Nhưng Nhậm Thương Khung kiếp này, có được năm năm trí nhớ, kiếp trước có rất nhiều việc làm cho người ta suy nghĩ nát óc, nhưng đối với hắn mà nói, căn bản không còn là vấn đề.
Trong trí nhớ kiếp trước của hắn, nửa năm sau, là mười sáu năm thịnh hội, cường giả đến từ Thiên Các sẽ cho Bắc Cung Dao thêm vào khảo thí, hơn nữa tra ra chỗ mấu chốt vì sao nàng không cách nào thức tỉnh đại đạo hạt giống.
Lại nói tiếp, thì ra là cùng Linh dược có quan hệ. Truy cứu nguyên nhân, thậm chí trở thành một chuyện cười cho cả thành trong một thời gian dài.
Mà sau khi đại đạo hạt giống của Bắc Cung Dao thức tỉnh, tựa như giao long hóa rồng, cường thế bay lên, không mấy chốc đã đoạt được danh hiệu Vân La Thành thanh niên đệ nhất cường giả, thuận lợi đạt được Nguyệt Hoa Huân Chương.
Nhậm Thương Khung khi đó tuy không phân tranh, nhưng đối với những tin tức nóng hổi của Vân La Thành thì vẫn có nghe thấy.
Thấy Bắc Cung Vũ do dự, Nhậm Thương Khung biết nên thừa dịp thắng truy kích. Bắc Cung Vũ là lão hồ ly, không kích vào chổ hiểm yếu của hắn, hắn sẽ không mắc câu.
– Bắc Cung tộc trưởng là hào kiệt của Vân La Thành, nếu như Bắc Cung tộc trưởng có khí phách, có thể cùng ta cá cược một ván. Trong ba ngày, ta nhất định sẽ làm cho đại đạo hạt giống của Bắc Cung tiểu thư thức tỉnh.
Lần này, Bắc Cung Vũ không khỏi động dung.
Trong vòng ba ngày, tất thấy hiệu quả.
Đây cũng không phải là ngông cuồng. Không có nắm chắc, dám khoa trương nói như thế? Trừ khi Nhậm Thương Khung điên rồi, hoặc là đem tánh mạng ca ca của mình làm trò đùa.
– Chuyện này là thật?
Bắc Cung Vũ cũng nghiêm túc:
– Đánh cuộc như thế nào?
– Hừ, Bắc Cung tộc trưởng không phải là nhìn trúng Nguyệt Hoa Huân Chương sao? Vậy lấy Nguyệt Hoa Huân Chương làm tiền đặt cược. Ta trước gửi Nguyệt Hoa Huân Chương tại quý phủ, đổi ca ca ta trở về. Ba ngày sau, đại đạo hạt giống của Bắc Cung tiểu thư thức tỉnh, Bắc Cung tộc trưởng tự mình đem Nguyệt Hoa Huân Chương đưa đến nhà của ta. Sự tình phát sinh ở quý phủ, hết thảy giữ bí mật, không được tiết lộ nửa câu. Như thế nào?
– Nếu ba ngày sau không cách nào thức tỉnh được thì sao?
– Nếu không thức tỉnh, Bắc Cung gia tộc chẳng phải là danh chính ngôn thuận lấy Nguyệt Hoa Huân Chương sao?
Nhậm Thương Khung nghiêm trang nói ra, nhưng trong nội tâm lại mây trôi nước chảy.
Cái này là ưu thế của người trọng sinh. Có được ưu thế nắm chắc phần thắng, loại sinh ý này không vốn, cớ sao không làm?
Huống chi, hắn an bài như thế, cũng là có mưu đồ khác.
Bắc Cung Vũ thấy Nhậm Thương Khung tự tin như thế, thâm ý sâu sắc nhìn Nhậm Thương Khung:
– Nói miệng không bằng chứng.
Nhậm Thương Khung dứt khoát sảng khoái:
– Nguyện viết biên nhận làm bằng chứng.
– Tốt!
Bắc Cung Vũ đại hỉ.
