Thành phố Cảnh, trường Trung học phổ thông số 9.
Tháng 9, thời tiết nóng như lửa đốt, sau giờ tan học, bên ngoài hành lang vừa ồn ào vừa náo nhiệt.
Nghê Ưu đang liếm cây kem trong tay. Ánh nắng mặt trời chiếu vào đám người, có chút chói mắt.
Cô đang đứng ở lối vào của căng tin để đợi người. Vừa đến giờ tan học, cả bên trong lẫn bên ngoài của căng tin đều cực kỳ đông đúc, có rất nhiều người tới mua đồ.
Đám đông chen chúc nhau, có người không cẩn thận va vào Nghê Ưu, mà cô lại không chú ý nên cũng lập tức va vào chàng trai cao, gầy ở phía trước.
Vì vậy mà cây kem trong tay cô đã đập vào lưng của chàng trai.
Nghê Ưu nước mắt lưng tròng, cây kem mà cô cầm trong tay đã mất đi một nửa. Bây giờ còn phải đối mặt với vết kem dính trên đồng phục của chàng trai, cô cảm thấy rất tự trách: “Xin lỗi…”
Chàng trai quay đầu lại, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Nghê Ưu thì anh sửng sốt trong chốc lát.
Là cô.
Nghê Ưu thấy anh không nói chuyện thì tưởng anh giận, áy náy nói: “Cậu đưa quần áo cho mình đi, mình, mình giặt giúp cậu, ngày mai sẽ trả cho cậu, cậu thấy vậy có được không?”
Chàng trai chớp chớp mắt rồi cởi áo khoác ra, lộ ra cánh tay gầy nhưng rắn chắc, anh đưa áo khoác cho cô, giọng nói giống như gió nhẹ: “Được.”
“Lớp 11A10, Trình Phù.”
Nói xong, Nghê Ưu nhận lấy áo khoác của anh, nghĩ thầm rằng tính cách của anh tốt thật, không hề tức giận.
“Được.” Nghê Ưu gật đầu, ôm áo khoác của chàng trai vào lòng.
“Ưu Ưu! Đến lúc phải đi rồi!!”
Bạn của Nghê Ưu đang gọi cô, cho nên Nghê Ưu vội vàng nói tạm biệt với chàng trai rồi vội vàng rời đi, chìm vào trong biển người.
Trình Phù nhìn bóng dáng nhỏ xinh của Nghê Ưu đang càng lúc càng xa trong biển người, anh yên lặng thu hồi ánh mắt.
Sau đó, một chàng trai lao tới trước mặt Trình Phù, há miệng thở hổn hển: “Cuối cùng cũng tìm được mày rồi, về thôi.”
Trình Phù: “Ừ.”
–
Nghê Ưu chạy chậm đến trước mặt Ngô Hữu Đan, tiện thể vứt cây kem trong tay đi.
Đã bẩn rồi, không thể ăn lại nữa.
“Sao cậu lại ôm áo khoác trong lòng?” Ngô Hữu Đan chú ý tới chiếc áo khoác đồng phục trong lòng Nghê Ưu, cô ta tò mò hỏi.
Nghê Ưu chép miệng: “Không cẩn thận làm bẩn áo của một bạn học, tôi mang đi giặt sạch cho cậu ấy.”
Ngô Hữu Đan nhếch môi, nói với vẻ cay độc: “Trời nắng chói chang thế này mà còn có người mặc áo khoác đồng phục mùa thu, không sợ nóng à, đúng là kỳ quái.”
Nghê Ưu không lên tiếng, ôm áo khoác vào lòng rồi quay về lớp với Ngô Hữu Đan.
–
Lớp 11A3.
Trong lớp ồn như vỡ chợ, đủ loại máy bay giấy bay lung tung. Sau đó có một chiếc máy bay giấy bay về phía Nghê Ưu, cô vươn tay ra bắt lấy máy bay giấy.
“Bắt máy bay giấy của tôi làm gì?” Một cô gái đi đến trước mặt Nghê Ưu, kiêu căng ngạo mạn: “Trả đây!”
Nghê Ưu ném máy bay giấy vào tay của cô ta, thản nhiên nói: “Lần sau ném cho đàng hoàng, đừng có chọc tôi.”
Bị Nghê Ưu nói như vậy, cô gái tức giận đến nỗi sôi cả máu, vẫn là Ngô Hữu Đan kết thúc cảnh tượng khốc liệt này.
“Trương Kỳ Tử, chuyện nhỏ thôi mà.”
Trương Kỳ Tử kiêu ngạo hừ một tiếng với Nghê Ưu, sau đó lại đi nói chuyện với các bạn học nam khác.
