Tác giả: Trường Hạ Bất Thệ
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
15. Cãi nhau rồi
Dọc đường đi không ai lên tiếng, cuối cùng Liễu Vũ Phong không chịu nổi mới làu bàu: “Cam Nhạn Chi, sao anh cứ im lặng thế?”
Cam Nhạn Chi vẫn im lặng lái xe. Liễu Vũ Phong cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, không phải nói là mập mờ à? Vậy mà bây giờ y nói gì cũng không thèm trả lời. Anh lại làm sao nữa?
“Lại thế nữa, lại dùng bạo lực lạnh? Có chuyện gì thì cũng im. Ha, anh tưởng em là giun trong bụng anh, biết đọc suy nghĩ à? Anh không nói, làm sao em biết anh đang nghĩ gì? Anh giận thì em cũng biết giận chứ. Đã nói chuyện tử tế với anh mà anh cũng chẳng thèm lên tiếng, cứ như thể mọi lỗi lầm đều là của em vậy.”
Cam Nhạn Chi vẫn luôn nhìn thẳng, ánh mắt nghiêm túc, coi Liễu Vũ Phong là không khí.
Liễu Vũ Phong chịu không nổi, thẳng thắn hét lớn: “Cam Nhạn Chi, anh một vừa hai phải với ông đây thôi!”
Cam Nhạn Chi dừng xe, mở khóa cửa, bình tĩnh nói với Liễu Vũ Phong: “Xuống xe đi, đến nhà em rồi.”
Lưu Vũ Phong túm lấy cổ áo của Cam Nhạn Chi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cũng là nhà anh! Chơi tôi vui lắm à? Anh thấy tôi mỗi ngày quấn quýt lấy anh, đi theo anh, nghĩ đến anh, anh thấy rất có thành tựu phải không? Đúng vậy, là tôi thích anh trước, vậy nên anh có thể coi thường lòng thành của tôi phải không… Tôi biết tôi không tốt, học thức không cao, đọc không hiểu mấy cuốn sách đó, nói nhiều lại còn ồn ào, không xứng với anh. Vậy tại sao anh lại quay lại chăm sóc tôi?”
Cam Nhạn Chi bị túm lấy cổ áo, quần áo nhăn nhúm, khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi, không cảm xúc nói: “Mời em xuống xe.”
Liễu Vũ Phong như đánh vào bông, Cam Nhạn Chi tháo dây an toàn cho y: “Đi đi.”
“Lần nào cũng vậy cả, nếu lần này không nói gì nữa thì coi như quên đi. Tôi chỉ muốn hỏi anh lần cuối cùng, rốt cuộc anh có còn yêu tôi không?”
Nói xong mắt Liễu Vũ Phong đã ươn ướt, túm lấy cổ áo của Cam Nhạn Chi không buông, Cam Nhạn Chi che miệng y lại: “Vũ Phong, em ồn quá, xuống xe đi.”
Liễu Vũ Phong thả áo Cam Nhạn Chi ra, một giọt nước mắt rơi xuống, tức giận đẩy anh: “Tôi biết rồi! Tôi đi đây!”
Cam Nhạn Chi bị Liễu Vũ Phong đẩy ngã về phía ghế xe, lực không quá mạnh nhưng trước mắt anh tối sầm lại, tai anh cảm thấy đau nhói, sau đó là tiếng ù tai và cảm giác có chất lỏng chảy ra, như bị bông chặn lại, như bị ngạt nước, giọng nói của Liễu Vũ Phong chợt gần chợt xa.
Cam Nhạn Chi che tai theo bản năng, tay dính một ít chất lỏng, trong xe tối om không nhìn rõ.
“Cam Nhạn Chi?”
Liễu Vũ Phong thấy anh không ổn, lập tức bật đèn xe, thấy máu chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay anh.
“Đệt, Cam Nhạn Chi, máu, máu! Phải làm sao đây, gọi điện thoại, anh đừng dọa em, em… em… sai rồi, em không nên đẩy anh…” Liễu Vũ Phong lo lắng đến mức cầm điện thoại run rẩy, không biết mở khóa như thế nào.
Cam Nhạn Chi dùng tay sạch che miệng Lưu Vũ Phong lại: “Vũ Phong! Đừng nói nữa.”
Bây giờ anh không nghe thấy gì cả, chỉ thấy Liễu Vũ Phong không ngừng mở miệng, anh rất muốn trả lời Liễu Vũ Phong.
Nhưng anh không thể biết y đang nói gì, từng lời từng chữ lọt vào tai anh đều vỡ vụn, thanh âm tràn đầy sức sống, cãi nhau ầm ĩ đó, anh đều không nghe thấy nữa rồi.
Cam Nhạn Chi đã từng tưởng tượng đến khoảnh khắc này, nhưng khi thực sự xảy ra, dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ lưỡng đến đâu, anh vẫn sẽ đau khổ.
