Chương 8

Edit + Beta: Bánh Crepe Sầu Riêng

Ở Đông Cung, người có thể lựa chọn cũng chỉ có Thái tử, nhưng người hầu đã nói rằng tối nay Lan Dịch Trăn không về.

Lan Dịch Hoan khoanh chân ngồi trên giường, ôm mâm đồ ăn vặt mà suy nghĩ.

Hắn cảm thấy không thể ngồi chờ chết như vậy, liền tìm xem một ít quy luật để hoàn thành nhiệm vụ.

Chẳng hạn cái gọi là “Thành lập kết nối”, rốt cuộc phải đạt điều kiện gì mới có thể kết nối thành công, phải tiếp xúc chân tay mới được hay sao? Cái này vẫn chưa chắc chắn.

Đêm qua lúc hắn ở chỗ Lan Dịch Trăn, ngay  từ đầu không ở gần Lan Dịch Trăn nhưng hệ thống luôn nhắc nhở “Kết nối đã bị ngắt”, sau khi hắn đến gần y lại kết nối trở lại.

Điều này có khả năng liên quan đến khoảng cách của hắn và Lan Dịch Trăn, cũng có khả năng liên quan đến hắn và đồ vật của Lan Dịch Trăn.

Như vậy, dù sao hôm nay Lan Dịch Trăn cũng không trở lại, nếu không…Tới chỗ của y thử xem?

Lan Dịch Hoan đem mâm đồ ăn để trên đầu giường, từ trên giường nhảy xuống, đi chủ điện Đông Cung.

Lan Dịch Trăn hạ lệnh sau giờ Dậu sẽ đóng cửa chủ điện, thời gian lúc này còn sớm, Lan Dịch Hoan thuận lợi đi qua chỗ hành lang giữa hai điện.

Trên đường có người thấy hắn, muốn hành lễ, Lan Dịch Hoan cũng không hoảng loạn, làm thủ thế “Đừng lên tiếng”, lại nói: “Ta đang chơi trốn tìm.”

Một đứa trẻ chạy tới chạy lui trong cung mà vui chơi đó là điều hết sức bình thường, huống chi hắn còn là Hoàng tử, bọn thị vệ tự nhiên sẽ không cản trở.

Lan Dịch Hoan làm trò trốn sau hòn bộ trước mặt lính tuần tra, chờ người đi hết, hắn đi vòng qua phía sau, đi qua cánh cửa thuỳ hoa, đến trước một cái cửa sổ đóng kín.

Bên trong cửa sổ là một góc phòng của hạ nhân ở chủ điện Đông Cung.

Môi Lan Dịch Hoan cười lên một cái, tuỳ tiện bẻ một cành cây nhỏ cạnh đó, chọc chọc cửa sổ một hồi thì cửa sổ mở ra.

Hắn trực tiếp bò qua cửa sổ, nhảy vào, còn không quên đóng cửa lại.

Ra khỏi phòng của hạ nhân, vòng qua hai hành lang thì cũng tới chủ điện Đông Cung.

Lan Dịch Hoan lặng lẽ mở cửa.

Bên trong không có ai, trong không phí thoang thoảng mùi cỏ cây sau mưa, giống như mùi hương trên người Lan Dịch Trăn.

Lan Dịch Hoan biết, trong tẩm điện của Lan Dịch Trăn hằng năm đều đốt loại hương Thiên Vũ do dị vực tiến cống, có tác dụng thanh lọc đầu óc, giúp tinh thần thoải mái. Hắn xoay chuyển tầm mắt, tìm được hương đỉnh được bày ở trong góc đại điện.

Lan Dịch Hoan đúng là đang muốn tìm thứ này.

Hắn đi tới, vuốt ve hoa văn cổ xưa trên đỉnh, nhớ lại đêm mười tám tuổi năm ấy.

Khi đó, hắn phụ trách chưởng quản Binh Bộ, bởi vì tình báo khẩn cấp, Lan Dịch Hoan vội vàng đến Đông Cung tìm Lan Dịch Trăn bàn bạc đối sách.

Huynh đệ hai người nói chuyện đến khuya, thấy cửa cung sắp khoá, Lan Dịch Hoan chuẩn bị rời đi thì bên ngoài lại xuất hiện mưa đá.

Hắn bất đắc dĩ phải ở lại Đông Cung, chờ mưa đá dừng lại.

Lan Dịch Hoan biết Lan Dịch Trăn xưa nay rất tự giác, không thức đêm, không giống như hắn, ban ngày ngủ như chết còn ban đêm tràn đầy năng lượng, liền nói Lan Dịch Trăn nghỉ ngơi trước còn mình ở đây đọc sách.

Nhưng Lan Dịch Trăn lại nói buổi chiều y uống hơi nhiều trà nên có chút khó ngủ, đành ngồi trò chuyện cùng Lan Dịch Hoan.

