khuông mặt thanh lãnh của y thêm sinh động.

Lan Dịch Hoan không biết tại sao y lại vui, Lan Dịch Trăn nhanh chóng đi tới, nắm lấy tay hắn, thấp giọng nói: “Lúc nãy, đệ không còn gọi ta là “Thái tử Điện hạ”.”

Thì ra là cái này.

Lan Dịch Trăn luôn đặc biệt để ý xưng hô, lúc trước đã nhiều lần nói Lan Dịch Hoan, huynh đệ một nhà, không cần quá câu nệ lễ nghi, cứ trực tiếp gọi “Nhị ca”.

Lan Dịch Hoan ban đầu tưởng y khách khí, ngoài miệng đáp ứng nhưng vẫn không gọi như vậy, về sau Lan Dịch Trăn nhiều lần nói qua, những lúc chỉ có hai người Lan Dịch Hoan mới sửa cách xưng hô.

Sau khi trọng sinh, hắn vẫn giữ thói quen dùng xưng hô này, dù sao tuổi còn nhỏ, không có vấn đề gì, nhưng trong mộng trời xui đất khiến, làm Lan Dịch Trăn trong bộ dáng trưởng thành hài lòng.

Lan Dịch Hoan cười cười, nói: “Nhị ca, sao huynh lại ở đây?”

Lan Dịch Trăn trước mặt hắn không xưng “Cô”, chỉ khẽ mỉm cười: “Hôm nay là trung thu, lại là sinh thần của đệ, ta nhớ năm ngoái thấy đệ ở đây thổi sáo, thừa dịp trăng tròn nên muốn đi dạo.”

Y không buông tay, kéo Lan Dịch Hoan đi đến hồ, giơ tay chỉ chỉ, nói: “Đệ xem.”

Mặt hồ như tấm kính lớn, ánh lên một vòng trăng, cùng với trăng trên bầu trời chiếu rọi ánh sáng.

Lan Dịch Hoan đột nhiên có loại hoảng hốt như gặp ảo giác, hắn không ý thức được khoé môi mình đang cười, nói: “Thật đẹp, đáng tiếc hôm nay ta không mang theo sáo.”

Lan Dịch Trăn nói: “Đệ đến là tốt lắm rồi.”

Dưới chân hai người dẫm đầy sao nhỏ, trước mắt là mặt hồ ánh trăng, gió nhẹ thổi tới, Lan Dịch Hoan có chút hoang mang, vì sao nửa ngày rồi vẫn chưa phát sinh cái gì?

Chẳng lẽ đây là mộng đẹp của Lan Dịch Trăn? Chỉ như thế, bình thường thế thôi?

Trong mơ, hai người lặng lẳng đứng hồi lâu, ngoài giấc mơ, thiếu niên cùng đứa trẻ yên ổn mà ngủ.

Cuối cùng, lúc trời sắp sáng, Lan Dịch Trăn mới quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh thâm lãnh dưới ánh trăng, không phân biệt được là vui hay buồn.

Y nói: “Nếu đệ thật là thân đệ đệ của ta, ta sẽ không…”

Y không nói hết lời, chỉ sờ mặt Lan Dịch Hoan, thấp giọng nói: “Quên đi…Tóm lại cái gì cũng không thay đổi được.”

Lan Dịch Hoan không biết phải nói gì, sau đó hắn liền tỉnh, bởi vì “Mộng đẹp” của Lan Dịch Trăn kết thúc.

Lúc hắn tỉnh lại, Lan Dịch Trăn cũng mở to mắt nhìn Lan Dịch Hoan, lại nhìn gấu nhỏ bên cạnh, lộ ra vài phần hoang mang.

Đại khái do y còn chưa tỉnh ngủ đi, Lan Dịch Trăn cầm lấy gấu, tuỳ ý lấy quần áo bọc lại, nhét xuống dưới giường, sau đó ngủ lại.

Lan Dịch Hoan:”…”

Nhìn động tác của Lan Dịch Trăn tương tự mình, hắn cảm thấy gấu nhỏ này gặp phải hai người cũng có chút đáng thương.

Lan Dịch Hoan trở mình, nhìn trướng màn trên đỉnh đầu, bên cạnh là tiếng hít thở của Lan Dịch Trăn, hai mắt hắn nhìn trần nhà.

Lan Dịch Hoan nhớ những điều Lan Dịch Trăn nói trong mơ.

Sinh nhật năm mười bảy tuổi lúc ấy, Lan Dịch Trăn đã từng nói qua.

Nói ra thật xấu hổ, Lan Dịch Hoan không để ý đến lời này của y.

Lúc ấy hắn còn nhỏ tuổi, lại uống rượu nên mơ mơ màng màng, Thái tử nói gì, tai trái vào tai phải ra.

Lại không nghĩ rằng, thì ra bộ dáng Lan Dịch Trăn lúc ấy trịnh trọng như vậy, không phải là lời nói nhất thời có thể nói ra.

Hiện giờ nghe lại, liền cảm thấy có chút tư vị.

Kiếp trước, Lan Dịch Hoan chân chính mười bảy tuổi, bị người ta nói là không tim không phổi, nhưng hắn sống đến hai lăm tuổi, gần mười năm qua đi, tự nhận mình cũng là người có kiến thức, hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

Biểu hiện trong mộng của Lan Dịch Trăn, hắn từng không để ý, hiện tại đã hiểu.

———Vị Nhị ca này từ nhỏ khuyết thiếu tình cảm, nội tâm cô độc nhưng lại là một thiếu niên thiện lương săn sóc, chắc chắn là khao khát tình thân.

Chỉ là phụ mẫu y như vậy thì không trông cậy vào được, cho nên đem ước muốn đó vào một huynh đệ hoặc tỷ muội.

Lan Dịch Hoan đều hiểu.

Hắn chỉ không nghĩ tới Lan Dịch Trăn còn rất xem trọng hắn, nói với hắn như vậy.

Chỉ là bọn họ ở trong cung, chỉ cần không phải một mẹ sinh ra thì đều coi như không thân, hắn đúng là không phải đệ đệ thân thuộc với Lan Dịch Trăn, thậm chí quan hệ của mẫu thân hai người đều rất kém.

Nghĩ đến đây, Lan Dịch Hoan không nhịn được thở dài.

Thật ra hắn cũng rất thích Lan Dịch Trăn, cảm tạ đối phương trong thâm cung này cho hắn một chút thân tình, nhưng một đời này, hắn sẽ không vì ai mà ở lại nơi này.

Chỉ là…

Lan Dịch Hoan suy nghĩ đến vấn đề———vì sao Lan Dịch Trăn lại mơ thấy sự việc của mười năm sau?

Ý niệm này vừa hiện lên, đột nhiên giao diện hệ thống nhảy ra.

[Chỉ số vui vẻ của Lan Dịch Trăn: 76%; xét cấp độ tâm trạng: Tốt đẹp.]

[Phần thưởng tương xứng: Kho báu mười bảy tuổi.]

Ngay sau đó, trước mắt Lan Dịch Hoan hiện ra một bản đồ quan sát toàn bộ Hoàng cung, một chỗ trong đó có đánh dấu bằng mực đỏ, đúng là nơi cất dấu kho báu.

Hắn trong mộng của Thái tử là mười bảy tuổi, vì thế, hệ thống cho hắn kho báu mười bảy tuổi.