Lúc đi ra, Nguyễn Nam Tô cũng không nhìn thấy Khương Lan Chi.
Ồ, như vậy là muốn bán cô đi, cho nên ngay cả gặp cô cũng không dám sao?
Chu Thần Diệp ôm cô lên xe, sau đó sờ trán cô: “Vẫn còn hơi nóng, đến bệnh viện trước đã.”
“Tôi không đến bệnh viện.” Nguyễn Nam Tô lui về phía sau, tránh tay anh ta: “Đã uống thuốc rồi.”
“Vậy cũng phải đi khám, bác sĩ nói không sao thì anh mới yên tâm.”
Anh ta vẫn quan tâm đến sức khỏe của cô như vậy, quan tâm đến nỗi khiến Nguyễn Nam Tô có ảo giác anh ta yêu mình sâu đậm.
Nếu Thẩm Giảo không nói với cô những điều đó, nếu cô không nhìn thấy khung ảnh trong ngăn kéo của anh ta, cô tuyệt đối sẽ không hoài nghi tình cảm của anh ta đối với mình…
“Chu Thần Diệp.” Nguyễn Nam Tô gọi cả tên lẫn họ của anh ta một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta, hỏi: “Anh không có gì muốn giải thích với tôi à?”
“Em nói vậy là sao?”
“Mấy ngày nay anh đi đâu?” Cô là một người không có nhiều tính nhẫn nại, không thể cùng anh ta diễn trò lá mặt lá trái mãi được, “Anh đi gặp ai?”
Chu Thần Diệp khởi động động cơ, sắc mặt vốn không chút thay đổi lúc này càng trầm xuống.
“Anh trả lời cho tôi, vì sao lại trốn tránh?” Nguyễn Nam Tô tắt máy xe: “Người hôm đó ở Thục Cẩm Hương gọi điện cho anh là ai?”
Trong ấn tượng của Chu Thần Diệp, cô vẫn luôn ôn hòa, dịu dàng, không hề nóng nảy. Cho nên đột nhiên thấy được một vẻ mặt sắc bén của cô thế này, anh ta có hơi bất ngờ, cũng có chút phiền não.
Chờ hoàn hồn lại, sắc mặt anh ta đã âm trầm hơn rất nhiều: “Giọng điệu nói chuyện sao lại chua ngoa thế?”
Chua ngoa?
Người bỏ rơi cô trong khách sạn là anh ta, người liên tiếp vài ngày bặt vô âm tín là anh ta, bây giờ anh lại trở mặt chỉ trích cô chua ngoa?
Chu Thần Diệp đưa tay bóp cằm cô, híp mắt trầm giọng nói: “Xin lỗi anh ngay.”
Anh ta dùng rất nhiều sức lực, Nguyễn Nam Tô cảm thấy hơi đau.
Cũng chính nỗi đau này nhắc nhở cô rằng tất cả những điều này là thật, không phải ảo giác của cô.
Hốc mắt cô đỏ lên, một cảm giác chua xót nồng đậm tràn ngập trong xoang mũi.
Nguyễn Nam Tô cũng không muốn thua kém, cô không nên quá yếu đuối trước mặt anh ta, nhưng cô đã sống đơn thuần hơn hai mươi năm, làm sao che giấu được cảm xúc của mình?
Cô hít một hơi, đè nén cảm giác chua xót xuống: “Chu Thần Diệp, tôi chỉ muốn biết là mấy ngày nay anh đã đi đâu?”
Chu Thần Diệp không trả lời cô.
Sự im lặng trong xe giống như một liều thuốc nổ, hết sức căng thẳng.Anh ta đưa tay xoa xoa đầu mày đầy mệt mỏi, cất giọng trầm thấp: “Xin lỗi, anh không thể trả lời em vấn đề này.”
Không thể trả lời.
Lời này lọt vào tai Nguyễn Nam Tô chẳng khác nào đến lừa gạt cô mà anh ta cũng không muốn.
Anh ta khởi động lại động cơ, đôi môi mỏng thốt ra một câu lạnh lùng vô cùng: “Nếu em không muốn đến bệnh viện, vậy thì chúng ta về nhà.”
Nguyễn Nam Tô kéo dây an toàn trên người: “Tôi nói rồi, đó không phải nhà tôi.”
Chu Thần Diệp thấy cô muốn xuống xe, đúng lúc đưa tay nắm chặt cổ tay cô.
“Bây giờ anh đang mệt chết đi được, không muốn cãi nhau với em.” Đầu mày anh ta xẹt qua vẻ mất kiên nhẫn, “Tô Tô, chỉ cần em ngoan ngoãn một chút thì muốn gì anh cũng cho em.”
“Muốn gì cũng có thể cho tôi sao?” Nguyễn Nam Tô không nhịn được bật cười thành tiếng, như nghe được một câu chuyện cười nào đó, “Tình cảm thì sao? Tình yêu thì sao? Lòng trung thành thì sao? Anh đều cho tôi được à?”
Cô rõ ràng là đang cười, nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh nước.
Sắc mặt Chu Thần Diệp cứng đờ, sau đó không nói lời nào đạp chân ga.
“Từ đầu đến cuối điều tôi muốn cũng chỉ là tình cảm của anh, chứ không phải vinh hoa phú quý gì.” Nguyễn Nam Tô nhắm mắt lại, cuối cùng thản nhiên chấp nhận chuyện anh ta quả thật không yêu cô.
“Chu Thần Diệp, chúng ta ly hôn đi.”
——oOo——