Chương 5

Edit + Beta: Bánh Crepe Sầu Riêng

Lan Dịch Hoan muốn thử nghiệm trên những người được chọn.

Tuy rằng có nhiều người, nhưng đang đêm hôm khuya khoắt, muốn tiếp xúc với họ cũng không dễ dàng.

Lan Dịch Hoan nhìn một hồi, phát hiện bên cạnh còn có dấu “+” nho nhỏ, sau khi nhấn vào, có thể tự mình thêm chọn tên người và sắp xếp theo khoảng cách, trình tự.

Cái này không tồi, chẳng bao lâu, Lan Dịch Hoan nhìn thấy hai chữ “Bùi Húc” trong đó.

Hắn biết người này, cũng xuất thân cao quý, là cháu trai thứ tư của Ninh Quốc công, trung thành với Thái tử, tuổi còn trẻ đã làm được đội trưởng đội cận vệ Đông Cung.

Bùi Húc được biết đến là một người thuần thiện dũng vũ, có hơi ngốc nghếch.

Đời trước, mỗi lần Lan Dịch Hoan thấy Bùi Húc, cậu đều luôn lắp ba lắp bắp, muốn nói lại thôi, bộ dáng không nhanh nhẹn, một thời gian dài Lan Dịch Hoan cho rằng đây là chứng nói lắp.

Mà lúc này, Bùi Húc phụng mệnh canh giữ ngoài thiên điện Lan Dịch Hoan đang ở, hẳn là ở gian ngoài trực đêm.

Mặc dù hệ thống hiện thị hắn phải luyện kiếm hai mươi lần mới có thể đổi một lần “Giấc ngủ SPA”, nhưng cũng may là Bùi Húc chăm chỉ, trạng thái nhiệm vụ là “Đã hoàn thành”.

Ở gần, còn ngốc, đáng thử một lần, chọn Bùi Húc đi!

Là từ khát vọng đối với giấc ngủ sinh ra kỳ tích, sau khi trọng sinh, Lan Dịch Hoan-người quyết định mất hết ý chí mà phó mặc, ngay lập tức từ trên giường bò dậy, còn mang cả giày xuống đất!

Hắn nằm trên giường một thời gian dài, lại không ăn uống gì, sau khi đứng dậy, nhất thời có cảm giác choáng váng, đỡ mép giường thở hổn hển mấy hơi, mới đứng thẳng chạy ra ngoài.

Một tiếng “Kẽo kẹt” đẩy ra, Bùi Húc đang đứng tuần tra lập tức quay đầu, kinh ngạc nói: “Thất Điện hạ!”

Lan Dịch Hoan nương theo ánh trăng liếc nhìn một cái, Bùi Húc mái tóc gọn gàng, cổ áo không bẩn, giường sạch sẽ, nhìn qua chính là một người chú trọng sạch sẽ—Cũng phải, xuất thân nhà công hầu, giáo dưỡng cơ bản chắc chắn phải có.

Bùi Húc còn chưa kịp hỏi Lan Dịch Hoan tới đây rốt cuộc là có việc gì, chỉ thấy đứa bé phấn điều trác ngọc vương tay hướng về phía mình, làm một từ thái “Muốn ôm”.

Bùi Húc chớp chớp mắt, chỉ thấy quả thật đáng yêu đến không chịu được, trong nhất thời trái tim mềm nhũn, không chút nghĩ ngợi mà giang tay ra, ôm lấy Lan Dịch Hoan.

Hệ thống vang lên một trận tiếng vang “Tê tê lạp lạp”.

Lan Dịch Hoan không chút khách khí đem đầu tựa vào hõm vai Bùi Húc.

*

Trong tẩm điện Thái tử.

Lan Dịch Trăn vẫn chưa ngủ, mặc một thân áo ngủ ngồi trước bàn lật xem mật báo của thám tử, ánh nến trên giá lay động, phản chiếu sườn mặt tuấn tú đẹp đẽ.