Lan Dịch Hoan trước nay không cùng y nói chuyện gì nhiều, cũng không biết Lan Dịch Trăn thích nghe điều gì. Nghĩ rằng việc đến thanh lâu nghe khúc không phù hợp để kể cho Thái tử, Lan Dịch Hoan liền nhắc tới một lần mình ra ngoài đánh giặc.

Hắn khoa chân múa tay nói mình bắt được con gà rừng như thế nào, dùng lá cây cùng bùn bọc lại, chôn dưới cát, bên trên nhóm lửa, đem gà nướng chín, Lan Dịch Trăn nghe mà hai mắt lấp lánh, ánh mắt chưa từng rời khỏi Lan Dịch Hoan, có vẻ rất hứng thú.

Nghe được một hồi, Lan Dịch Trăn còn dùng giọng điệu tán thưởng mà nói với hắn: “Thất đệ thế mà còn bản lĩnh này, quả thật không có gì có thể làm khó đệ. Khó trách các tướng sĩ trong doanh địa khi nhắc đến đệ đều khen không dứt.”

Lan Dịch Trăn vẻ mặt biểu tình “Đệ thật lợi hại”, làm cho da mặt dày như Lan Dịch Hoan cũng không nhịn được cúi đầu sờ mũi, cười ngượng nói: “Cũng không có gì, chỉ là nướng một con gà thôi.”

Hắn nghĩ, Thái tử sống lâu trong thâm cung, chưa thấy nhiều việc đời, cho nên một việc nhỏ vậy cũng tán thưởng không ngớt.

Lan Dịch Hoan cũng không vô sỉ đến mức nghĩ mình như vậy là giỏi, nhưng quả thực hắn phát hiện Thái tử còn rất bình dị gần gũi, trong lòng càng thêm thân cận vài phần.

Lan Dịch Hoan cười nói: “Nhị ca quá khen, bên ngoài không có cơm ăn chỉ có thể tạm thời chấp vá như vậy. Nói như vậy nhưng khi về kinh thành, ta không còn ăn đồ như vậy, cũng có hơi nhớ nó, chỉ nghĩ thôi mà ta lại thấy đói.”

Lan Dịch Trăn nghĩ nghĩ, nói: “Nếu hiện tại đệ muốn ăn thì cũng không phải không được.”

Lan Dịch Hoan xua tay, cầm chén trà uống một ngụm: “Không có nơi thích hợp hết, gà kia phải trực tiếp chôn dưới cát, sau đó đốt lửa phía trên, nếu chỉ nướng hoặc dùng đất bình thường thì hương vị sẽ khác.”

Lan Dịch Trăn liền chỉ cái hương đỉnh của mình: “Đệ xem cái này có được không?”

Lan Dịch Hoan:”…”

Lan Dịch Hoan: “…Hả?”

Lan Dịch Trăn nói: “Bên dưới cái đỉnh này là cát trắng, phía trên có hương liệu, hương này tên là Thiên Vũ, có thể làm huân hương cũng có thể dùng làm gia vị, đệ xem, đều đúng như yêu cầu của đệ.”

“Không phải.” Lan Dịch Hoan nói: “Nhưng cái này, cái này không phải huynh dùng để đốt hương sao?”

Hương đỉnh và lư hương đều là lễ khí ở Ung triều, cũng chính là một loại nghi lễ cơ bản của quý tộc, giống như cách ăn mặc, dáng vẻ phải nghiêm túc đứng đắn.

Huống chi, đỉnh này nhìn qua chính là vật phẩm giá trị liên thành, ở Đông Cung dùng nó làm gà nướng, hình ảnh này Lan Dịch Hoan không dám tưởng tượng.

Thấy biểu tình kinh hách của Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan cười nói: “Đồ vật dùng thế nào đều phải từ mục đích của người dùng mà đúng không? Nếu đúng lúc đệ đang đói, cũng muốn ăn gà nướng, như vậy dùng hương đỉnh này một chút, coi như nó có thêm công dụng hữu ích.”

Y hơi cúi người tới gần Lan Dịch Hoan, thấp giọng nói: “Hơn nữa, năm ta mười ba mười bốn tuổi cũng đã từng dùng nó như vậy. Chỉ là tay nghề không bằng đệ, làm không tốt lắm.”

Nghe xong lời này, Lan Dịch Hoan càng thêm ngạc nhiên, không nghĩ tới Nhị ca của mình lại là người như vậy, xem ra trước kia hiểu biết của hắn về Lan Dịch Trăn còn quá ít.

Tưởng tượng một chút, Thái tử Điện hạ thanh lãnh cao quý ngồi nghiêm chỉnh ở đó phê duyệt tấu chương, đến lúc đói bụng thì lặng lẽ đào hố nướng gà ở hương đỉnh, hình ảnh thật quá đặc sắc.

Nhung Lan Dịch Hoan cũng bị Lan Dịch Trăn thuyết phục.

