Tác giả: Trường Hạ Bất Thệ
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
14. Nghe rồi
Liễu Vũ Phong ngồi nhìn chén cháo Cam Nhạn Chi bưng tới trước mặt, Liễu Vũ Phong nhìn chén cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo còn to hơn mặt mình: “Thầy Nhạn ơi, cái chén này có to quá không vậy?”
“Ít nói lại, ăn đi.”
Liễu Vũ Phong đành phải hậm hực cầm muỗng ăn cháo, là một chén cháo rất ngon, ăn thì lại nhớ đến lúc hai người học đại học, lúc vừa xác nhận mối quan hệ, cậu vừa học xong ca tối sẽ chạy từ khu A đến khu B, chuyên môn tìm Cam Nhạn Chi để ăn khuya cùng.
Quá 9 giờ Cam Nhạn Chi sẽ không ăn gì nữa, nhưng nếu Liễu Vũ Phong rảnh rỗi tới tìm anh, vậy anh sẽ tiếp khách, không gọi món gì mà chỉ chăm chú nhìn Liễu Vũ Phong ăn, cậu lúc nào cũng nhai một miệng thức ăn, nhìn có cảm giác vô cùng ngon miệng.
Anh chỉ ngồi đối diện nghe Liễu Vũ Phong kể hôm nay xảy ra chuyện gì, khu nào bị cháy, ký túc xá nào lại cúp điện, ở ký túc xá giết mấy con gián, làm chuyện sát sinh thế nào.
Lúc đi xuống cầu thang cậu thấy con rắn nằm đó còn tưởng là đồ chơi, vừa cầm lên xem thì rắn cũng ngẩng đầu lên nhìn, cậu sợ hãi vứt nó đi, chắc là rắn của bạn ký túc xá nào đó nuôi bị xổng ra mất.
“Lúc mà rắn ngước lên nhìn xong thè lưỡi ra ấy, má ơi tớ tưởng nó sắp cắn rồi chứ.”
Cam Nhạn Chi bỗng dưng cảm thấy trước đây rất nhạt nhẽo, không có gì đáng để để ý, nhưng chuyện từ miệng Liễu Vũ Phong kể thì lại vô cùng thú vị. Tuy vậy nhưng nhìn thấy vết thương trên mặt cậu vẫn hơi nhăn nhó.
“Vết thương lúc đổi ký túc xá cũ vẫn chưa khỏi hẳn sao?” Anh duỗi tay sờ lên vết bầm bên mặt.
Liễu Vũ Phong hơi né ra, nhìn bốn phía xung quanh: “Cậu chú ý một tí.”
Cam Nhạn Chi gật đầu.
Liễu Vũ Phong lại cười hì hì: “Không sao đâu cũng không đau, máu bầm không tan thôi mà.”
“Sao lại đánh nhau vậy?”
“Đệt, mẹ nó chứ nói đến là bực mình. Cậu biết chuyện học bổng trong trường nhỉ.”
“Sao thế?”
“Má nó tớ thật sự không hiểu mấy đứa mang giày vài nghìn, quần áo túi xách chẳng thiếu cái gì mà còn muốn xin học bổng trường mấy trăm mấy nghìn đó. Bọn họ có tư cách gì chứ. Có cô bạn kia hơi ngại, hỏi có cần phải công khai việc nhận học bổng không, tớ bảo có thì cậu ấy lại lưỡng lự.”
“Chắc là sợ người ta nói?”
“Nhỉ, tớ thấy giày cậu ấy tẩy tới mức trắng bệch nên mới bảo công khai thôi mà, giảm bớt học phí cũng tốt lắm đó, cậu ấy cũng xin rồi. Kết quả ở lớp phải bỏ phiếu, mẹ nó chứ, kì lạ ở chỗ cái tên cùng ký túc xá mua hẳn một tủ giày thì được chọn, bạn kia không được.”
Liễu Vũ Phong cầm muỗng chọc chọc phần cơm: “Sau đó hôm cậu ta nhận học bổng còn cho người khác xem thử đôi giày muốn mua xem được không, thấy cậu ta huênh hoang như thế tớ bực bội lắm, nghĩ đến việc bạn học nữ kia còn an ủi tớ không sao, kì sau lại xin tiếp.”
Liễu Vũ Phong tức đến mức cổ đỏ lừ, giận dữ bảo: “Sau đó tớ không nhịn được… nên đánh nhau, tớ biết bạo lực không tốt, nhưng mà cậu biết đó, bực không chịu nổi í, đệt…”
Cam Nhạn Chi nhíu mày: “Cho nên video chia sẻ trong nhóm là cậu sao?”
Cam Nhạn Chi rất ít xem tin nhắn trong nhóm, không mở xem tin nhắn đã chuyển tiếp trong đó.
