Chương 16: Không bắt máy

Cấm cãi nhau

Tác giả: Trường Hạ Bất Thệ

♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚

16. Không bắt máy

Giấy đăng ký kết hôn đó do Liễu Vũ Phong mua ở cửa hàng tạp hóa hai đồng, trên đó dán ảnh hai người chụp chung đã sửa thành nền đỏ, y tự vẽ hình con dấu vào, dùng thêm chiếc nhẫn bạc đơn giản đã mua, coi như món quà tốt nghiệp dành cho Cam Nhạn Chi là cảnh cầu hôn.

Dù sao thì việc đăng ký kết hôn trong nước vẫn còn khó khăn, đám cưới thì còn khó nói hơn. Họ đã từng xem nhiều đám cưới của hai nam hai nữ, bị gia đình phát hiện rồi đến làm náo loạn.

Lúc vẽ xong y còn do dự, không biết có nên tặng cái này hay không, nhưng không ngờ sau khi tặng, Cam Nhạn Chi đeo nhẫn đứng hình tại chỗ, nhìn thấy nhẫn thì mặt đỏ bừng.

Liễu Vũ Phong đã trải qua nhiều chuyện nhưng đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Cam Nhạn Chi đỏ mặt.

Cam Nhạn Chi cũng tặng y một phần quà nhỏ, tìm một căn nhà rất đẹp để thuê, lần đầu tiên hai người có được một căn nhà chung ấm áp.

Anh đưa chìa khóa cho y, hai người vừa vào cửa đã hôn nhau triền miên, Cam Nhạn Chi mang chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh, vui vẻ bế Liễu Vũ Phong xoay vài vòng.

Liễu Vũ Phong nghe Cam Nhạn Chi cả đêm sweet sexy talk bên tai, vô cùng thỏa mãn trạng thái yêu đương hiện tại.

Mục tiêu của Liễu Vũ Phong là duy trì tình trạng yêu đương hiện tại với Cam Nhạn Chi.

Lúc đó hai người đang sống xa quê hương, đều đến từ những vùng quê xa xôi, không có nhiều bạn bè.

Vì là chuyện tình cảm riêng tư nên Cam Nhạn Chi không thích người ngoài can thiệp vào đời sống của họ, nên không có ai can dự vào phần tình cảm này.

Hai người ở trong nhà tuyên thệ với nhau, trao nhẫn cho nhau, như thể đã ký kết bản giao ước trọn đời.

Cam Nhạn Chi còn muốn tiếp tục học nghiên cứu sinh ở trường, nếu thuận lợi sẽ từng bước vững chắc phát triển. Liễu Vũ Phong chọn đi thực tập làm việc, trải qua giai đoạn vô cùng gian nan, Liễu Vũ Phong cũng tích góp được kha khá tiền, còn Cam Nhạn Chi chủ yếu học tập nên muốn làm giáo viên ở trường, không có ước mơ lớn lao, cũng chỉ thích nghề này.

Liễu Vũ Phong lúc ấy đã thẳng thắn nói với anh y rất thích tiền, y không muốn cuộc sống sau này vì tiền nong mà đau đầu. Bởi vì lúc trước nghèo quá, cảm giác mọi thứ xung quanh đều liên quan đến tiền bạc nên không muốn khổ thế nữa.

Thực ra hai nghề này đều khá ổn rồi, không đến nỗi thiếu tiền, chẳng qua Liễu Vũ Phong rất vội vàng. Y không ngừng đuổi theo mục tiêu, hối hả chứng tỏ với bố mẹ rằng mình có thể sống tự lập, có xe có nhà, tất thảy đều tốt đẹp.

Thế nhưng chuyện tiền bạc chắc chỉ có trong ba năm nay Liễu Vũ Phong mới nỗ lực đến vậy, chỉ khi chứng kiến số dư tài khoản không ngừng tăng lên, y mới có thể tạm thời xua đi gánh nặng lo âu.

Mua nhà là do Liễu Vũ Phong đã liều mạng thức trắng đêm làm việc liên tục. Đúng là kiếm được không ít tiền, y đã muốn là bất cứ giá nào cũng phải cùng Cam Nhạn Chi mua nhà trước năm ba mươi.