Vì thế, ban đêm ở bên ngoài mưa gió mấy ngày, hai người bọn họ vốn không thân thiết lại ở trong Đông Cung dùng hương đỉnh nướng một đống gà cùng khoai lang, ăn đến mê mẩn.

Hiện giờ, Lan Dịch Hoan đứng trước đỉnh, nhớ tới chuyện này, trên mặt bất giác hiện lên ý cười.

Lúc đã chán việc ở trong thâm cung, cảm thấy khắp chốn đều là hơi thở âm trầm quỷ quyệt, cơ hồ như đã quên ngoài những lúc hắn cùng các huynh đệ khác ngoài đấu tranh và chém giết, vẫn có chút thời khắc dịu dàng thế này.

Người khác nói Thái tử lạnh nhạt vô tình, thủ đoạn lợi hại, vừa kính vừa sợ y, nhưng trong hồi tưởng của Lan Dịch Hoan, những thời khắc ngắn ngủi hai người ở chung, Lan Dịch Trăn trước mặt hắn luôn là thái độ ôn hoà, đối xử với hắn không tồi.

Sau khi Lan Dịch Hoan đăng cơ vẫn luôn đề phòng Lan Dịch Trăn sẽ hưng binh gây khó dễ, nhưng đến cuối cùng, mãi cho đến khi hắn chết, Lan Dịch Trăn vẫn không làm vậy.

Thái tử thật sự là một người tốt.

Mà hôm nay Lan Dịch Hoan chính là tới tìm cái đỉnh kia.

Không biết dùng hương đỉnh mà Lan Dịch Trăn vẫn dùng thường ngày đem nướng thức ăn lúc Lan Dịch Trăn không ở đây có thể thực hiện được một phần nhiệm vụ hay không?

Buổi tối Lan Dịch Trăn không về, đúng ý Lan Dịch Hoan, hẳn có thể thử một chút.

Lan Dịch Hoan lén lút nhìn ra bên ngoài, Đông Cung quy củ nghiêm minh, trừ khi hắn ra ngoài, những người khác cũng không dám chạy vào tẩm điện Thái tử đi lại lung tung.

Lan Dịch Hoan không thấy ai phát hiện, liền cởi tay nải trên người xuống, từ bên trong lấy ra đùi gà, lạp xưởng, điểm tâm, tất cả đều gói trong giấy dầu, nằm xoài trên mặt đất.

Mấy thứ này đều đã nấu chín, hắn không thể ăn sống được.

Lan Dịch Hoan không có đầy đủ dụng cụ, không tìm được chỗ có bùn, cũng không thể đốt lửa trong đình quá lớn nếu không sẽ bị người phát hiện, cho nên hắn có ý tưởng là đem thức ăn chín đặt bên trong hâm nóng một chút, xem có hiệu quả hay không.

Về phần điểm tâm, dù sao cũng đã có sẵn ở đó, theo nguyên tắc thì không cần đến, nhưng Lan Dịch Hoan vẫn thuận tay mang theo.

Lúc Lan Dịch Trăn khen hắn “Cái gì cũng làm được”, thật ra Lan Dịch Hoan cảm thấy có lẽ lúc đó Thái tử đang mệt, đầu óc không thanh tỉnh mới có thể nói ra lời thái quá như thế.

Không nói đến chuyện có nhiều thứ hắn thật sự sẽ không làm, giống như nấu nướng, hắn chỉ có thể đem thịt chôn dưới cát rồi nướng mà thôi.

Trước mắt, vì để lấp bụng mà học thêm được một kỹ năng đặc biệt như vậy.

Lạp xưởng và gà đều to và nặng, tay Lan Dịch Hoan lại nhỏ nên không thể cầm hết, liền ngồi xổm trên đất, chật vật gói chúng lại, mở đỉnh ra rồi đào một cái hố, đem bảo bối của hắn bỏ vào trong.

Hẳn thả cái đùi gà vào trước, quan sát một lát thấy không vấn đề gì, cảm thấy phấn khích vô cùng, vui vẻ nhét đống đồ ăn còn lại vào hết trong đỉnh.

Cuối cùng, hắn nhảy lên một cái, đóng nắp đỉnh lại, lau mồ hôi trên trán.

Sau khi cho mọi thứ vào, Lan Dịch Hoan ghé gần khe hở của đỉnh, loáng thoáng ngửi thấy hương thịt mỏng manh.

Cũng không biết do đồ vật ở đây của Lan Dịch Trăn thật sự dùng tốt, hay là bởi nỗ lực của mình, dù sao Lan Dịch Hoan ngửi được cỗ hương vị kia, cũng cảm thấy vô cùng mong chờ.

Hắn đang vui vẻ nên không biết nguy cơ lúc này đang tới gần.

——Lan Dịch Trăn giả vờ buổi tối không trở về, vì không để Lan Dịch Hoan phát hiện ra mình, đang lặng lẽ ở cửa hông đi vào chủ điện Đông Cung.