Vì việc này, Giang Dực và ba mẹ xảy ra cãi nhau rồi trở mặt.
Anh Tuyền giương mắt dò xét Giang Dực, người thì vẫn như vậy, nhưng trạng thái lại khác trước kia, trước kia trong mắt Giang Dực lúc nào cũng toát ra vẻ nôn nóng và vội vàng.
Hiện tại cả người đều trầm tĩnh lại, là một loại cảm giác thong thả nhẹ nhàng giống như sự lắng đọng khi vừa đi qua mưa gió.
Hiểu rõ nhưng không nói ra, em gái trở về là tốt rồi, cuối cùng Giang Dực cũng vứt bỏ được gánh nặng, không còn căng thẳng như trước nữa.
Vẻ mặt của anh Tuyền không giấu nổi tươi cười, vì tránh dọa đến đứa bé, anh ấy tận lực giảm nhẹ thanh âm để nói: “Cho cậu nghỉ năm ngày, phải chăm sóc cô bé cho cẩn thận.
“Tiểu Mãnh đứng ở một bên khẽ rùng mình một cái.
Một tên đàn ông vừa đen vừa thô dùng cái giọng điệu đấy để nói chuyện, chẳng những cay con mắt, mà còn đau lỗ tai của cậu.
Giang Dực giữ cửa khép hờ, kệ cho anh Tuyền làm khùng làm điên.
“Tìm cho em một nữ trợ lý, không nóng nảy và phải có tính kiên nhẫn, còn phải có khả năng giao tiếp tốt.
“Em gái còn nhỏ, tất nhiên vẫn có năng lực tự chăm sóc mình, nhưng không nhiều lắm.
Dù mới ba tuổi nhưng cũng nên bồi dưỡng ý thức giới tính, anh là người khác phái, rất nhiều chuyện cũng không tiện.
Hiện tại nhu cầu cấp bách chính là tìm một nữ trợ lý.
“Được, tôi đi về sẽ tìm thử một chút.
” Anh Tuyền trả lời xong, liền ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Kim Quất, nhìn cô bé cười tươi: “Bé con, chú chơi với con được không?””Ít chiếm tiện nghi của em gái em lại!” Giang Dực đá vào mông anh ấy một cái, rồi xoay người ôm Tiểu Kim Quất đi.
Muốn ăn cơm, thì phải đưa em gái đi rửa tay trước.
Ngày đầu tiên ăn cơm ở nhà anh trai, Tiểu Kim Quất ôm cái bát nhỏ dành riêng cho mình, lại nhìn bát cơm của mèo.
Anh trai giúp cô bé lấy cơm, gắp thức ăn.
Sau đó, lại cầm bát cơm của mèo, cũng xới cơm rồi gắp thức ăn vào đó.
Đều rất nhiều cơm và thức ăn giống như bát cơm của cô bé!!Bát cơm của Chiêu Tài được đặt ở trên ghế, nó vui vẻ mà “Meow” một tiếng.
Cuộc thi đấu càn quét thức ăn của hai đứa nhóc đáng yêu chính thức bắt đầu.
Mắt anh Tuyền – trông mong mà nhìn lại, không đợi anh ấy mở miệng, đã bị Giang Dực lập tức kéo ra.
Hai người không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt để trao đổi.
– Tránh ra, đừng làm phiền em gái em ăn cơm!- Cậu có còn là người hay không? Lại để cho đứa bé mới ba tuổi tự mình ăn cơm? Cậu không giúp thì để tôi giúp!- Anh cho là em không muốn giúp hay sao! ?- ? ? ?Tưởng anh không muốn giúp em gái ăn cơm hay sao?Khát vọng trong mắt Giang Dực sắp hóa thành vật thật rồi, chỉ tiếc là không tới phiên của anh.
Anh Tuyền khó hiểu: “Có ý gì?”Giang Dực nhìn con mèo kia.
Cách sinh hoạt và khẩu vị của Tiểu Kim Quất, anh đều đã hỏi qua Vân Ngọc.
Một số chuyện chưa kịp nói hoặc là quên chưa nói lúc gặp mặt, thì sau này Vân Ngọc đều nói hết trong wechat gửi để nói cho anh biết.
Vân Ngọc nói, trong lòng mèo mình và Tiểu Kim Quất là bình đẳng, cho nên Tiểu Kim Quất ăn cái gì nó cũng muốn ăn cái đó, cũng chỉ ăn đồ giống Tiểu Kim Quất, mấy cái đồ ăn dành cho mèo… ngay cả nhìn nó cũng không thèm nhìn.
.