Nghe đồn người ăn đóa kim liên này có thể ngưng tụ Ngũ Sắc Liên Mạch, đạt được nhiều thứ vô cùng có lợi. Loại vật vật này trên đời khó cầu, đến cả Đại La Thánh Địa cũng không thể có được vật như thế.
Tử Vân sư muội trước mặt tuy rằng thần thông phi phàm nhưng lẽ nào thực sự có được nó?
“Sư muội, thứ này?”
Lục Trường Sinh không nhịn được hỏi.
“Sư huynh, vật này là muội ngẫu nhiên lấy được, nhớ tới sư huynh vừa mới bước vào Tiên đạo, cần phạt mao tẩy tủy, cố bản bồi nguyên nên mới mang tới đây tặng sư huynh.”
Tử Vân không vòng vo nói thẳng ý định.
Giờ khắc này Lục Trường Sinh câm nín hoàn toàn rồi.
Hắn cuối cũng đã rõ một chân lý. Chỉ cần đủ đẹp trai, núi băng cũng sẽ hóa thành lò lửa.
Ngũ Sắc Kim Liên đó nha. Loại Thánh vật này lộ ra chỉ e sẽ dẫn tới một hồi gió tanh mưa máu. Vật trân quý như thế mà người ta lại trực tiếp tặng cho mình là vì cái gì? Không phải là vì cái mã sao?
Âm thầm cảm thán xong, Lục Trường Sinh bắt đầu biểu diễn.
“Sư muội, vật này sư huynh không thể nhận.”
Lục Trường Sinh bừng bừng chính khí nói, thẳng thắn từ chối ý tốt của sư muội mình.
“Sao vậy? Chẳng lẽ sư huynh gánh không nổi thứ này sao?” Tử Vân sư muội hơi kinh ngạc. Nàng cơ bản chưa từng nghĩ tới sẽ bị cự tuyệt.
“Không phải, vật này sư huynh cũng biết là gì nhưng chính vì biết nó là gì nên mới cự tuyệt.”
“Những năm gần đây sư huynh cũng nghe lời đồn về muội. Sư muội nhất giới nữ lưu lại có thể lực áp quần hùng, trở thành Đệ tử xếp thứ Hai của Đại La ta, kẻ khác nhìn vào sẽ nghĩ rằng là do muội phúc nguyên vô song, nhưng sư huynh ta thì hiểu được.”
“Sư muội mấy năm nay hết xông cấm khu lại vào hung địa, tới Đông Hoang hàng Giao, qua Tây Mạc hàng ma, không biết đã vào sinh ra tử bao lần mới có được thành tựu hôm nay. Một đóa kim liên kia muội nói khéo rằng ngẫu nhiên lấy được nhưng sự hung hiểm trong đó, dù sư huynh không biết hết nhưng cũng đoán được một phần.”
“Bởi thế sư huynh không nhận, sư muội giữ dùng đi. Vừa hay Lang Gia Thánh cảnh sắp mở, vật này với sư muội lại càng quan trọng hơn, còn với ta, đơn thuần chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.”
Lục Trường Sinh nói một tràng dài xong liền thấy mắt Tử Vân ngân ngấn nước.
Nàng dù cao ngạo lãnh diễm nhưng chung quy vẫn là một cô gái mà mỗi lời Lục Trường Sinh nói đều xoáy đúng nỗi lòng.
Đúng vậy, với kẻ khác mà nói, nàng sinh ra đã có dị tượng, là phúc nguyên vô song, số mệnh hùng hậu nhưng thực tế thì sao?
Bản thân đã trải qua bao nhiều khó khăn trắc trở, vào sống ra chết? Phải chịu bao nhiêu khổ sở mà bản thân nàng nghĩ mình không thể chịu?
Thế nhân nhìn không ra cũng không muốn nhìn ra, bọn họ chỉ tin tưởng vào thứ trước mắt.
Giờ phút này, Tử Vân chỉ lặng im không nói, trong lòng đầy nhưng tâm tình khó có thể khống chế.
Nếu như nói trước đây, nàng có hảo cảm với Lục Trường Sinh chẳng qua chỉ vì khí chất của hắn thu hút nhưng bây giờ thì khác.
Thế gian này thứ gì khó tìm nhất?
Tri kỷ là khó tìm nhất!
Một người thực sự hiểu mình mới là khó tìm nhất.
Nghĩ tới đây, Tử Vân liền thu Ngũ Sắc Kim Liên lại rồi hít sâu một hơi, nàng không muốn để Lục Trường Sinh thấy bộ dạng này thêm nữa.
Tử Vân không nói gì chỉ im lặng quay người rời đi đồng thời lòng âm thầm hạ quyết tâm.
“Đợi ta gặp được cơ hội, nhất định sẽ mang Cửu Sắc Kim Liên trong truyền thuyết về cho sư huynh.”
Nàng âm thầm thề rồi rời đi bỏ lại Lục Trường Sinh một đầu mờ mịt.
Thế nào mà nói đi là đi thế?
Nói trở mặt là trở mặt luôn sao?
Có cần phải thẳng thắn vậy không?
Này! Ta còn chưa nói xong mà.
Ngũ Sắc Kim Liên có đưa ta không đấy?
Đưa đây nào sư muội, ta không chảnh chó nữa, ta muốn a, thứ này ta muốn a.
Lục Trường Sinh rối bời, mình còn chưa nói xong mà nàng đã đi sao?