“Vũ Phong, tôi không nghe thấy được, cho nên đừng nói nữa, xin em.”
Hóa ra nhìn thấy khuôn miệng mấp máy nhưng không thể nghe được giọng nói của em sẽ tra tấn tôi đến chết như thế.
Điều này cũng khiến sự tự tin của Cam Nhạn Chi sụp đổ.
Anh biết mình có vấn đề về thính giác, thỉnh thoảng không nghe thấy gì, vì vậy có lúc không nghe thấy Liễu Vũ Phong gọi anh, cũng không biết y đã về nhà hay là nhờ anh bật quạt thông gió.
Nửa tháng trước hai người gọi một cuộc điện thoại kéo dài mười một giây, anh nghe được một chữ “Nhạn” từ Liễu Vũ Phong, sau đó không nghe thấy gì nữa.
Lỡ như, lỡ như Liễu Vũ Phong có chuyện gì mới gọi cho anh thì sao? Đối phương thế nào, em ấy muốn làm cái gì, đến cả việc nói chuyện đơn giản anh cũng không làm được, không tính là một người khỏe mạnh bình thường nữa rồi.
Muốn nói cách thuận nước đẩy thuyền thì anh và Liễu Vũ Phong có gì khác nhau chứ. Nếu như tình trạng này trở nên nghiêm trọng, không thể nghe thấy được gì nữa, những lời Liễu Vũ Phong nói, những thanh âm vừa đáng yêu vừa xán lạn đó nếu vĩnh viễn không thể nghe được, thì quá đáng tiếc.
Lúc nói ra lời chia tay, bước ra khỏi cửa, đi một lúc anh đã quay trở lại rồi, anh nghe thấy Liễu Vũ Phong kêu tên mình mấy lần, vừa nghe đã muốn xông vào lần nữa.
Thế nhưng Liễu Vũ Phong chỉ tự mình dọn dẹp, rõ ràng đau đến đứng dậy không nổi, ngồi dưới đất lâu như vậy, đau khổ đến tuyệt vọng, chỉ nghe thôi đã xót, nhưng y vẫn có thể an ủi bản thân không đau, không có việc gì.
Đến mức gọi điện thoại để gọi anh đến giúp y cũng không nghĩ.
Cật lực làm việc ở thành phố này, ngoài anh ra, còn ai có thể là chỗ dựa cho y chứ?
Những tiếng gọi kia chỉ là phản ứng bản năng của cơ thể. Nếu Liễu Vũ Phong bình tĩnh lại, dù có chuyện gì xảy ra, y cũng không bao giờ nhớ đến anh. Liễu Vũ Phong sẽ tự mình giải quyết mọi chuyện, không dựa dẫm vào anh, chỉ nghĩ đến việc chuộc tội, thực sự muốn để cho anh rời đi.
Khi thấy cảnh tượng đó, kế hoạch của anh phải được thực hiện một cách hoàn hảo, tuyệt đối không thể mềm lòng.
Đáng tiếc là Liễu Vũ Phong bị ốm sốt, anh lại mềm lòng, còn thấy may mắn vì mình quay lại, chuẩn bị bỏ qua kế hoạch trừng phạt Liễu Vũ Phong.
Nhưng bây giờ anh vẫn tiếp tục thực hiện kế hoạch.
Cam Nhạn Chi che miệng y, tay run rẩy, anh đưa chiếc khăn dính máu ra xa: “Cút, bước xuống, về nhà.”
“Anh!”
Liễu Vũ Phong nghĩ việc anh không nghe được, tim nhói đau, liền gõ lia lịa trên màn hình điện thoại, giơ đến trước mặt Cam Ngạn Chi: Cút gì mà cút! Đi bệnh viện!
Cam Nhạn Chi thở dài một hơi, chảy một ít máu lỗ tai có thể nghe rõ một chút, anh xuống xe túm Liễu Vũ Phong ra ngoài.
Liễu Vũ Phong giãy giụa: “Anh làm gì vậy?!”
“Em về nhà.”
Liễu Vũ Phong nắm lấy vai Cam Nhạn Chi, ôm chầm eo anh, Cam Nhạn Chi muốn kéo tay trên eo ra, Liễu Vũ Phong đã ôm anh vào lòng: “Thầy Nhạn đừng vậy mà, em biết anh buồn, anh cũng đừng diễn nữa, tay và người anh đều đang run kìa. Đừng sợ, em ở đây, em luôn bên cạnh anh, em không đi đâu cả.”
Cam Nhạn Chi trưởng thành nhiều năm thế rồi, anh tưởng rằng mình sẽ không bao giờ buồn bã vì thất bại, cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì.
Nhưng mà vì cái ôm của Liễu Vũ Phong, anh lại mềm lòng. Không thì thôi đi, làm hòa vậy, những chuyện trước kia coi như xóa sạch hết đi, cứ thế miễn cưỡng sống tiếp.