Liễu Vũ Phong cười đắc ý nói: “Tớ với cậu ta đánh từ ký túc xá đến tận chỗ dì quản lý ấy, tớ không quan tâm, giáo viên phụ trách với lãnh đạo mà không tới thì không dừng, phải để cho ai cũng biết ấy. Tớ biết là cực đoan nhưng đánh cũng đánh rồi, đâm lao phải theo lao cho cả làng biết luôn, ai mà biết trước kia sẽ có bao nhiêu người bị như thế nữa chứ.”
Ở vị trí của kẻ mạnh thì sẽ không có cách nào biết được tình cảnh của kẻ yếu, bởi vì họ sẽ không tưởng tượng được đến tình trạng thê thảm thế này.
Cam Nhạn Chi xoa xoa đầu cậu: “Bạn trai tớ dũng cảm quá.”
Nếu Liễu Vũ Phong có đuôi thì chắc đã sớm vểnh tới trời.
Cam Nhạn Chi lập tức nói tiếp: “Nhưng lần sau đừng làm mình bị thương, sẽ có biện pháp tốt hơn để giải quyết, đừng xúc động như thế.”
Liễu Vũ Phong nhanh chóng cúi đầu: “Tớ biết rồi.”
Cam Nhạn Chi nhìn người đang ăn cháo trước mặt, khói trắng nóng hổi lượn lờ xung quanh, đã mười năm trôi qua mà bộ dạng ăn uống của Liễu Vũ Phong vẫn không thay đổi, ăn cháo cũng có thể phồng má được, nếu không phải yết hầu đau thì đang liên tục lảm nhảm.
Bỗng nhiên có người hét lên: “Chụp lén! Á, chụp lén dưới váy tôi!”
Giữa mênh mông là người, Liễu Vũ Phong nhìn qua xem cũng chưa thấy ai muốn bắt tên đó lại, mắt thấy người sắp bỏ chạy. Y lập tức thả muỗng, bắt tay nam sinh đó lại, người này còn giãy giụa muốn chạy trốn, lập tức bị Liễu Vũ Phong xoay tay, vặn ra sau lưng, bức ảnh kia cũng gần như bị xóa đi.
Dù sao cũng là người trưởng thành, y dặn cô bé kia gọi điện báo cảnh sát, dọa nạt cậu nam sinh: “Em đừng sợ, bắt được người rồi. Cậu còn chạy hả, làm loại chuyện bẩn thỉu như vậy, chờ cảnh sát đến xem trường xử cậu thế nào.”
Cam Nhạn Chi không khỏi nở nụ cười, mười năm rồi, Liễu Vũ Phong đã trưởng thành hơn nhiều, nhưng có nhiều chuyện đã khắc vào trong xương cốt, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi —— vừa dũng cảm vừa chân thành, lại lộng lẫy bắt mắt, rực rỡ tỏa sáng.
Anh là giáo viên của trường, vừa lộ mặt, cậu trai lập tức sợ hãi, không giãy giụa nữa, dáng vẻ cúi đầu nhận tội.
Hai người nhìn nhau mỉm cười không nói. Chờ cảnh sát tới, nam sinh lên đồn để viết biên bản, nữ sinh gọi bạn mình đến rồi cảm ơn Liễu Vũ Phong và Cam Nhạn Chi, nói rằng không làm phiền giờ học của thầy nữa.
Việc này ầm ĩ suýt nữa Cam Nhạn Chi đến lớp trễ, Liễu Vũ Phong thở hồng hộc đi theo Cam Nhạn Chi: “Thầy Nhạn ơi, thật sự để em đi học hả, em không có sách, giả vờ cũng không giống.”
Cam Nhạn Chi lập tức đặt giáo trình “Lý luận văn học” của Mã Công vào tay Liễu Vũ Phong: “Cho em mượn.”
Cam Nhạn Chi bảo cậu một lúc nữa hẵng vào, anh vào trước đã, Liễu Vũ Phong ngơ ngác nghe, nhìn Cam Nhạn Chi đứng trên bục giảng cầm lấy phấn viết, xoay người liếc y một cái, ý bảo có thể vào rồi.
Liễu Vũ Phong bước vào liền nghĩ —— ngồi bàn cuối cùng đi, ngớ ngẩn mới ngồi bàn đầu.
Liễu Vũ Phong vừa bước lên một bậc thang, Cam Nhạn Chi lập tức mở miệng: “Bạn học này đến muộn, không trừ điểm chuyên cần, ngồi bàn đầu đi.”
Tất cả sinh viên đều nhìn qua, y mỉm cười liếc Cam Nhạn Chi, trong lòng nghĩ: Hóa ra là đang chờ mình hả.