Một ám vệ quỳ trước mặt Lan Dịch Trăn, y cuối cùng đem mật báo gấp lại, nói: “Người lát nữa truyền xuống, gần đây có phát hiện gió thổi cỏ lay cái gì cũng không cần vội vàng ra tay bắt người, lấy việc âm thầm tra xét làm chủ. Mặt khác, hai thị vệ bên ngoài cũng thu lại.”

Ám vệ kia nói: “Điện hạ, như vậy an nguy của ngài…”

Lan Dịch Trăn hơi hơi dơ tay, ám vệ lập tức cúi đầu không nói.

Lan Dịch Trăn nói: “Chừng này nguy hiểm không là gì, không mạo hiểm sẽ không câu được cá lớn.”

Thời điểm y nói chuyện, ngón tay nhẹ nhàng ấn cánh tay của mình, cách quần áo cũng có thể cảm nhận vết sẹo kia.

Âm thầm mời vu y đến, nói rằng, đây có khả năng là một lời nguyền rủa. Nguyền rủa y nửa đời buồn bực không vui, năm ba mươi ba tuổi cực kì bi ai hậm hực mà chết.

Lan Dịch Trăn không tin quỷ thần, nhưng xuất hiện vết thương như vậy, sau đó Lan Dịch Hoan trước mặt y hộc máu, tiến vào Đông Cung, mặc kệ những việc này có mối liên hệ nào hay không, luôn khiến người ta cảm giác được trận mưa gió nào đó sắp diễn ra.

Y cố tình buông lỏng, giảm bớt phòng hộ bên người, chính là chờ người nào đó bụng dạ khó lường không kìm nén được, bại lộ dấu vết.

Nếu có người nào nhận cơ hội tiến vào, y tự nhiên có nhiều thủ đoạn đối phó…

Ám vệ cùng Lan Dịch Trăn đồng thời quay đầu.

Bọn họ đều cảm nhận được có tiếng bước chân đang đến gần.

Lan Dịch Trăn ho nhẹ một tiếng, gõ nhẹ tay lên bàn, ám vệ tức khắc hiểu ý, thân hình chớp nhoáng không còn thấy bóng dáng.

Ám vệ bên này vừa mới biến mất, cửa đã bị người bên ngoài đẩy ra.

Trong lòng Lan Dịch Trăn có phần buồn bực, này cũng quá tốt đi, y vừa nói xong muốn dẫn người có tâm ám hại ra cửa, này liền có người tới, thích khách nào dám hiên ngang đẩy cửa bước vào như vậy?

Vì thế, y ngưng mắt nhìn ra phía cửa.

Một cái đầu nhỏ từ phía sau cửa dò xét tiến vào, cẩn thận mà đánh giá y.

——Người tới thế mà là Lan Dịch Hoan.

Đứa trẻ này ngày đầu đến Đông Cung mặc trên người bộ đồ ngủ quá khổ, xộc xệch dưới chân, tóc dài khoác trên vai, đôi mắt đen láy mở to, có chút cẩn thận mà nhìn y.

Không biết có phải để có thêm can đảm hay không, tay kia còn cầm theo một chú gấu nhỏ, trông giống như một chú nai con có thể tuỳ lúc bỏ chạy.

Theo sau chính là Bùi Húc được Lan Dịch Trăn phái ở bên trông coi Lan Dịch Hoan đang vội vã chạy đến, hướng y hành lễ: “Điện hạ.”

Lan Dịch Trăn nói: “Sao lại mang Thất Hoàng tử tới đây?”

Ngữ khí của Bùi Húc có vài phần nản lòng: “Thất Điện hạ ban đêm một mình không ngủ được, đại khái do có chút sợ hãi, muốn tới tìm ngài.”

Lan Dịch Trăn không nghĩ rằng Lan Dịch Hoan lại muốn tìm mình, rốt cuộc hai người là huynh đệ nhưng trên thực tế lại chẳng hề quen thuộc: “Hắn không phải còn có ngươi bồi sao?”

Làm một nhất đẳng thị vệ, Bùi Húc có ý chí cứng như sắt thép, nhưng lúc nghe Lan Dịch Trăn nói lời này, cũng không nhịn được muốn rơi nước mắt.

Bùi Húc rầu rĩ mà nói: “Có khả năng là Thất Điện hạ không thích thuộc hạ.”