Ngũ Sắc Kim Liên đó, là Thánh dược có thể cố bản bồi nguyên đó.
Cứ thế mà để trôi qua tay?
Aaaaaaaaaaaaa!
Ta sĩ diện từ chối cái quần què gì vậy.
Đưa đây! Muội mau trở lại đây!
Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên không qua thế giới Tiên hiệp, Lục Trường Sinh tự thấy mình não phẳng.
Loại Thánh dược vô thượng như Ngũ Sắc Kim Liên cứ thế bị hắn làm trôi đi mất.
Lục Trường Sinh hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn theo Tử Vân sư muội đang bước đi mà chẳng biết nói cái gì.
Có điều chuyện này cũng chỉ tính là một việc nhỏ xen ngang mà thôi. Tuy hắn khá ngạc nhiên vì sao Tử Vân lại có được Ngũ Sắc Kim Liên nhưng với hắn mà nói thì việc đó cũng không tính quan trọng lắm.
Chuyện hệ trọng trước mắt chính là tiếp nhận chức vị Đại sư huynh kia.
Nếu đã mang danh Đại sư huynh, kẻ đứng đầu hàng ngũ đệ tử Đại La Thánh địa thì hiễn nhiên bản thân phải có vài điểm phi thường chứ không thể đơn thuần là làm trò diễn khỉ được.
Bản thân hắn phải xuất ra thứ gì đó thực tế mới có thể phục chúng.
Tu hành thì miễn đi, chỉ có thể thử cách cấp tốc khác.
Luyện đan! Ừm, không sai, chính là luyện đan.
Lục Trường Sinh giờ đặt mọi hy vọng vào việc luyện đan.
Nếu ở phương diện luyện đan mà đạt được chút tạo nghệ, vậy cũng không làm nhục cái danh Đại sư huynh.
Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh không khỏi thấy phấn chấn hẳn lên.
Có điều để trở thành một Luyện Đan sư đúng tiêu chuẩn thì nhất định phải có ba thứ.
Dược liệu, lò đan và Đan phương.
Dược liệu là thứ cơ bản phải có, lò đan là công cụ luyện đan, còn về Đan phương, đây chính là thứ quan trọng nhất.
Có đủ ba thứ này mới có thể đi tập tành luyện đan được.
Cũng may là cả ba thứ này ở Đại La thánh địa đều dễ kiếm.
Làm gì cũng phải có căn bản. Lục Trường Sinh lấy ra một con hạc giấy, kế đó hí hoáy viết những thứ mình cần lên nó rồi ném nó lên không trung. Một cách tự nhiên, sẽ có người đem những thứ hắn cần đặt lên trên con hạc giấy để nó chở về cho hắn.
Đây chỉ là một loại pháp thuật đơn giản của Tiên gia nhưng trong mắt Lục Trường Sinh lại tràn đầy sự mới lạ.
Sau nửa canh giờ, con hạc giấy đã hóa lớn đập cánh chở một đống to thư tịch bay tới.
Những thư tịch này đều là tài liệu nói về việc luyện đan.
Học đi đôi với hành, có bột mới gột nên hồ.
Lo luyện ra đan khiến người ăn mất mạng, Lục Trường Sinh thấy hay là cứ xem nhiều sách thì hơn, tránh trường hợp thực sự có điều ngoài dự kiến, lúc đó muốn né cũng không né nổi.
Luyện Đan Quy Tắc Chung – Thượng.
Luyện Đan Quy Tắc Chung – Hạ.
Mười Năm Luyện Khí – Trăm Năm Luyện Đan.
Học Được Luyện Đan – Sống Đời Nhàn Nhã
Chuyện Cũ Không Thể Không Kể Giữa Ta và Luyện Đan.
Thư tịch tạp nham, nội dung đều là thượng đẳng, đáng tiếc trình độ đặt tên sách quá ư cùi bắp.
Có điều tên sách cùi bắp nhưng nội dung viết rất tốt khiến Lục Trường Sinh đọc say mê.
Ở thế giới Tiên hiệp không điện thoại không internet này, đọc sách thực sự khiến người ta vui vẻ.
Cứ như thế, thời gian từng chút từng chút trôi đi.
Trong suốt thời gian này, Lục Trường Sinh chìm đắm vào việc học luyện đan.
Hắn vốn nghĩ rằng luyện đan đơn thuần chỉ là lấy dược liệu bỏ vào lò đan, nấu thành dược dịch rồi cuối cùng ngưng thành đan là đủ hình dung cả quá trình, không ngờ rằng kiến thức về luyện đan rất nhiều, tuyệt đối không thể học hết trong thời gian ngắn được.
Có một điểm Lục Trường Sinh cảm thấy rất hưng phấn là luyện đan có chút tương đồng với hóa học. Cùng một loại cây thuốc nhưng số tuổi khác nhau lại sinh ra hiệu quả khác nhau.
Phân loại dược liệu và phẩm chất thì có hằng hà sa số nhưng Đan phương lại chỉ có chưa tới 50 vạn, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là có rất nhiều loại đan được đợi người đời phát hiện ra.
Nếu bản thân hắn mò mò mẫm mẫm mà sơ ý luyện ra một loại đan được cực phẩm nào đấy, nói không chừng có thể lưu danh bách thế, lúc đó chẳng phải có thể an ổn ngồi vững cái ghế Đại sư huynh sao.
Kể từ đó, Lục Trường Sinh học tập thuật luyện đan như say như si.
Nhoáng một cái, ngày cử hành Đại La thịnh hội đã tới.