Ở nhà một một lát, Giang Dực liền chuẩn bị đưa em gái rời đi.
Anh đưa em gái trở về, không hề mang theo hành lý của cô bé, cũng không có ý định ở lại nhà để nghỉ qua đêm.
Rõ ràng cả Giang Hải Minh và Kim Như Ý đều vô cùng lưu luyến, mấy năm nay quan hệ giữa bọn họ và con trai rất căng thẳng, thỉnh thoảng anh sẽ đến một chuyến nhưng cũng chỉ ngồi một lúc rồi đi, ngay cơm cũng không ăn.
Con trai càng lớn, sẽ càng có những suy nghĩ riêng.
Nhưng còn con gái, cho tới bây giờ bọn họ còn chưa từng ăn một bữa cơm nào với cô bé.
Con gái không ở trong nhà, trong lòng bọn họ cũng đều có phần tự trách, hành động của chính mình không tiện, không cách nào chăm sóc tốt cho con.
Còn một cái khác nữa, Tiểu Kim Quất là được Giang Dực đón về, so với bọn họ, thì có lẽ cô bé sẽ thân thiết với anh trai hơn, đi theo anh trai lại càng dễ thích ứng hơn.
Con gái đã trở về, bọn họ cũng không còn nóng lòng như vậy nữa, từ từ sẽ lại như trước.
Trong mắt Kim Như Ý mang theo vài phần hi vọng: “Con và bé con ăn cơm xong đã rồi hẵng đi.
“Rõ ràng Giang Hải Minh không có mở miệng, nhưng ánh mắt lại rơi vào người Giang Dực, con trai có khúc mắc với bọn họ, cho nên không muốn theo ở chung chỗ với bọn họ.
Nhìn thấy ánh mắt của hai người, Giang Dực cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Đối mặt với mẹ một giây, ánh mắt của anh giống như là bị lửa đốt hơi nóng lên, nhanh chóng quay đầu đi.
Đã qua lâu không có liên lạc bình thường, anh và bọn họ cũng không có chuyện gì để nói, ngồi cùng một chỗ sẽ càng thêm xấu hổ.
Bữa cơm đầu tiên sau khi em gái mới về, cũng không nên để cô bé ăn cơm trong bầu không khí xấu hổ.
Giang Dực nói: “Thời gian không còn sớm, đồ đạc của Tiểu Kim Quất còn chưa thu dọn xong, chúng con đi về trước.
“Tiểu Kim Quất đang dựa vào ghế salon chơi đùa cùng với mèo, nghe thấy tên của mình, cô bé lập tức quay đầu lại, chỉ thấy anh trai đang ngồi chồm hổm trên mặt đất mở hai tay hướng về phía mình.
Cô bé biết rõ đây là phải rời đi, ôm lấy mèo đi về phía anh trai.
Giang Dực ôm cả người cả mèo lên: “Chúng con đi trước, gặp lại ba mẹ sau.
“Tiểu Kim Quất đưa tay lên vẫy vẫy về phía bọn họ nói: “Ba mẹ gặp lại sau.
“Rất lễ phép, cũng rất khách sao, chỉ là không có chút tình cảm nào.
Hốc mắt hai vợ chồng lại hơi chua xót, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đứa con gái bé bỏng, cho dù trong lòng bọn họ không hề muốn, thì cũng chỉ có thể phất tay nói chào tạm biệt lần sau gặp lại.
“Tiểu Kim Quất gặp lại sau, đi cùng với anh trai về thăm ba mẹ nhiều nhé.
“”Ở chỗ của anh trai thì phải chịu khó ăn ngủ thật tốt.
Thích gì thì nói với anh trai, không thích cái gì cũng nói cho anh trai.
“Tiểu Kim Quất gật đầu với bọn họ, trước khi đến đây, sư tỷ của cô bé đã nhắc nhở rồi.
Nếu nhìn thấy đồ gì không thích, cũng đừng vội nóng giận, bởi vì không phải là do anh trai cố ý, anh cũng không biết đó là đồ vật mà cô bé không thích.
Nếu thích phải nói ra, không thích cũng phải nói ra.
.