Vừa rồi thấy Lan Dịch Hoan cả ngày không ăn không uống rời khỏi phòng, lại còn hướng về phía mình ngỏ ý muốn ôm, Bùi Húc không khỏi có phần thụ sủng nhược kinh.

Hắn bình thường đối với hài tử không có hứng thú, nhưng Lan Dịch Hoan lớn lên thật sự quá xinh đẹp đáng yêu, người đẹp như vậy, ai mà không thích.

Bùi Húc liền vội vàng đem hắn ôm lên.

Ai ngờ, Lan Dịch Hoan chỉ ở trong ngực cậu yên tĩnh một lát, đột nhiên không biết vì sao liên tục giãy giụa.

Bùi Húc đem Lan Dịch Hoan buông ra, tiểu hài tử tuyệt tình quay đầu mà đi. Hỏi hắn muốn làm gì, hắn chỉ nói: “Muốn tìm Thái tử ca ca.”

Bùi Húc trong nháy mắt bị vứt bỏ, toàn bộ quá trình chưa được một chén trà, đột nhiên thấy lòng đau vô cùng.

Nhưng so sánh với Bùi Húc, Lan Dịch Trăn đạm nhiên hơn nhiều, không biểu tình nhìn thoáng qua đứa bé xinh đẹp đáng yêu trước mắt, Thái tử Điện hạ ngồi ở kia, một chút thái độ thân cận cũng không có, nhàn nhạt phân phó Bùi Húc: “Vậy ngươi lui xuống đi.”

Bùi Húc lên tiếng “Rõ”, trong tẩm điện chỉ còn lại Lan Dịch Trăn và Lan Dịch Hoan.

Lan Dịch Hoan quan sát mục tiêu lựa chọn trước mắt.

Vừa rồi hắn vô tình bỏ rơi Bùi Húc bởi vì Lan Dịch Hoan trên người Bùi Húc thí nghiệm thất bại.

Khi hắn bị Bùi Húc bế lên, hệ thống quả thực có phản ứng, cho biết rằng một ứng viên cho nhiệm vụ được chọn, kế tiếp kết nối sẽ được thực hiện, nhưng hơn nửa ngày lại toát ra câu nhắc nhở “Tín hiệu xấu”.

Xem ra, trời không rơi xuống miếng bánh nhân nào miễn phí cả, điều này cho thấy, Bùi Húc trên danh sách xếp ở vị trí phía sau, năng lượng có thể cung cấp rất hạn chế, để hoàn thành nhiều nhiệm vụ thì phải chờ đợi thời gian dài.

Ý thức được điều này, Lan Dịch Hoan dứt khoát từ bỏ Bùi Húc, quyết đoán đi tìm Lan Dịch Trăn, không biết liệu có hiệu quả hay không.

Lan Dịch Hoan cũng không quá khẩn trương, ở trình độ của hắn, sống chết đều như nhau, hiện tại có hệ thống, hắn có thể ngủ ngon, xem như kiếm được chỗ hời.

Lan Dịch Hoan thử dơ tay chạm vào Lan Dịch Trăn.

Trong nháy mắt hắn đụng vào đối phương, âm thanh của hệ thống vang lên [Kết nối thành công!]

So với Bùi Húc thì nhanh hơn một chút.

Hệ thống này cuối cùng đã có thể sử dụng?

Lúc này, Lan Dịch Trăn hỏi hắn: “Đệ muốn làm gì?”

Lan Dịch Hoan ngửa đầu hỏi: “Có thể ngủ cùng ta không? Một mình, ta không ngủ được.”

Lan Dịch Trăn:”…”

Câu nói đơn giản bình thường này làm cho Thái tử Điện hạ ngẩn ra, một lát sau mới hiểu được ý tứ của Lan Dịch Hoan.

——Tiểu hài tử này hơn nửa là đem y thành bà vú ru ngủ.

Lá gan còn rất lớn.

Làm trữ quân, các huynh đệ khác nhìn thấy y đều xưng một tiếng “Thái tử”, cúi người hành lễ, không thể ở chung cách bình thường. Không nghĩ tới, vật nhỏ này lại không sợ y chút nào.