Nghê Ưu ngồi vào chỗ của mình, chỗ của cô ở phía sau, hàng thứ hai từ dưới đếm lên, không nổi bật lắm.
Trên bàn cô có một chậu cây xanh.
Ở trong lớp, người có quan hệ tốt nhất với Nghê Ưu là Ngô Hữu Đan, bình thường Nghê Ưu cũng không hay nói chuyện với người trong lớp, cô toàn ở một mình, có đôi khi sẽ ở cùng Trương Kỳ Tử.
–
Cuối ngày, Nghê Ưu trở về nhà.
Trong nhà rất nhỏ, chỉ rộng hai mươi mét vuông, nhưng trông rất sạch sẽ và gọn gàng, giống như phong cách trang trí của căn hộ nhỏ.
Nghê Ưu giặt sạch quần áo của Trình Phù xong thì cô lại bỏ vào máy sấy để sấy khô.
Đến 12 giờ rưỡi, Nghê Ưu đi làm đêm.
Nghê Ưu sống một mình, ban ngày cô đi học, buổi tối thì đi làm việc bán thời gian, 1 tiếng được 15 tệ (*).
(*) Khoảng 52.000VND.
–
Sáng sớm hôm sau, Nghê Ưu tới trường từ rất sớm, giờ này trường có rất ít người.
Cô đi tới cửa lớp 11A10, phát hiện cửa đang mở. Vậy mà còn có người đến trường sớm hơn cả cô.
Mặc dù Nghê Ưu đã tới cửa lớp 11A10, nhưng cô lại không biết Trình Phù ngồi ở chỗ nào.
Nghê Ưu ngẩn ngơ đứng bên cạnh cửa sổ 10 phút.
Qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, Nghê Ưu nhìn thấy một bóng người cao, gầy xuất hiện sau lưng mình.
Cô chớp mắt, quay người lại, đối diện với đôi mắt đen láy của Trình Phù.
“À thì…” Nghê Ưu mở miệng, giơ túi giấy trong tay lên.
Ánh mắt Trình Phù dừng trên túi giấy trong tay cô, giọng nói trầm thấp: “Cậu tới trả áo à?”
Môi hồng của Nghê Ưu khẽ mím lại, cô gật đầu, trông có vẻ ngoan ngoãn, sau đó cô nhẹ nhàng nói: “Ừm, trả cậu, mình đã giặt sạch rồi.”
Cô đưa đồ tới trước mặt Trình Phù, lén nhìn vẻ mặt của anh.
“Cảm ơn.” Trình Phù cúi đầu, nhận lấy đồ trong tay Nghê Ưu.
“Không, không có gì…” Nghê Ưu mơ hồ nói xong rồi chạy trối chết.
Trình Phù nhìn chằm chằm vào túi giấy trong tay mình, giống như đi vào cõi thần thiên, bỗng nhiên anh thở dài một hơi.
Haizz.
Nếu có thể nói thêm mấy câu nữa thì tốt rồi.
–
Nghê Ưu vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của mình, sau đó cô trở lại lớp học với khuôn mặt nóng bừng.
Thật ra, khi nói chuyện với các chàng trai khác, cô vẫn cảm thấy hơi căng thẳng và sợ hãi.
Bởi vì bình thường Nghê Ưu không hay giao tiếp với người khác, cũng hiếm khi đi chơi với mọi người, ngoại trừ tám người trong nhóm của họ.
Cuối cùng, chỉ còn Phong Dương và Tề Thiên Du là ở lại trường Trung học phổ thông số 9 ở thành phố Cảnh.
Phong Dương học lớp 12, bình thường rất bận, cho nên không có thời gian chăm sóc Nghê Ưu.
Còn Tề Thiên Du thì không học cùng lớp với cô, cũng ít khi nói chuyện, hơn nữa, bình thường Nghê Ưu cũng rất bận.
–
Buổi trưa, sau khi tan học, Nghê Ưu một mình đi tới căng tin của trường để ăn cơm.
Cô xếp hàng một lúc lâu và chọn mấy món mình thích ăn, nhưng khi cô định quẹt thẻ thì số dư lại không đủ.
A.
Nghê Ưu hơi buồn, cô quên nạp tiền vào thẻ cơm rồi.
Phải làm gì với khay cơm này đây?
Nghê Ưu rất bối rối, phía sau còn có người đang thúc giục, dì trong căng tin cũng không kiên nhẫn nổi nữa rồi.
“Đằng sau còn có người đó, cô bé, cháu có quẹt thẻ nữa không?”