Chỉ cần có chứng từ làm chứng, vô luận kết quả như thế nào, Bắc Cung gia tộc cũng sẽ không bị thua thiệt.
Nếu có thể thức tỉnh đại đạo hạt giống của nữ nhi, Nguyệt Hoa Huân Chương này, hắn tất nhiên sẽ trả lại cho Nhậm Thương Khung.
Còn nếu như tiểu tử này thực hiện không được, như vậy đến lúc đó đoạt lấy Nguyệt Hoa Huân Chương, là danh chính ngôn thuận. Có biên nhận làm chứng, đi đâu cũng không bị thiệt thòi.
– Chuẩn bị giấy bút!
Bắc Cung Vũ tại chỗ đánh nhịp.
– Chậm đã! Có điều ta phải nói trước. Muốn ta xuất lực, như thế ta làm chuyện gì, Bắc Cung gia tộc không được ngăn trở. Cái này là ước định, phải tuân thủ. Nếu không ta không thể xuất động tay chân. Đương nhiên, ta cam đoan sẽ không gây bất lợi cho lệnh ái.
Bắc Cung Vũ do dự một chút, lại một lần nữa gật đầu. Muốn người ta thức tỉnh đại đạo hạt giống, điều kiện này là hợp tình hợp lý.
Nhậm Thương Khung trong lòng cười thầm, thầm nghĩ, Bắc Cung Dao ah Bắc Cung Dao, kiếp trước ta và ngươi liên thủ một trận chiến cuối cùng, ta bội phục ngươi nghĩa liệt tiết tháo, lúc này đây thuận nước giong thuyền, tính toán trả lại cho ngươi.
Văn chương chuẩn bị xong suôi, chứng từ rất nhanh liền lập xong. Song phương đọc qua thấy chứng từ không sai, liền ký tên đồng ý.
Nhậm Tinh Hà hét lớn:
– Lão Nhị, ngươi đừng xúc động ah! Ta cùng lắm thì chết, sợ hắn cái gì chứ. Không có Nguyệt Hoa Huân Chương, chúng ta cho dù chết, cũng có lỗi với phụ thân…
Nhậm Thương Khung ý vị thâm trường hướng hắn liếc qua, cố ý mắng:
– Ngươi tên ngu ngốc này, nói cho ngươi biết, Tử Châu Thảo không thể sống, là hạt giống bị người ta động tay động chân. Cho dù có Hồi Xuân Cam Lộ, cũng không thể cứu được. Lần sau trước khi làm việc gì, nhớ rõ phải nói cho ta biết.
Nhậm Tinh Hà tuy bị chửi, nhưng mà ngẩn ngơ. Loại khẩu khí này, cùng đệ đệ bình thường không giống a. Hơn nữa, hắn làm sao biết ta đến Bắc Cung gia tộc để trộm “Hồi Xuân Cam Lộ”? Chuyện này, hình như ta căn bản không có nói với bất kỳ ai a?
Hơn nữa, cái khẩu khí kia tuy là quở trách, thế nhưng mà, ánh mắt kia là có ý gì? Tựa hồ không có đùa cợt cùng xem thường a?
Cái loại ánh mắt này… Tuyệt đối không sai, cũng chỉ có cốt nhục huynh đệ mới có thể cảm thụ được ẩn ý quan tâm trong nóng ngoài lạnh. Trong nháy mắt, Nhậm Tinh Hà yết hầu không khỏi có chút nói không ra tiếng, một dòng nước ấm không biết lúc nào đã thấm ướt bộ ngực hắn. Con mắt đỏ ửng, vội vàng quay mặt qua chỗ khác.
Nhậm Tinh Hà bờ môi nhẹ nhàng run rẩy, trong lúc nhất thời hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp. Tuyệt đối không có sai, đây tuyệt đối là ánh mắt quan tâm, cho dù gia hỏa cổ quái này cực lực che dấu điểm ấy, nhưng Nhậm Tinh Hà tự hỏi, tuyệt không cảm ứng sai!
Đệ đệ hôm nay thật đúng là khác thường a.