Lần đó bị đập vào đầu chỉ cầm máu đơn giản, cũng không có vấn đề lớn. Nhưng lúc về nhà, anh phát hiện tai mình cũng có máu, còn tưởng rằng là máu từ đầu chảy xuống.
Nửa năm sau, tai Cam Nhạn Chi bắt đầu khó chịu, anh nghĩ chịu đựng một chút rồi sẽ qua thôi. Một năm nữa lại tới, tần suất Liễu Vũ Phong về nhà ngày càng ít.
Tai Cam Nhạn Chi thường xuyên bị ù, nhưng lúc đó không muốn đi khám, anh biết tai mình có vấn đề rồi.
Anh đang chờ, chờ Liễu Vũ Phong lại tin tưởng anh lần nữa, chờ y chịu mở lời nói chuyện trước, chờ y không còn giả vờ cười, không còn lén lút uống rượu giải khuây trong văn phòng công ty.
Chờ mùa hè mà Liễu Vũ Phong muốn tiếp tục yêu anh, mùa đông chui vào lòng anh ôm nhau mà ngủ.
Chứ không phải chờ việc mỗi đêm đợi đến tận khuya mà không thấy ai về, nhìn thấy tin nhắn giả vờ phải tăng ca tiếp khách, hễ có chuyện gì là tự mình xin lỗi trước, nhận sai về mình.
Nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng.
Cam Nhạn Chi chỉ đang đợi Liễu Vũ Phong thẳng thắn với anh, không cần phải dùng một lời nói dối đáp lại một lời nói dối nữa, vậy thì anh có thể nói ra chuyện tai mình đang có vấn đề rồi.
Nhưng Liễu Vũ Phong không làm vậy, y vẫn còn muốn diễn, chỉ có Cam Nhạn Chi lại không thể giả vờ như có thể nghe thấy được thanh âm của y.
Bây giờ Liễu Vũ Phong nói những lời này có khác gì những lời anh muốn nói vào ba năm trước lúc Liễu Vũ Phong bị bệnh đâu?
Cam Nhạn Chi muốn quay trở về để có thể nói rằng: Vũ Phong à, anh ở đây, đừng sợ, chúng ta sẽ không chia tay.
Cái ôm ấm áp này khiến trái tim anh chẳng thể cứng rắn nữa, câu “Chúng ta làm hòa đi” treo trên đầu môi.
Thế nhưng anh lại nghĩ đến việc ba năm trước Liễu Vũ Phong không nhận điện thoại, từ chối gọi video với anh. Liễu Vũ Phong bệnh nửa tháng, trong lúc giãy giụa bên bờ vực sinh tử, nếu bệnh sốt rét kéo dài thêm một chút, y có thể sẽ bị sốt não và tử vong ngay.
Có lẽ vậy thì ngay cả việc Liễu Vũ Phong mất anh cũng sẽ không biết, mà lại nhận được thư chia tay đầu tiên.
Nếu thế thì anh có tư cách gì chứ?
Những hình ảnh ấy xâm lấn đầu óc của anh.
Thế nên bây giờ anh không thể làm người lương thiện như thế, anh phải để Liễu Vũ Phong áy náy, phải khiến Liễu Vũ Phong nếm thử cảm giác bị giấu giếm lừa gạt giày vò mà anh đã chịu đựng suốt ba năm qua.
Không có cách nào mở miệng hỏi, không có cách nào quan tâm, giống một người ngoài nhìn người mình yêu thương tự biên tự diễn.
Cam Nhạn Chi muốn cướp đoạt tất cả những quyền lợi mà chỉ người yêu mới có thể làm, khiến Liễu Vũ Phong không dám lừa anh lần nữa.
Anh chậm rãi đẩy Liễu Vũ Phong ra, cười khẽ: “Tai tôi bị thủng màng nhĩ, cần phải phẫu thuật. Nếu phẫu thuật thất bại thì sẽ mất thính giác. Nhưng chúng ta đã chia tay, nói những lời này là quá thân mật, vượt quá giới hạn. Kết thúc mập mờ nhé.”
Liễu Vũ Phong như một tên ngốc, không thể hiểu được những lời này.
“Thủng màng nhĩ” và “mất thính giác” như tiếng sấm bên tai.
Cam Nhạn Chi lên xe, đem giấy kết hôn giả mà Liễu Vũ Phong làm lúc tốt nghiệp đại học luôn giấu trên xe, ném đến trước giày Liễu Vũ Phong, mỉm cười nói: “Trong lúc phẫu thuật em không thể gặp tôi, chúc những ngày không gặp tôi nữa em vẫn sống vui vẻ.”
Tác giả có lời muốn nói: Thầy Nhạn rốt cuộc không mềm lòng nữa, kế hoạch “trả thù” thuận lợi phát triển
Tình yêu chua chua ngọt ngọt get √