Liễu Vũ Phong còn không muốn để Cam Nhạn Chi phải chi trả, làm bộ mọi chuyện thật dễ dàng.

Y cảm thấy Cam Nhạn Chi vì mình mà không thể về nhà, vì mình mà bị cắt đứt mọi quan hệ gia đình.

Liễu Vũ Phong nên cho Cam Nhạn Chi một tổ ấm, vô số nỗ lực mà y làm đều giống nhau, chỉ để chuộc hết lỗi lầm này đến lỗi lầm khác.

Cam Nhạn Chi phát hiện Liễu Vũ Phong có suy nghĩa này vào năm kia, khi đó hai người muốn hòa hoãn mối quan hệ nên du lịch nước ngoài mấy hôm.

Lúc ấy quá cảnh kiểm tra túi xách, nhân viên ở đó hỏi có gì cần xuất trình không, ví dụ như các loại thuốc lá, chất lỏng có cồn linh tinh.

Những thứ đó đều là hàng cấm.

Liễu Vũ Phong lắc lắc đầu, không để ý cười nói: “Có lẽ… là tình yêu của mình cần xuất trình đó.”

Cam Nhạn Chi nghe rõ, nhưng anh vẫn hỏi lại lần nữa: “Em nói cái gì?”

Liễu Vũ Phong lập tức lắc đầu cười nói không có gì.

Trong lòng Cam Nhạn Chi kinh ngạc không thôi —— từ khi nào mà trong tâm Liễu Vũ Phong nghĩ rằng tình yêu của họ là một thứ hàng cấm, là bằng chứng lỗi lầm như thế.

Ở trên giường làm tình cùng Liễu Vũ Phong, anh cầm lòng không đậu mà nói: “Anh yêu em.”

Nhưng Liễu Vũ Phong xoay lưng về phía Cam Nhạn Chi, không đáp lại lời anh, chuyện này hằn sâu vào trong tâm trí, anh xoay người lại rồi dùng chiếc hôn lấp kín nỗi thất vọng của mình.

Liễu Vũ Phong đã không còn dám đáp lại tình yêu say đắm của Cam Nhạn Chi.

Nửa đêm tỉnh lại, bên cạnh không có ai. Cam Nhạn Chi chậm rãi đi ra ngoài, Liễu Vũ Phong cô đơn ngồi trên sofa, dùng tư thế khó chịu cuộn tròn ôm lấy mình, không hề mỏi mệt nhìn chằm chằm vệt sáng trên không trung, rồi lại trở về giường.

Mất ngủ mệt mỏi cũng chẳng hề hé răng.

Mối quan hệ bế tắc, như là giữa họ như là không còn cách nào để yêu, cũng chẳng có cách nào để chia tay.

Mỗi người đều đứng trên lập trường của riêng mình, tự đặt ra tiêu chuẩn yêu thương theo quan điểm của bản thân để dành cho đối phương.

Cuối cùng đều chạy về hướng —— chia tay.

Họ đều nghĩ rằng chia tay là cách duy nhất để mang lại hạnh phúc cho đối phương, nhưng thực ra lại là hành động độc đoán ích kỷ nhất, tước đoạt quyền tự quyết của người ấy.

Chia tay lúc nào cũng đúng sao?

Cam Nhạn Chi đã xử lý xong chuyện sinh viên nghỉ, chuyện coi thi của học kỳ này, anh còn nhận được rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn của Liễu Vũ Phong, tất cả đều bị từ chối.

Lúc đúng giờ đến bệnh viện, một mình mang đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, một mình tự làm kiểm tra, nằm trên bàn phẫu thuật, khoảnh khắc ánh đèn sáng lên, thời điểm thuốc mê dần dần có tác dụng, anh tự hỏi trong lòng một tiếng: Có cô đơn không, có hối hận vì không để Liễu Vũ Phong đi theo không?

Anh tự trả lời câu hỏi trong lòng rằng —— không hối hận.

Anh tự ngược chịu đựng cảm giác thiếu người bầu bạn mà ba năm trước Liễu Vũ Phong đã trải qua.

