Thân thể Lan Dịch Trăn vừa động liền phát hiện tay của Lan Dịch Hoan còn nắm ống quần của mình.
Ngay từ đầu Lan Dịch Hoan hẳn là sợ kinh động đến y rồi bị đuổi đi, nên thân mình dựa vào chân ghế, chỉ lặng lẽ nắm lấy một góc quần của Lan Dịch Trăn.
Tận đến khi Lan Dịch Trăn xử lý xong công vụ, đẩy ghế về phía trước, Lan Dịch Hoan mới nghiêng người dựa vào chân y.
Bên chân Lan Dịch Trăn có vật nhỏ trói buộc không thể động đậy, y cong lưng đem tay Lan Dịch Hoan bẻ ra.
Kết quả mới dùng sức, đem Lan Dịch Hoan cách quần áo y một chút, vật nhỏ liền chu miệng, phát ra tiếng nức nở mơ hồ, giống như ngay lập tức sẽ khóc.
Lan Dịch Trăn buông lỏng tay, Lan Dịch Hoan liền hướng tay nắm lại ống quần, còn nắm chặt hơn lúc đầu, không thể kéo ra.
“…”
Thật ra Lan Dịch Hoan đang cố gắng đi vào giấc ngủ.
Nhưng chỗ ban đầu hắn nằm cách Lan Dịch Trăn hơi xa, chỉ cần hắn xoay người, hệ thống ngay lập tức nhắc nhở “Bởi khoảng cách quá xa, kết nối đã bị đứt”, phiền đến mức không thể phiền hơn.
Sau vài lần trằn trọc thì đã qua nửa đêm, ngày thứ nhất trọng sinh, giấc ngủ không yên đến mức Lan Dịch Hoan không tài nào chịu nổi, nhân lúc Lan Dịch Trăn không chú ý, trộm chạy xuống đến cạnh y mà ngủ.
Lúc này, sự vất vả được đền đáp, hắn cảm nhận được giấc ngủ an ổn mà lâu nay không có.
Sau khi kết nối thành công, cả ác mộng và gấu nhỏ đều không xuất hiện, Lan Dịch Hoan đắm chìm trong giấc ngủ ngọt ngào và yên tĩnh, hoàn toàn thả lỏng nghỉ ngơi.
Tâm tình mệt mỏi được thả lỏng, thân thể như chưa bao giờ có được sự nhẹ nhàng thoải mái, phảng phất nỗi phẫn uất, nản lòng sau khi trọng sinh đã giảm đi chút ít——cảm nhận được sự quan trọng lớn của một giấc ngủ tốt.
Thời điểm hắn đang thâm trầm ngủ, Lan Dịch Trăn tiến tới kéo tay hắn ra.
Lúc này, mộng ảnh chung quanh như hổ rình mồi xông tới, Lan Dịch Hoan bất mãn hừ hừ hai tiếng, cũng may Lan Dịch Trăn nhanh chóng buông tay ra.
Hắn trong lúc ngủ mơ hoàn toàn không biết cái gì, theo bản năng nắm chặt quần áo Lan Dịch Trăn, một lát sau vẫn không có cảm giác an toàn, liền dứt khoát ôm lấy cẳng chân y.
“…”
Thái tử Điện hạ tôn quý cúi đầu, nhìn tiểu đệ đang ôm chân mình như đang nhìn một vấn đề nan giải.
Nếu để Lan Dịch Hoan ôm như vậy, cả hai người đều không thể cử động. Nhưng nếu không để hắn ôm, hắn liền khóc.
Cũng không thể ngồi đây cả đêm đi?
Lan Dịch Trăn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, nói: “Người đâu, gọi Bùi Húc tới đây.”
Lan Dịch Hoan thật sự quá mệt mỏi, chỉ cần Lan Dịch Trăn không rời đi, bất cứ động tĩnh gì cũng không thể gọi hắn dậy. Cho nên khi Bùi Húc một lần nữa vội vàng tiến vào, liền thấy Lan Dịch Hoan ôm chân Lan Dịch Trăn ngủ say, trên người còn bọc một tầng quần áo của Thái tử.