Phải biết rằng, Nhậm Thương Khung xưa nay đối với hắn, cơ hồ coi như không khí, mặc dù ngẫu nhiên có mấy cái ánh mắt trao đổi, nhiều khi ánh mắt hắn nhìn mình chán ghét cùng xem thường đều không che dấu.
Chẳng lẽ nói, tiểu tử này, thật sự đổi tính rồi hả? Thật sự nắm chắc sẽ thức tỉnh đại đạo hạt giống của Bắc Cung Dao?
Nhậm Thương Khung thời điểm lúc này không tiện biểu hiện quá mức nóng nảy, khoát tay chặn lại, hướng Bắc Cung Vũ nói:
– Mời Bắc Cung tộc trưởng dẫn đường, ta muốn nhìn nơi sống hằng ngày của lệnh ái.
Nói chung, khuê phòng của nữ hài tử không phải ai cũng có thể tùy ý ra vào. Nhưng thời điểm phi thường thì sự tình cũng phi thường. Bắc Cung Vũ dẫn Nhậm Thương Khung đi đến trang viên phía bên phải.
Xa xa trông thấy Bắc Cung Dao đang luyện kiếm trong đình viện, nhìn thấy phụ thân đến, Bắc Cung Dao vội thu kiếm.
Bắc Cung Dao mười sáu tuổi, cùng năm năm sau so sánh, ít đi vài phần tinh luyện, nhiều thêm vài phần khí tức thiếu nữ. Nhưng mặt mày khí khái hào hùng, không phải nữ tử bình thường có thể so sánh.
Nghe phụ thân nói ý đồ, Bắc Cung Dao lúc này có chút hoài nghi. Nhậm Thương Khung nàng cũng biết đến. Vân La Thành sáu người trẻ tuổi có được đại đạo hạt giống, nàng cùng Nhậm Thương Khung vẫn chưa thức tỉnh đại đạo hạt giống.
Người này rõ ràng nói bốc nói phét, có khả năng giúp nàng thức tỉnh đại đạo hạt giống sao? Bắc Cung Dao không tin.
Chỉ là nàng tu dưỡng rất tốt, trước mặt phụ thân, không nói nghi vấn trong nội tâm mình ra, cũng không có phát tác.
Nhậm Thương Khung nhìn khuôn mặt Bắc Cung Dao còn có chút đơn thuần, trong lòng ngược lại có vài phần thân thiết. Nhưng ánh mắt này lại làm Bắc Cung Dao càng thêm hiểu lầm. Âm thầm tức giận, cảm thấy người này chẳng lẽ cũng là một tên dê xồm?
Nhậm Thương Khung không nhanh không chậm ở bốn phía dạo qua một vòng. Thản nhiên đi về hướng khuê phòng Bắc Cung Dao.
– Nhậm nhị thiếu gia, dừng bước! Đó là khuê phòng của tiểu nữ. Bắc Cung Vũ chặn lại nói.
Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng, đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt không nhúc nhích mà nhìn một cây toàn thân phát ra ánh sáng tím, thân giống mai vàng vài phần.
Tim nhịn không được mà gia tốc, chính là nó.
– Ha ha, Bắc Cung tộc trưởng, tứ cấp linh dược Tử Quang Thất Tinh Mai, là một trong các Linh dược mà Bắc Cung gia tộc lấy làm kiêu ngạo a? Nếu ta có thể thức tỉnh đại đạo hạt giống của lệnh ái, vật ấy, có thể chuyển tặng cho ta không?
Tứ cấp Linh dược, tuy rất trân quý, nhưng nếu có thể thức tỉnh đại đạo hạt giống của con. Bắc Cung Vũ mặc dù đau lòng, cũng tuyệt không tiếc rẻ.
– Nếu như ngươi thật sự có thể thức tỉnh đại đạo hạt giống của tiểu nữ, vật ấy sẽ tặng cho ngươi.
– Ha ha, ta đây liền không khách khí.
Nhậm Thương Khung nói xong, dĩ nhiên làm thật, đem Tử Quang Thất Tinh Mai kia chuyển xuống dưới.