Đầu ngón tay đang bưng khay cơm của Nghê Ưu trở nên trắng bệch, da đầu cô tê dại bởi cái nhìn chằm chằm của những người phía sau. Khi cô chuẩn bị nói không cần nữa thì đột nhiên có một bàn tay trắng trẻo tuyệt đẹp đưa thẻ cơm ra và quẹt thẻ giúp Nghê Ưu.
“Cháu mua giúp cậu ấy.”
Giọng nói trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu của Nghê Ưu, cô chớp chớp mắt, cảm thấy bầu không khí bỗng ngưng đọng lại, mọi thứ xung quanh đều im lặng.
“Trình Phù?” Nghê Ưu nhẹ giọng gọi tên Trình Phù, cô hơi choáng váng trước sự xuất hiện đột ngột của anh.
“Ừ.”
Trình Phù cố gắng kìm nén khóe môi đang cong lên của mình, cảm giác vui sướng trong lòng sắp trào ra ngoài luôn rồi.
“Cái đó… Cảm ơn.” Nghê Ưu cúi đầu, có hơi ngại ngùng.
Vừa rồi ở trước mắt mọi người, cô cảm thấy cực kỳ mất mặt.
“Không có gì.” Giọng nói của Trình Phù thản nhiên: “Có muốn ăn cơm cùng nhau không?”
“A… Được.” Nghê Ưu không biết cách từ chối người khác nên đành đồng ý.
Lúc hai người đi cùng nhau, Nghê Ưu hoàn toàn cảm nhận được ánh mắt của rất nhiều người xung quanh đang tập trung vào mình.
Tại sao lại phải nhìn cô như thế?
Trong lòng Nghê Ưu khó hiểu.
“Trình Phù! Đây này!”
Một chàng trai nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay với Trình Phù. Sau đó, Trình Phù và Nghê Ưu cùng nhau đi tới bàn cơm đó.
Khi Nghê Ưu dừng lại ở trước mặt chàng trai ấy, đáy mắt cô xẹt qua một tia khó hiểu, cô không quá chắc chắn nói: “Tề Thiên Du?”
“Tiểu Ưu?”
Trên gương mặt tuấn tú của Tề Thiên Du lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt anh ấy đảo qua đảo lại giữa Nghê Ưu và Trình Phù.
Trình Phù thuận miệng hỏi: “Hai người quen nhau à?”
“Đây là em gái mà tao thường xuyên nhắc tới với mày đó.” Tề Thiên Du cười dịu dàng rồi giới thiệu với Trình Phù: “Em ấy tên là Nghê Ưu.”
“Nghê Ưu, đây là bạn anh, cậu ấy tên là Trình Phù.”
Nghê Ưu ăn một miếng cơm, mơ hồ nói: “Ừm…”
Hóa ra Tề Thiên Du và Trình Phù quen biết nhau, hình như quan hệ còn rất tốt.
Trùng hợp quá.
Sau khi cơm nước xong, Nghê Ưu bỗng nhớ ra mình vẫn chưa trả lại tiền cơm trưa cho Trình Phù.
Cô lấy điện thoại ra rồi nói với anh: “À thì, mình trả lại tiền cơm trưa cho cậu nhé.”
Vốn dĩ Trình Phù định từ chối, nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó, anh khẽ cười rồi nói một câu: “Được, thêm Wechat đi.”
Nghê Ưu nhanh chóng kết bạn với Trình Phù rồi chuyển tiền cho anh: “Cảm ơn cậu đã trả tiền giúp mình nhé, mình đi trước đây, hai người cứ ăn từ từ nhé.”
Bóng dáng của Nghê Ưu càng lúc càng xa, Trình Phù cầm điện thoại trong tay, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Có được Wechat của cô rồi.
Vui quá.
Ở bên này, Tề Thiên Du vẫn luôn lén để ý tới Trình Phù, anh ấy nhận ra được cảm xúc tăng vọt của Trình Phù thì khóe môi hơi cong lên: “Trình Phù, mày đừng cười nữa.”
“Có được Wechat của em ấy vui đến vậy ư?”
Trình Phù hắng giọng, vẫn giữ bình tĩnh: “Không.”
Tề Thiên Du nhướng mày, kiềm chế ý cười nơi đáy mắt, cho dù Trình Phù không nói thì anh ấy cũng thấy được tâm trạng của Trình Phù rồi.
Gần đây hình như đã tìm được thú vui rồi.
Khá thú vị đó.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Truyện ngắn, tiết tấu nhanh, kết thúc trong khoảng 10.000 chữ, là một miếng bánh ngọt nhỏ, nam chính yêu thầm nữ chính 5 năm, cả hai đều là mối tình đầu của nhau, 1v1.
Tính cách của nữ chính hiền lành nhưng cũng không dễ chọc! Ngày nào nam chính cũng giả vờ bình tĩnh.