Chương 1: Người Chồng Lạnh Lùng

Đông Thành cuối tháng Mười Hai đang là mùa đông khắc nghiệt, gió lớn dữ dội kèm tuyết rơi dày đặc.

Gió lạnh làm mấy nhành cây ngoài cửa sổ phát ra tiếng xào xạc, Nguyễn Nam Tô lắng nghe cả đêm, chỉ cảm thấy lỗ tai đau nhức.

Khi nắng ban mai chiếu vào phòng ngủ, cô choàng tỉnh dậy sâu giấc ngủ sâu, cau mày xốc chăn trên người lên.

Đúng lúc này, dì Đồng bảo mẫu gõ cửa phòng: “Cô chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”

“Được, lát nữa tôi sẽ xuống.”

Bởi vì vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói của cô có hơi khàn.

Nguyễn Nam Tô xuống giường, cũng không đi ra ngoài ngay mà giẫm chân trần đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Trên người cô là bộ đồ ngủ rộng thùng thình, mái tóc dài đen nhánh tùy ý tản ra trên đầu vai, vẻ ngoài rõ ràng không hề qua chỉnh sửa nhưng lại có một gương mặt được tạo hóa ưu ái.

Cho dù để mặt mộc thì cũng đẹp không tỳ vết.

Nguyễn Nam Tô híp mắt nhìn chỗ đậu xe dưới lầu, phát hiện chỗ đó trống trơn.

Chu Thần Diệp không hề về nhà.

Cô lặng lẽ thở dài, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó xuống lầu.

Ăn sáng xong, Nguyễn Nam Tô lại ôm quyển sách dạy nấu ăn vào bếp.

Gần đây cô thích làm bánh ngọt, ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ thử làm vài món ăn nhẹ.

Nhưng lần này vừa mới đi vào không lâu, còn chưa bắt đầu làm thì mẹ kế Khương Lan Chi đã tới nhà.

Nguyễn Nam Tô cố nén cảm xúc buồn bực trong lòng, khách sáo gọi một tiếng “Mẹ”.

Khương Lan Chi kéo cô đang đứng trong phòng bếp ra ngoài, ngồi xuống, cũng không hề vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Tô Tô à, lần này bố con lại đấu thầu thất bại, con nói xem mấy người đó cũng thật là, vuốt mặt thì cũng phải nể mũi, tốt xấu gì cũng phải cho Thần Diệp chút mặt mũi chứ?”

Nguyễn Nam Tô có chút đau đầu.

Sau khi gả cho Chu Thần Diệp, Khương Lan Chi luôn cho rằng cô là vạn năng, không có chuyện gì không làm được.

“Mẹ, không được chọn chứng tỏ chúng ta làm chưa đủ tốt, tìm Thần Diệp cũng vô dụng thôi ạ, hơn nữa gần đây anh ấy bề bộn nhiều việc, thường xuyên tăng ca suốt đêm, làm sao có thể để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này được.”

Khương Lan Chi phản bác: “Tô Tô,  mẹ biết mẹ chỉ là mẹ kế của con, con với mẹ không máu mủ ruột rà gì, nhưng bố con là người thân của hai đứa mà…”

Nói xong, bà ta ấm ức lau nước mắt.

Nguyễn Nam Tô hết cách với bà ta, cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý, nói sẽ cố gắng bảo Chu Thần Diệp giúp thử.

Nghe cô đồng ý, Khương Lan Chi mới chịu thôi.

Nói xong chuyện chính, bà ta lại làm bộ quan tâm cô vài câu, sau đó mới rời khỏi nơi này.

Nguyễn Nam Tô trở lại phòng bếp, tiếp tục chuyện vừa rồi chưa làm xong.

Cô làm một ít bánh kem phô mai, lại làm thêm một phần bánh clafoutis anh đào với phô mai chưa chín tới, quay qua quay lại đã gần hết một ngày.

Mùa đông trời tối sớm, năm giờ chiều đã hoàn toàn tối đen.

Cô muốn gọi điện thoại hỏi thử Chu Thần Diệp là đêm nay có về nhà ăn cơm không, lại sợ quấy rầy đến anh ta, đành phải yên lặng ngồi trên sô pha xem phim truyền hình chờ đợi.

Chờ mãi đến bốn tiếng đồng hồ sau.

Chín giờ tối, dì Đồng đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó dời ánh mắt, khuyên cô: “Cô chủ, bên phía cậu chủ chưa biết mấy giờ mới xong việc, hay là cô ăn cơm trước đi.”

Ánh mắt Nguyễn Nam Tô hiện lên vẻ mất mát: “Chờ thêm một chút đi, hôm qua anh ấy nói tối nay sẽ về.”

Đối phương thở dài, không lên tiếng nữa.

Cho đến mười giờ, điện thoại bàn trong phòng khách mới vang lên.

Dì Đồng vội vàng đi qua nghe máy, sau khi cúp máy, bà ấy quay đầu nhìn Nguyễn Nam Tô, sắc mặt khó xử: “Cô chủ…”

Rõ ràng là dáng vẻ khó mở miệng.

“Thần Diệp không về sao?” Nguyễn Nam Tô bình tĩnh hỏi, trong lời nói không biểu hiện cảm xúc gì, “Anh ấy không về, vậy thì chúng ta ăn cơm thôi.”

Dì Đồng đi vào phòng bếp hâm nóng thức ăn, sau đó bưng lên.

Nguyễn Nam Tô cầm đũa lên, ăn mà không biết mùi vị là gì.

Từ đầu đến cuối cô chưa từng oán hận, cho dù hết lần này đến lần khác bị cho leo cây cũng không hề bực bội trách mắng lấy một câu.

Dì Đồng cứ cảm thấy tính tình của cô quá mức nhu nhược, như là nụ hoa bách hợp sắp nở.

Cô nên được người khác người nâng niu trong lòng bàn tay, cẩn thận chăm sóc, nhẹ nhàng sinh trưởng.

Chứ không phải bị nhốt trong cái lồng vàng này, mất đi tự do, ngày càng héo rũ.