Cam Nhạn Chi mỉm cười, làm động tác mời với Liễu Vũ Phong, Liễu Vũ Phong ôm cuốn “Lý luận văn học” ngồi đối diện anh.
Đây là lần đầu tiên y đến lớp của Cam Nhạn Chi, kỳ diệu quá đi, mười năm trước bạn trai cũng là sinh viên giống mình, mười năm sau đã đứng trên bục giảng dạy học, lấy phấn viết trông cũng quyến rũ nữa.
Liễu Vũ Phong nhìn đắm đuối không chớp mắt chút nào, Cam Nhạn Chi lật một trang giáo án nhắc: “Bạn học Liễu, nhìn nghiêm túc như thế thì đứng lên trả lời, thế nào gọi là lý luận văn học?”
Liễu Vũ Phong hoảng sợ hoàn hồn, mấy sinh viên gần đó nói khe khẽ: “Chưa thấy người này bao giờ, sao hôm nay mới đến học vậy?”
“Không phải là khóa trên học không được nên năm nay phải thi lại đó chứ, câu hỏi dễ vậy mà cũng không trả lời được hèn chi lớp của thầy Nhạn mà cũng rớt.”
Y ho khan một tiếng, chỉ chỉ yết hầu của mình rồi lại vẫy vẫy tay, nghĩa là —— đau họng, không nói được.
Cam Nhạn Chi hiểu rõ: “Lên bảng viết đi.”
Liễu Vũ Phong nhìn quanh bốn phía, mấy chục đôi mắt đang nhìn, y bất chấp cầm sách lên bảng.
“Nội dung của tiết đầu tiên không cần thiết cầm sách đâu nhỉ.”
Y lướt qua Cam Nhạn Chi, nhỏ giọng nói: “Anh quá lắm rồi đó, sao em biết được.”
“Viết đại.”
“Cái này viết đại được à?”
“Ừm.” Anh đưa viên phấn qua, chạm đến ngón tay Liễu Vũ Phong.
Liễu Vũ Phong sợ tới mức rụt lại tay, nhanh chóng viết lên bảng. Cam Nhạn Chi xem y viết, viết rằng Lý luận văn học là một ngành học của Ngôn ngữ Hán.
Liễu Vũ Phong rụt cổ chờ Cam Nhạn Chi phán quyết, Cam Nhạn Chi không phán đúng sai mà là hỏi: “Câu trả lời của bạn học Liễu, các em thấy sai phải không?”
Phía dưới thưa thớt bảo không đúng, khác với những gì trong sách viết.
Liễu Vũ Phong cảm thấy xấu hổ đến mức đỏ tía tai, Cam Nhạn Chi nhất định phải “khinh dể” y ở đây sao?
Cam Nhạn Chi gật đầu nói: “Các em nói có lý nhưng bạn học Liễu nói cũng không phải vô lý, văn học lý luận của ta chính là một ngành học đào tạo tiêu chuẩn, đây cũng là một định nghĩa, chỉ cần có đủ ví dụ chứng minh quan điểm này thì định nghĩa này đúng.”
“Ví dụ như, tôi có tình yêu, vậy tình yêu đó sẽ được định nghĩa thế nào? Có người nói đó là do dopamine tham lam phân bố tình cảm cuồng nhiệt, cũng có người nói là do quan niệm tình yêu bí ẩn ập đến bên mình. Định nghĩa này mỗi người sẽ có cho riêng mình một phiên bản, còn tôi tự định nghĩa tình yêu của mình là: yêu con người thật của người mình yêu, tất cả mọi hành vi tình cảm đều dựa vào người ấy làm chủ ngữ.”
Cả lớp học đều la oai oái, có người còn bảo ghen tị chết mất rồi.
Cam Nhạn Chi cười cười, nhìn thoáng qua Liễu Vũ Phong.
Liễu Vũ Phong hít thở sâu, vùi mặt vào khăn quàng cổ, đội mũ, rất sợ người khác thấy khóe miệng đang nhếch lên và lỗ tai đỏ ửng của mình.
Cam Nhạn Chi vẫn không nhanh không chậm nói vào microphone trên bục giảng: “Cho nên, vào đại học không cần câu nệ sách giáo khoa, đây chỉ là sách do người viết, sắp tới cuối kì rồi, tôi có thể chỉ cho các em đâu là kiến thức cần thi, nhớ thì nhớ nhưng đừng xem đó là định nghĩa chân chính của lý luận văn học. Việc mà phải làm là lật lại những nghiên cứu trong cuốn sách này và nghi ngờ quan điểm trong đó thế nào. Biết đâu một ngày nào đó sẽ sử dụng đến cuốn sách giáo khoa do các sinh viên ngồi đây soạn ra.”
