Nhân viên phục vụ lục tục bưng đồ ăn bọn họ gọi lên, cuối cùng là một đĩa cua gạch.
Trước đây Nguyễn Nam Tô từng cùng Chu Thần Diệp ăn cơm với anh, biết anh thích ăn món này, bèn cười nói: “Bác sĩ Tưởng, món cua mà anh thích ăn nhất này.”
“Không phải đã nói rồi sao, cô cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi, đừng khách sáo như thế.” Giọng nói của Tưởng Chính Trì rất nhẹ nhàng, lười biếng lại tao nhã, không hề mang theo sự công kích.
Nguyễn Nam Tô biết anh đã từng nói vậy, chỉ là bọn họ không tiếp xúc nhiều, tuy rằng quen biết nhau nhưng vẫn chưa tới bước thân thuộc, cho nên cô rất ngại gọi tên anh.
Rối rắm một lúc lâu, cô mới cẩn thận gọi một tiếng: “Chính… Chính Trì….”
Giọng nói dịu dàng, mang theo một chút ý tứ thăm dò.
Thấy dáng vẻ thận trọng của cô, Tưởng Chính Trì bị chọc cười, không nói gì nữa.
Bên cạnh đĩa cua gạch có đặt một bộ tám món dùng để ăn cua, Thục Cẩm Hương là khách sạn hạng nhất ở Đông Thành, những người ăn cơm ở đây cũng rất đặc biệt.
Anh múc một chén cháo nhân sâm rừng, sau đó xoay khay chuyển qua trước mặt người đối diện: “Tuy rằng kiểm tra sức khỏe của cô không có vấn đề gì, nhưng người quá gầy, vẫn phải bổ sung dinh dưỡng nhiều một chút.”
Nguyễn Nam Tô nhìn bát canh chuyển tới trước mặt mình, thấp giọng nói cảm ơn.
Nhìn dáng vẻ nhu thuận của cô, Tưởng Chính Trì chỉ cảm thấy nỗi áy náy trong lòng càng thêm sâu sắc. Anh cởi áo khoác xắn tay áo sơ mi lên, sau đó cầm lấy một con cua rồi dùng tay không lột vỏ, lại cầm lấy lưỡi cạo thịt cua.
Nguyễn Nam Tô có chút buồn bực vì sự rời đi đột ngột của Chu Thần Diệp, cô lơ đãng gạt hạt gạo trong bát, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn bàn tay đang cạo thịt cua của Tưởng Chính Trì.
Đôi tay dùng để trị bệnh cứu người kia của anh rất đẹp, ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất cao quý.
Tưởng Chính Trì cạo một con cua gạch rồi chuyển đĩa thịt cua tới trước mặt cô.
Nguyễn Nam Tô không ngờ anh cạo cho mình, vừa định nói lời cảm ơn, lại nghe thấy anh thản nhiên nói: “Ăn đi, đừng khách sáo với tôi.”
Vì thế hai chữ “Cám ơn” đến bên miệng lại nuốt trở về.
Sau đó hai người cũng không nói gì nữa, Tưởng Chính Trì vẫn kiên nhẫn giúp cô lột cua, trên gương mặt không hề có chút mất kiên nhẫn.
Thật ra cho tới nay anh vẫn rất chiếu cố cô.
Cũng không biết anh là vì cô là vợ của bạn mình, hay là vì cảm giác áy náy trong lòng, hoặc là vì một cảm xúc không tên nào khác.
Khi thịt con cua gạch thứ tư được đưa tới trước mặt, rốt cuộc Nguyễn Nam Tô cũng không nhịn được lên tiếng: “Bác sĩ Tưởng…… Chính Trì, anh cũng nếm thử đi, cua gạch của Thục Cẩm Hương rất nổi tiếng, ăn rất ngon.”
Tưởng Chính Trì không đùn đẩy nữa, thật sự thuận theo lời cô: “Vậy để tôi nếm thử.”Tâm trạng buồn bực của Nguyễn Nam Tô đã tiêu tan rất nhiều dưới sự chăm sóc của anh.
Sau khi ăn cơm xong, Tưởng Chính Trì mặc áo khoác lấy chìa khóa xe ra: “Chỗ này không tiện đón xe, để tôi đưa cô về nhà.”
Nguyễn Nam Tô đứng một bên, đang cầm di động gọi điện thoại cho Chu Thần Diệp.
Như trong dự liệu, không nối máy được.
“Nơi này cách nhà tôi rất xa.” Cô ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng, “Anh đưa tôi về sẽ rất phiền phức, để tôi gọi điện thoại bảo Thần Diệp tới đón là được….”
“Vừa rồi lúc cậu ấy rời đi có vẻ rất vội vàng, tối nay chắc là có việc gấp không về được.” Tưởng Chính Trì liếc mắt nhìn di động của cô: “Cô cũng đâu gọi được cho cậu ấy đúng không?”
Nguyễn Nam Tô cắn môi, không nghĩ ra lý do từ chối.
Người đàn ông nói tiếp: “Hơn nữa tôi cũng tiện đường về nhà, sẽ không chậm trễ quá lâu đâu.”
Cuối cùng cô đồng ý: “Vậy… làm phiền anh rồi.”
Tưởng Chính Trì không để ý lắm, cười cười nói: “Không phiền.”
Không phiền thật chứ?
Chỗ ở của anh ở phía đông thành phố, còn nhà của cô ở phía tây thành phố, cách nhau ít nhất hai tiếng lái xe.