Bùi Húc: “…Điện hạ?”
Lan Dịch Trăn trầm mặc một hồi, ngón tay chỉ xuống dưới, chỉ chỉ Lan Dịch Hoan, nói: “Cái này, thử xem có lấy đi được hay không.”
Bùi Húc đi tới thử túm lấy Lan Dịch Hoan. Lan Dịch Hoan trong lúc mơ màng cảm thấy có người muốn tách hắn ra khỏi giấc ngủ, biết rằng khóc có tác dụng, liền bất mãn mà rầm rì vài tiếng.
Hắn trong việc làm nũng chơi xấu người khác không thầy cũng tự hiểu, cái miệng nhỏ mím lại, cau mày, tuy rằng là biểu tình vô thức nhưng cũng hết sức đáng thương.
Bùi Húc một chút cũng không dám động.
Lan Dịch Trăn: “…”
Chủ tớ hai người nhìn nhau một lát, Lan Dịch Trăn nói: “Trước khi hắn đến tìm Cô, rốt cuộc đang làm cái gì?”
Bùi Húc nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Vẫn luôn ngủ tỉnh luân phiên, thuộc hạ có đi vào xem vài lần, Thất Điện hạ hình như gặp ác mộng, ngủ không yên giấc. Ngài là huynh trưởng của Thất Điện hạ, cho nên…Thất Điện hạ chắc chắn cảm thấy hắn ở cùng ngài không cần sợ hãi.”
Lan Dịch Trăn nói: “Thật khó chịu.”
Sau khi nói xong, y vẫy vẫy tay với Bùi Húc, nói: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Bùi Húc lui xuống, Lan Dịch Trăn đánh giá Lan Dịch Hoan hồi lâu, cuối cùng cúi người xuống.
Thái tử Điện hạ trải qua một hồi tự hỏi và quan sát, lúc này đây, Lan Dịch Trăn dùng một tay ôm Lan Dịch Hoan vào lòng, nhẹ nhàng kéo hắn khỏi chân mình.
Lần này, Lan Dịch Hoan bị y ôm, quả nhiên không còn lộ ra bộ dáng đáng thương muốn khóc, an tâm rúc vào lòng Lan Dịch Trăn mà ngủ.
Lan Dịch Trăn đi về giường, nhìn vạt áo đang bị nắm chặt của mình, cuối cùng đành chịu thua, nằm xuống bên cạnh hắn.
Không có cách nào, hôm nay cứ ngủ vậy đi.
Lan Dịch Trăn đã chuẩn bị tinh thần một đêm không ngủ—không phải do Lan Dịch Hoan ngủ an tĩnh hay không, chỉ đơn thuần là y không thích ở gần người khác như vậy.
Ban ngày lúc nhặt đứa trẻ này về, y không nghĩ tới còn phải hy sinh lớn thế này.
Lan Dịch Hoan không như vẻ mất tự nhiên của Lan Dịch Trăn, ngủ ngủ, còn đặc biệt theo thói quen mà chui vào lồng ngực y, hai cánh tay duỗi ra ôm lấy cổ y.
——Đúng là buồn cười, quả nhiên to gan lớn mật!
Lan Dịch Trăn cảm thấy tôn nghiêm của Thái tử không thể nào bị huỷ như vậy, liền nâng tay đẩy Lan Dịch Hoan ra, chỉ là chưa kịp làm gì, đứa trẻ chép chép miệng, lã chã sắp khóc.
Cánh tay Lan Dịch Trăn treo trên không trung, một lát sau hoàn toàn từ bỏ, cứng đờ thả mình xuống giường, cả người nằm thẳng tắp như khối thi thể.
Không nghĩ tới một ngày, sau khi thay Phụ hoàng xử lý hết công vụ, còn phải bồi vật nhỏ này thị tẩm.
Cảm nhận được cái đầu nhỏ của Lan Dịch Hoan cọ cọ bên cổ mình không rời, cả người Lan Dịch Trăn nổi lên một tầng da gà, nhưng y đã tự mình sa ngã, không nhúc nhích.