Liễu Vũ Phong nghe xong không khỏi mở sách xem, Liễu Vũ Phong học lý, tuy nói con số biến đổi thất thường, nhưng công thức như thế thì dù đổi thay thế nào bản chất vẫn giữ nguyên, chỉ cần làm đúng trình tự là sẽ tìm được đáp án.
Liễu Vũ Phong cảm thấy văn học quá hư vô mờ mịt, khó nắm bắt lại thay đổi thất thường, bây giờ bỗng dưng nghe mới thấy, văn học vô hình, người là hữu hình nên vô cùng có sức hấp dẫn, giống như Cam Nhạn Chi đang đứng trên bục đĩnh đạc giảng bài, khiến cho từ ngữ càng trở nên hữu hình.
Giống như câu tâm sinh tướng.
Tiếp đó Cam Nhạn Chi nói đến sách “Republic”, lại đến “The Symposium” của Plato, Liễu Vũ Phong cũng thích thú lắng nghe, tình yêu nảy sinh bởi vì ban đầu một người vốn là một hình cầu, bị chia làm hai nửa. Con người luôn nuối tiếc tìm kiếm nửa kia thân mật nhất của mình trong suốt cuộc đời, mãi mãi đi tìm một nửa tâm hồn bị thất lạc đó.
Cho nên yêu một người, thật ra là phản ánh cách yêu bản thân, nhưng nếu không dám yêu cả đối phương thì chính là phản ánh nên một bản thân không tự tin và không yêu thương chính mình.
Liễu Vũ Phong lại lần nữa đối mặt với Cam Nhạn Chi, y biết anh đang nhắc mình, quanh co lòng vòng đến thế hóa ra là để xét việc tư?!
Sắp đến giờ tan học, Cam Nhạn Chi liền nói: “Sau khi tan học bạn học nào cùng lớp với bạn nghỉ học thì lên viết tên lại, thời tiết đang rất lạnh, các bạn học nên đặt cơ thể mình lên hàng đầu, đi học thì thứ hai thôi, bệnh rồi thì đừng cố chịu, nhớ nói cho bạn bè mình biết, đừng trì hoãn việc khám bệnh khiến cho thân thể không khỏe mạnh.”
Liễu Vũ Phong cảm giác lại bị nhắc nhở, làm bộ không nghe thấy, không đồng tình nhìn sách, lại không nhịn được đột ngột ho vài tiếng, Cam Nhạn Chi lập tức chỉ đích danh: “Tôi không đồng ý nhất là việc mang bệnh đi học giống bạn học Liễu đây, cho nên mọi người phải giữ gìn sức khỏe, tan học.”
Liễu Vũ Phong tức muốn hộc máu, nghiến răng nghiến lợi, mở khẩu hình lén lút nói với Cam Nhạn Chi: Anh chờ đó.
Liễu Vũ Phong chờ người đi hết, vẫn còn vài sinh viên đang hỏi bài Cam Nhạn Chi, y chờ đến mức ngủ quên.
Không biết qua bao lâu, y tỉnh lại, phát hiện mình đang dựa lên vai Cam Nhạn Chi, trên người phủ áo khoác của anh, chủ nhân cái áo đang dùng điện thoại trả lời tin nhắn
Liễu Vũ Phong sợ mình chảy nước miếng mất mặt, sờ soạng khóe miệng vài cái, lúc này mới bình tĩnh lại.
Hai người yên lặng sóng vai ngồi trong phòng học, Liễu Vũ Phong nghe xong định nghĩa về tình yêu, tâm trạng vô cùng vui vẻ, trêu ghẹo Cam Nhạn Chi: “Em biết anh giận rồi, về nhà chúng ta nói chuyện rõ ràng nhé, em tuyệt đối không xúc động giận dỗi nữa. Nhưng sao anh đi dạy còn nói việc tư, anh làm giáo viên như thế là dạy hư học sinh rồi!”
Cam Nhạn Chi bị Liễu Vũ Phong lay vai một chút mới phản ứng được: “Em nói cái gì?”
Liễu Vũ Phong buồn bực, ở ngay bên cạnh thế sao mà không nghe thấy gì được, hơi bất bình: “Anh đừng giả vờ không nghe thấy chọc giận em, Cam Nhạn Chi, đừng bắt nạt em.”
Cam Nhạn Chi nhìn thẳng vào khuôn miệng đang đóng mở liên tục của Liễu Vũ Phong, nhưng tất cả những gì anh nghe được chỉ là tiếng ù ù bên tai.
Tác giả có lời muốn nói: Hì hì (*∩_∩*) có người đoán được rồi ó!
Editor dặn bạn đội mũ vô…