Lan Dịch Hoan đợi một hồi, thấy Lan Dịch Trăn nửa ngày vẫn không hé răng, cũng không biết có nghe thấy lời mình không, liền kéo y đi về phía giường.

Chỉ là Lan Dịch Trăn so với hắn lớn hơn nhiều, không hề nhúc nhích, hắn đành phải ngẩng đầu lên, nhìn Lan Dịch Trăn hỏi: “Có được không?”

Lan Dịch Trăn: “Không được.”

Lan Dịch Hoan không thể hiểu tại sao một yêu cầu nhỏ như vậy mà y cũng không đáp ứng, thắc mắc hỏi: “Vì sao?”

Lan Dịch Trăn: “Cô không thích ngủ cùng người khác.”

Lan Dịch Hoan sửng sốt một chút, nghĩ thầm, người này là đang trợn mắt nói dối đi?

Nếu không phải hắn trọng sinh thì đã bị bộ dáng nghiêm trang của Lan Dịch Trăn lừa rồi. Trải qua một đời, Lan Dịch Hoan hiểu rõ, Lan Dịch Trăn có chỗ nào không thích ngủ cùng người khác, y rõ ràng là rất thích có được không!

Lan Dịch Hoan nhớ rõ, thời điểm hắn chưa đăng cơ, Phụ hoàng từng giao cho hắn đi theo Lan Dịch Trăn diệt phỉ.

Ban đêm mai phục trong rừng cây, hắn dựa vào cây nghỉ ngơi, một hồi mơ hồ cảm thấy có người lặng lẽ nhích lại gần, ngồi bên hắn lay hắn một chút, để hắn dựa vào người mình.

Lan Dịch Hoan lúc đó đang ngủ lập tức tỉnh lại, hơi hé mắt, phát hiện là Lan Dịch Trăn.

Sau này hắn phát hiện thêm nhiều lần tương tự, ở một nơi rộng lớn thế này, Lan Dịch Trăn không thích ngủ một mình, có cơ hội đều chạy đến bên cạnh hắn, kề vai cọ cọ.

Lan Dịch Hoan nghĩ, Lan Dịch Trăn lén lút như thế, có lẽ do y cảm thấy việc Thái tử thích tụ tập như vậy là mất thể diện, nên mới ngượng ngùng xấu hổ. Giống như sau này Lan Dịch Hoan trở thành Hoàng đế, không để ai biết hắn thích uống nước đường.

Lan Dịch Hoan không quan tâm, dù sao có người nằm bên cạnh sưởi ấm cho, hắn cảm thấy cũng không tồi. Mỗi lần Lan Dịch Trăn muốn dựa gần, hắn đều không vạch trần y.

Không nghĩ tới sống lại một đời, hiện tại hắn yêu cầu, Lan Dịch Trăn thế mà nói một câu như vậy, chẳng khác nào một tên đồ tể nói mình không ăn thịt heo!

Lan Dịch Hoan không tin, mũi chân theo bản năng đá đá trên thảm, muốn thương lượng: “Ta cũng đã tới rồi, chỉ hôm nay thôi được không?”

Lan Dịch Trăn:”…”

Y không nghĩ tới Lan Dịch Hoan còn cư nhiên ở đây muốn kè cò mặc cả với y, quyết định lập cho tiểu hài tử này một số quy củ, để hắn biết ai mới là người làm chủ, ai nói một thì không thể hai, ai mới là ca ca.

“Nơi này là Đông Cung, là nơi ở của Cô.”

Lan Dịch Trăn nhìn vào mắt Lan Dịch Hoan, nghiêm túc nói với hắn:”Không phải Lâm Hoa Cung của Tề Quý phi, Cô hy vọng đệ hiểu rõ điều này.”

Lan Dịch Trăn nói lời này, nhưng hành vi của y đời trước xác thực——Cùng người dựa gần mà ngủ, lại muốn lén lút, tìm nơi ẩn nấp mới có thể làm vậy.

Lan Dịch Hoan cuối cùng thay y lí giải: “Huynh là sợ ngủ cùng ta sẽ bị người bên cạnh nhìn thấy?”