Chỉ là trong lòng trào phúng trả thù một câu: “Thật giống một chú chó con.”
Lúc còn nhỏ, y có nuôi một con chó nhỏ.
Nó lớn hơn chiếc giày một chút, giống như một quả cầu mềm mại, không có việc gì liền chạy quanh chân chủ nhân. Nếu bế nó lên, nó sẽ dùng cái mũi ướt dầm dề cọ cọ lên mặt, phun đầu lưỡi mà nhếch miệng cười. Nhưng Lan Dịch Trăn cũng chỉ nuôi nó được mấy ngày, vài ngày sau, Hoàng hậu nói y là trữ quân của một quốc gia, không nên bị thứ gì mê muội ý chí, chó nhỏ liền bị mang đi.
Là Thái tử, có thứ yêu thích chính là có nhược điểm. Trong thâm cung, có nhược điểm thì sẽ dễ mất mạng.
Cho nên, y sẽ không trầm mê hay yêu thích thứ gì, dù là người hay vật.
Ngủ với người khác quả thực khó chịu, nhưng không biết vì cái gì, thời điểm nghĩ đến đây, Lan Dịch Trăn bỗng nhiên cảm thấy cánh tay truyền đến một trận đau đớn.
Y cúi đầu thì thấy cơn đau xuất phát từ vết sẹo vô cớ xuất hiện kia.
Nhưng trong nháy mắt, đau đớn lại biến mất.
Lan Dịch Trăn thả tay xuống.
Y đêm nay, cánh tay vừa đau, vừa phải trông tiểu hài tử còn phải suy nghĩ chuyện công vụ, thật sự bận rộn vô cùng, Lan Dịch Trăn vốn cho rằng đêm nay sẽ là một đêm không ngủ.
Cho đến sớm mai bị đại thái giám bên người cẩn thận gọi dậy thượng triều, y mới bừng tỉnh, chính mình từ lúc nào ngủ quên dưới hơi thở yếu ớt của Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Trăn đứng dậy, kéo Lan Dịch Hoan xuống khỏi thân mình.
Động tác của y cực kì thong thả, cũng may lần này Lan Dịch Hoan không còn nhíu mày, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngủ say vô cùng, tay sờ sờ bên cạnh, trong miệng lầm bầm gì đó.
Lan Dịch Trăn cho rằng hắn tìm mình, nói: “Cô đi thượng triều.”
Lan Dịch Hoan lại nói: “Gấu nhỏ…trở về…”
Lan Dịch Trăn: “…”
Cực khổ bồi hắn cả đêm, cuối cùng bị xem như con gấu.
Y thấy gấu nhỏ Lan Dịch Hoan mang đến gác trên bàn, thuận tay cầm lấy, đặt trên đầu Lan Dịch Hoan rồi đi ra ngoài thượng triều.
*
Lan Dịch Trăn ra khỏi cửa không lâu, Lan Dịch Hoan cũng tỉnh dậy, dụi dụi mắt, gấu nhỏ trên đầu rơi xuống.
Hắn nhìn gấu nhỏ phát ngốc một hồi mới phản ứng lại mình đang ở đâu, lười nhác vươn vai, hắn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trời vẫn còn đen như mực.
Xem ra vẫn còn sớm, đời trước Lan Dịch Hoan mỗi ngày đều phải dậy sớm thượng triều, tới giờ này đều không thể ngủ được.
Đời này hắn không muốn làm như vậy.
Xương cốt trên người vang lên tiếng răng rắc, cả người hắn lười biếng, rốt cuộc cũng có cảm giác sống lại.
Bản thân Lan Dịch Hoan không nhớ rõ lần cuối cùng mình ngủ ngon như vậy là khi nào.
Không nghĩ tới hệ thống này còn khá thú vị.
Lan Dịch Hoan lần nữa mở hệ thống ra, kiểm tra một lần, mặt trên “Nhiệm vụ trung tâm” biểu hiện hắn đã đạt được “Giấc ngủ SPA” hơn nữa đã dùng xong.