Bắc Cung Dao rốt cuộc nhẫn nại không được, hàn quang lóe lên, trường kiếm nơi tay liền muốn phát tác.
Nhậm Thương Khung nhìn thấy rõ ràng, lại không sợ chút nào, nhẹ nhàng chỉ vào Tử Quang Thất Tinh Mai, mỉm cười nói:
– Bắc Cung tộc trưởng, chúng ta trước đó ước định như thế nào? Ta làm chuyện gì, ngươi cũng không được ngăn trở?
Bắc Cung Vũ hừ lạnh một tiếng, đưa mắt liếc con gái, ra ý không được manh động. Bắc Cung Dao tức giận thu kiếm:
– Phụ thân, người này chỉ là đến tống tiền, nếu hắn có thể thức tỉnh đại đạo hạt giống, như thế nào chính mình đến nay thức tỉnh không được?
Nhậm Thương Khung cũng không tranh luận, cười nói:
– Bắc Cung tộc trưởng, sự thật thì không cần hùng biện. Trong ba ngày, ngươi để cho lệnh ái nghĩ ngơi vui chơi. Sự tình tu luyện, tạm thời không nên làm. Ba ngày về sau, sẽ được như ý. Nhớ kỹ, trong ba ngày này, tuyệt đối không thể tu luyện, nhớ lấy, nhớ lấy.
Nhậm Thương Khung nói xong, đem Tử Quang Thất Tinh Mai ôm vào lòng, nghênh ngang rời đi, vừa đi vừa nói:
– Ca ca ta cùng ta trở về, Bắc Cung tộc trưởng chắc hẳn cũng không có dị nghị a?
Nói xong, đã phiêu nhiên đi vào đình viện bên ngoài, chưởng phong xẹt qua, dây thừng lớn chừng hai ngón tay liền đứt gãy từng khúc.
– Đi thôi.
Nhậm Thương Khung đem Tử Quang Thất Tinh Mai ném qua cho Nhậm Tinh Hà, nghênh ngang đi ra ngoài.
Một màn này, khiến những tộc nhân của Bắc Cung gia tộc tim phổi đều tức điên.
Bắc Cung Dao nhịn không được nói:
– Nhậm Thương Khung, ngươi chớ đắc ý. Ba ngày sau, nếu ta biết ngươi là đồ huênh hoang, ta tự mình giết đến nhà của ngươi, đòi lại Tử Quang Thất Tinh Mai.
– Ha ha, Bắc Cung tiểu thư sai rồi, ba ngày sau không thấy hiệu quả. Nguyệt Hoa Huân Chương là của ngươi, huống chi chỉ là một gốc Tử Quang Thất Tinh Mai?
Thời điểm lúc này, đầu óc Nhậm Tinh Hà triệt để hóa đá, chỉ nhắm mắt đuôi theo sát đằng sau đệ đệ. Rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng ngẩng đầu thấy bóng lưng cao ngất của Nhậm Thương Khung lại có chút chột dạ. Chỉ cẩn thận từng li từng tí bưng lấy cây Tử Quang Thất Tinh Mai trân quý, đi theo ở phía sau lưng.
Trong đầu cảm thấy chuyện ngày hôm nay, mọi chuyện rất khác thường. Mà khác thường này, cuối cùng là bởi vì cái đệ đệ này đưa tới.
…
Trong Bắc Cung gia tộc, Bắc Cung Hạ không cam lòng nói:
– Tộc trưởng, nếu không ta che mặt đi ra ngoài, đuổi theo bọn hắn, đem Tử Quang Thất Tinh Mai đoạt lại?
Bắc Cung Vũ nhíu mày không nói, phảng phất như không có nghe Bắc Cung Hạ xung phong nhận việc. Ánh mắt sâu xa, nhìn chằm chằm vào dây thừng to bằng hai ngón tay nằm trên mặt đất.
Đem một đoạn dây thừng cầm lên tay xem xét, Bắc Cung Vũ sắc mặt hơi đổi, ánh mắt lộ ra một tia phức tạp, hướng phương hướng Nhậm Thương Khung rời đi nhìn qua, trên mặt suy nghĩ sâu xa.