Hắn đề nghị: “Nếu không thì sang chỗ bên kia của ta?”

Lan Dịch Trăn:”…”

Lan Dịch Trăn: “Đệ là đệ đệ ta, ta ngủ cùng đệ có cái gì mà sợ bị người khác nhìn thấy!”

Đây rốt cuộc là cuộc đối thoại gì đây!

Thái tử xưa nay cảm xúc ổn định, giờ phút này lại bị một đứa trẻ làm cho đau đầu. Đặc biệt, Lan Dịch Hoan còn nhìn y với ánh mắt khó hiểu, đôi mắt to đen nhánh ngập nước, tràn đầy nghi hoặc chân thành.

Lan Dịch Trăn cái gì cũng không muốn nói, dừng một chút, y cong lưng, trực tiếp đem Lan Dịch Hoan nhấc lên, giống như xách một con thú nhỏ. Y xách hắn đến ghế dài mà thường ngày y đọc sách nghỉ ngơi, đặt Lan Dịch Hoan xuống.

Lan Dịch Trăn hít sâu một hơi, gằn từng chữ nói: “Không phải đệ buồn ngủ sao?”

Lan Dịch Hoan gật gật đầu, hắn quả thực buồn ngủ, không nhịn được ngáp một cái.

Lan Dịch Trăn câm nín.

Y nghĩ lại thời điểm đem Lan Dịch Hoan về, y không có kinh nghiệm chăm sóc hài tử, nhưng không quan trọng, Lan Dịch Hoan lại không phải đứa trẻ mới sinh, cho hắn cơm no áo ấm là được, không cần tự mình động thủ, căn bản không có gì khó.

Y thật sự không nghĩ, vật nhỏ này trong mộng cọ cọ tay y, còn chủ động đến tìm y ngủ cùng.

Không muốn giảng đạo lý, chỉ muốn động thủ đem người đuổi đi, nhưng vật nhỏ yếu ớt còn đáng yêu, lại luôn dùng ánh mắt khát vọng mà nhìn chằm chằm, y không tài nào động thủ nổi.

Lan Dịch Trăn hít một hơi, tự nói chính mình, hai ngày nữa chắc chắn sẽ đem đứa nhỏ này tiễn đi, kiên nhẫn: “Cô ở chỗ này, giường cũng có, đệ ngủ đi.”

Lan Dịch Hoan thấy y không lên giường, hỏi: “Huynh không ngủ sao?”

Lan Dịch Trăn lớn lên không thích tiếp xúc với người khác, cũng không thích người khác chủ động tiếp xúc, trước mắt tính toán sẽ xem tấu chương, đợi Lan Dịch Hoan ngủ rồi, sẽ cho người đem đệ đệ đang say giấc ôm trở về.

Lan Dịch Trăn có lệ nói: “Lát nữa, đệ ngủ trước đi.”

Lan Dịch Hoan liếc mắt nhìn biểu tình Lan Dịch Trăn, phán đoán đại khái, nếu hắn tiếp tục dây dưa nói nhiều cùng Thái tử, có lẽ sẽ phải nằm ngủ ngoài cửa cả đêm.

Vì thế, Lan Dịch Hoan thức thời nhắm mắt, đi vào giấc ngủ.

Lan Dịch Trăn lúc này mới trở lại bàn, tiếp tục xử lí công vụ.

Y xử lý công vụ quên cả thời gian, đến khi xử lý xong sự kiện cuối cùng mới tựa lưng vào ghế, nhéo nhéo giữa mày.

Bỗng nhiên, Lan Dịch Trăn cảm thấy chân mình như đụng phải thứ gì.

Y cúi đầu nhìn, sau đó hoảng sợ.

——Bên chân không biết khi nào nhiều thêm một tiểu gia hoả.

Lan Dịch Hoan thế mà từ trên ghế dài chạy xuống, đang ngồi trên thảm, co thành một cục nhỏ, dựa vào chân y mà ngủ say.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đáng yêu đến nỗi khiến cả già lẫn trẻ đều yêu thích, bên miệng tựa hồ mang chút ý cười, một vẻ an nhiên khó tả.