Đồng thời có thêm một thanh tiến độ sinh mệnh ở góc trên bên phải.
Khi thân thể hắn dần dần hồi phục, các phương diện khác được cải thiện, thanh tiến độ này sẽ thăng tiến, chờ đến khi thanh tiến độ đầy thì hắn không cần mượn bất cứ công cụ gì vẫn có thể sống tốt như người bình thường.
Thật sự…Có thể sao?
Nghĩ đến mấy chữ “Người bình thường”, Lan Dịch Hoan có chút hốt hoảng, cuộc sống như có thêm một khả năng khác.
Còn có, mấy năm sau hắn trưởng thành, thân thể cũng khá hơn, hắn có thể tìm biện pháp rời cung để rồi không còn gặp lại những người mà mình không muốn gặp, ra bên ngoài thế giới rộng lớn.
Người ở trong thâm cung thời gian dài sẽ luôn hướng lòng về thế giới ngoài kia, nhưng đối với Lan Dịch Hoan thứ đó không hấp dẫn được hắn.
Không giống một trữ quân được dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ như Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Hoan hồi trẻ chỉ là một Hoàng tử bình thường, không được bồi dưỡng như người kế vị, tuổi còn nhỏ nên cũng không chịu nhiều sự quản thúc.
Tuy thân thể hắn có chút bệnh tật, nhưng lại là thiên tài về hành binh bố trận, phụng mệnh đánh Đông dẹp Bắc, khắp tứ phương đều có dấu chân của hắn, toàn bộ phong tục văn hoá trên lãnh thổ quốc gia, hắn đều đã xem qua.
Người trong cung luôn hướng tới cuộc sống sinh hoạt như các bá tánh bình dân tự do tự tại, nhưng lại không biết đến sinh kế của người dân khó khăn đến mức nào. Cuộc sống bên ngoài nào đâu dễ dàng như vậy?
Lan Dịch Hoan đột nhiên sinh ra ý niệm rời đi, chỉ nghĩ rằng nếu làm vậy thì sẽ không cần giẫm phải vết xe đổ của đời trước để rồi chịu cảnh thân nhân tàn sát, bạn bè ly tán.
Chỉ cần không có hắn, kết cục luôn lặp đi lặp lại của những người trong cơn ác mộng sẽ không phát sinh, tất cả bi kịch đều có thể thay đổi.
Mà chính hắn, có lẽ sẽ có ngày tìm được cuộc sống mà mình muốn.
Lan Dịch Hoan nhớ rõ, có lần hắn dẫn quân đi qua một sơn trang hẻo lánh, vì không muốn làm phiền bá tánh, hắn hạ lệnh toàn bộ cởi giáp giả làm thương đội, dẫn ngựa mà đi.
Thời điểm đi qua thôn xóm, các bá tánh ngoài ruộng tò mò ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó liền tiếp tục làm việc sinh lợi.
Trẻ con nơi ruộng đồng chạy tán loạn, nữ tử dịu dàng đưa nước và lương khô, giúp trượng phu lau mồ hôi trên trán, trên khuôn mặt của mọi người đều là vui vẻ, hạnh phúc sáng chói.
Khi đó Lan Dịch Hoan nhìn mà hâm mộ, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy, nếu bản thân hắn cũng có một gia đình như vậy, có sự chân thành mà tín nhiệm hắn, đối xử tốt với hắn, hắn nhất định sẽ tận tâm tận lực mà đối tốt với họ.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ, bước chân Lan Dịch Hoan không hề chậm lại, chiến trường ngay phía trước, vị tướng quân trẻ tuổi sẽ không vì một chút nhớ nhung mà dừng lại.
Nhưng một đời này, trời đất bao la, có lẽ hắn sẽ tìm được một chỗ dung thân.
Ngẫu nhiên ném gấu nhỏ bên gối lên rồi bắt lấy, Lan Dịch Hoan nghĩ, vậy cứ thử xem.
Sống cho ra sống.
*
“Hoan Nhi vẫn chưa trở về sao?”