Cô đơn, đau đớn, sầu não, giày vò, từ từ mê mang, phải mang theo những cảm xúc tiêu cực này suốt nửa tháng sao? Anh vẫn không tài nào tưởng tượng được rằng Liễu Vũ Phong đã một mình vượt qua được quãng thời gian sinh tử đầy gian nan đó thế nào.

Anh biết rằng màng nhĩ của mình có thể tự lành, tỷ lệ tử vong cũng không cao, tệ nhất cũng chỉ là thính lực giảm sút nghiêm trọng.

Nhưng Liễu Vũ Phong phải một mình đối mặt với cái chết, chịu đựng sợ hãi khi nhận ra sinh mệnh đang mất dần.

Đến cả chết mà Liễu Vũ Phong cũng không sợ, lại sợ tình yêu của mình không đủ tư cách để nhận yêu thương Cam Nhạn Chi trao, nghi ngờ hạnh phúc đang nắm giữ trong tay liệu có thực sự thuộc về mình. Cam Nhạn Chi tự nguyện cho đi, nhưng Liễu Vũ Phong lại cảm thấy mình đang mắc nợ.

Anh không muốn nghe Liễu Vũ Phong nói không có gì, đừng lo lắng, anh hy vọng rằng kể cả những chuyện nhỏ nhặt như bỏng ngón tay, dù không đau cũng phải nói cho anh biết.

Bởi vì bọn họ là người thương, là bạn bè, yêu và được yêu phải luôn luân chuyển, anh không cần Liễu Vũ Phong tự mình gánh vác hết thảy.

Anh không cần tất cả những điều đó.

Liễu Vũ Phong biết khi nào Cam Nhạn Chi phẫu thuật, nhưng y đang đi làm, gọi điện thoại Cam Nhạn Chi không nhận, không biết là phẫu thuật ở bệnh viện nào.

Liễu Vũ Phong không phải thượng đế, không có góc nhìn của thượng đế.

Y bỗng dưng bừng tỉnh nhận ra —— hóa ra xác suất gặp nhau thấp đến thế, dù có ở cùng một tòa nhà cũng chưa chắc gặp được nhau.

Vậy nên làm sao ở một thành phố tìm được bệnh viện nào, biết anh ở lầu mấy, bây giờ ở phòng phẫu thuật nào đây?

Liễu Vũ Phong không có cách nào biết được người mình yêu rốt cuộc đang ở đâu.

Y đã cảm nhận được đau đớn khi biết người ấy đang phẫu thuật, lại chẳng thể ở bên được.

Bọn họ chia tay rồi, đến cơ hội đứng ngoài phòng phẫu thuật cũng không có, không có tư cách và quyền lợi gì cả.

Rốt cuộc tại sao bọn họ chịu đựng qua thất niên chi dương được, nhưng lại không thể tiếp tục sau mười năm bên nhau?

Liễu Vũ Phong trốn ở kho chứa đồ trống không khóc uất ức, nghe tiếng tổng đài điện thoại lại một lần nữa vang lên “Số điện thoại bạn gọi hiện tại không thể liên lạc…”

Tiếng tổng đài lạnh băng không ngừng lặp lại, y không khỏi nghĩ đến chuyện ba năm trước Cam Nhạn Chi đã phải nghe bao nhiêu lần, y đếm không xuể…

Những ngày không thể nhận điện thoại, y luôn ở trong trạng thái hôn mê, lừa Cam Nhạn Chi là điện thoại mất rồi, thế nên không thể bắt máy.

Hiện tại nước mắt rửa mặt, y vò đầu bứt tai: “Cam Nhạn Chi, bắt máy đi…”

Nỗi sợ hãi bao trùm lấy mình, y cắn chặt cánh tay để chịu đựng cơn đau đớn đang giày vò.

“Bắt máy đi…”

“Xin anh mà…”

“Em sẽ không lừa anh nữa, xin anh nhận cuộc gọi đi…”

Tác giả có lời muốn nói: Tui nghĩ cỡ 30 chương là kết thúc

(*∩_∩*)

Chíp bông đang trong giai đoạn tra tấn nhau

Tuy rằng viết như bình thường thôi, nhưng tui tự viết tự khóc

Vẫn chúc mọi người đọc vui, ngủ ngon