Sáng sớm hôm sau, Tề Quý phi gọi cung nữ bên cạnh mình hôm qua lại hỏi, nghe được đáp án phủ định của cung nữ, trong lòng bà bỗng nhiên sinh ra chút bực bội.
Chuyện Thất Hoàng tử cùng Bát Hoàng tử đánh nhau bị Thái tử báo lên Hoàng hậu. Hoàng hậu liền phạt Tề Quý phi và Quan Lệ phi mỗi người nửa năm bổng lộc, còn phải chép kinh thư.
Các nàng ở địa vị cao lại có xuất thân phi tử, đương nhiên không cần sống dựa vào chút bạc cỏn con này, hình phạt này chính là nhằm vào thể diện, Tề Quý phi xưa nay không phục Hoàng hậu, thời điểm chép kinh cũng đầy bụng oán hận.
Nếu không phải đứa nhóc Lan Dịch Hoan hôm nay đột nhiên không nghe lời, sự tình căn bản sẽ không đến mức này. Chỉ nói hắn mấy câu, hắn lại tức giận đến hộc máu, người không biết còn tưởng bà là nương lại khắt khe với hài tử.
——Tuổi còn nhỏ mà tính tình lại kém như vậy, sau này trưởng thành sẽ như thế nào?
Bởi vì Tề Quý phi từng có tiền án, Hoàng hậu liền sai ma ma bên cạnh mình đến quan sát Tề Quý phi chép sách, để tránh bà tìm người viết thay. Ma ma này dầu muối không ăn, làm cho Tề Quý phi càng thêm tức giận, nghĩ thầm chờ Lan Dịch Hoan dưỡng bệnh trở về, thế nào cũng phải giáo huấn hắn thật tốt.
Rốt cuộc…Lan Dịch Hoan là do bà nuôi lớn, nhưng lại đạm bạc bỏ qua tình thương với hắn.
Tề Quý phi biết con trai nhỏ nhận biết giường của mình, hơn nữa lại không muốn rời xa bà, mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ đều cho người đem Lan Dịch Hoan xuống, hắn đều ủ rũ không muốn đi, thế nào cũng muốn quấn lấy bà chơi một hồi.
Có đôi khi Tề Quý phi mất kiên nhẫn, có khả năng sẽ mắng mỏ hắn, lại xụ mặt dỗ hắn rời đi. Nhưng Lan Dịch Hoan nhớ ăn không nhớ đánh, ngày hôm sau vẫn sẽ tươi cười với bà.
Đứa nhỏ này trời sinh lưu luyến gia đình, không mang thù, cho nên không có khả năng ở lâu chỗ Thái tử.
Ngoài ra, Lan Dịch Trăn kia tính tình lạnh như băng sương, Lan Dịch Hoan ở đó nửa ngày, Lan Dịch Trăn bị đứa nhỏ này làm phiền, cũng sẽ không để hắn ở lại.
Căn cứ vào phán đoán này, Tề Quý phi chắc chắn rằng trễ nhất là ngay sáng hôm sau, Lan Dịch Hoan sẽ trở lại.
Nhưng không ai ngờ, cho tới bây giờ, không chỉ Lan Dịch Hoan chưa quay về mà bên phía Đông Cung cũng không báo tin gì.
Tề Quý phi lại chép mấy chữ.
Bà xưa nay chưa từng tĩnh tâm viết mấy chữ này, nhưng bởi vì Hoàng thượng trầm mê luyện đan tu đạo, cho nên bình thường Tề Quý phi cũng bất đắc dĩ miễn cưỡng giả vờ giả vịt một chút.
Mỗi lần, Lan Dịch Hoan đều có thể nhìn ra bà mất kiên nhẫn, sẽ lặng lẽ thò đầu qua, dùng bàn tay nhỏ con đấm vai cho bà, nói: “Mẫu phi đừng nóng giận.”
Tề Quý phi đột nhiên cảm thấy trên vai thực khó chịu, không khỏi nhíu mày, “Bang” một tiếng mà đem bút thả xuống.
Bạn