Tác giả: Trường Hạ Bất Thệ
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
2. Bị thương rồi
Liễu Vũ Phong oanh tạc xong, gấp gáp ngồi trên sô pha bật điện thoại, mở WeChat của Cam Nhạn Chi ra chuẩn bị mắng một trận: [Bảo anh cút anh lại cút thật sao?]
Chữ còn chưa gõ xong, nhìn lại mới thấy tin nhắn chuyện phiếm trước đó của hai người đã dừng lại từ lần công tác nửa tháng trước…
Nhạn Tử: [Đến nơi chưa?]
Liễu Vũ Phong: [Đến rồi]
Liễu Vũ Phong dừng tay, nhớ lại khi ấy mình đang muộn giờ ở trạm trung chuyển vì thời tiết quá xấu.
Vì không muốn khiến Cam Nhạn Chi lo lắng nên đành đáp một câu nói dối thiện ý. Ngoài ra lúc đó phải rạng sáng mới đến nơi, mệt sống dở chết dở, đến khách sạn thì bất tỉnh luôn. Lại lướt thêm chốc nữa, có cuộc gọi nhỡ từ Nhạn Tử, sau đó chẳng còn tin nhắn nào nữa.
Rất nhiều tin nhắn y trả lời chẳng ra sao, chỉ có thể rảnh đáp lại tin nhắn của khách hàng, thở không ra hơi nữa.
Nhạn Tử không thích dùng WeChat gọi điện thoại, không biết sử dụng rất nhiều phần mềm truyền thông, như là người sống ở niên đại 7080, anh có thói quen gọi bằng điện thoại trong danh bạ, nếu điện thoại không gọi được thì mới thử gọi điện bằng WeChat.
Liễu Vũ Phong mở nhật ký điện thoại, hôm đó thật sự có sáu cuộc điện thoại từ Nhạn Tử, mỗi cái cách năm phút, nhưng không có cái nào được nhận.
Y lại lướt cửa sổ chat một lúc – phát hiện 1 cuộc gọi WeChat duy nhất dài 11s được thông qua!!!
Cái gì? Bắt máy ư? Bắt cái gì, nói cái gì chứ, không phải là mình ngủ một mạch rồi ư?
Một giấc ngủ đến gần sát giờ gặp mặt khách hàng, làm sao mà nhớ nổi trong 11 giây đó đã có chuyện gì xảy ra chứ?
Chẳng lẽ y nói mớ chuyện gì khiến Nhạn Tử đau khổ ư. Nhưng đã nửa tháng rồi, bây giờ lại ầm ĩ đến mức này, làm sao mà mở miệng được.
Tại sao đến bây giờ mới nhìn thấy chứ?
Liễu Vũ Phong không biết nói gì nữa, y muốn Nhạn Tử trở về, trong lòng dồn nén xót xa, chẳng biết phải mở lời thế nào.
Liễu Vũ Phong viết rất nhiều chữ, xóa rồi lại sửa rất nhiều, sau đó lược hết đi. Y nhớ đến hai đấm mà mình đánh, cuối cùng gửi một câu: [Xin lỗi, em không nên dùng bạo lực.]
Không ai đáp lại cả.
Liễu Vũ Phong từ tiểu học đến đại học đều cực kì hung dữ, dễ dàng vì vài câu nói mà bùng nổ, cứ nắm cổ áo người khác đánh thẳng, dùng bạo lực vô số lần, yêu Cam Nhạn Chi một khoảng thời gian rồi mới biết kiềm chế lại.
Lúc Cam Nhạn Chi làm thêm ở nhà ăn đại học, ông chủ cứ gây khó dễ cố tình bảo anh ăn trộm mấy trái dưa hấu phòng bếp gửi đem về nhà, phải trừ lương thôi. Dưa hấu ở phòng bếp là do chính ông chủ cầm, Cam Nhạn Chi cũng chỉ giúp ông chuyển đi.
Cam Nhạn Chi là người nho nhã không biết đánh đấm, anh bảo phải làm theo trình tự pháp luật, phân xử theo lao động. Ông chủ tức quá chẳng nói chuyện với anh nữa, cầm thực đơn đánh lên mặt Cam Nhạn Chi. Khi ấy Liễu Vũ Phong tan học đang đứng chờ Nhạn Tử tan ca, vừa lúc thấy trán anh sưng lên, bị ông chủ chỉ thẳng mặt chửi.
Máu nóng dồn lên não, ông không chỉ chửi mà còn đánh hư mặt người ta, lúc đó Liễu Vũ Phong dùng một tay ấn ông chủ lên tường, đánh vỡ răng cửa ông ta đến nỗi gặp cả cảnh sát, cuối cùng là gọi giáo viên hướng dẫn đến xách về.
Hai bên lén giải hòa, tiền lương cũng được cầm, mỗi tội Cam Nhạn Chi cũng bị mất việc.
Tay Liễu Vũ Phong quấn băng vải, lúc lên lớp nói tiếng Anh mới dùng tay trái viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo – Xin lỗi nha, làm cậu mất việc rồi.
Còn vẽ thêm mặt mèo khóc lóc bên cạnh.
Tiết nói tiếng Anh là môn tự chọn, hai người cố tình chọn cùng một giảng viên để cùng học với nhau, vì vốn người học văn người học lý, ở trường cũng chẳng thể gặp nhau, chỉ có thể dựa vào môn tự chọn ít ỏi để gia tăng thời gian chạm mặt.
Cam Nhạn Chi cười khẽ một chút, vẽ một cái mặt cún mỉm cười lại cho cậu —— Không sao, cảm ơn cậu đã giúp tớ nguôi giận, thật sự tớ cũng không biết đánh thế nào.
Liễu Vũ Phong tiếp tục viết giấy nhỏ gửi cho anh —— Bạn trai tớ, đương nhiên tớ phải chở che!
Cam Nhạn Chi không đáp lại cậu, ở dưới bàn mò mẫm tay phải bị thương của cậu, nhỏ giọng nói: “Bạn trai, nghe giảng nghiêm túc nhé, lần sau không cho đánh nữa.”
“Yes sir!”
Liễu Vũ Phong gục trên sô pha đứng dậy, đem mấy món chẳng hề đụng đến bỏ vào tủ lạnh, vừa mở tủ lạnh ra liền thấy một cái bánh kem, sinh nhật ai ư?
Trang trí nhiều xoài quá, là loại quả Liễu Vũ Phong thích nhất, nhưng không có lời chúc sinh nhật, nghĩ lại sinh nhật của Cam Nhạn Chi cũng không phải. Có lẽ vì hôm nay y về nhà ăn cơm nên Cam Nhạn Chi mới chuẩn bị để chúc mừng.
Rõ ràng chuẩn bị nhiều như thế, sao hôm nay lại nói lời chia tay?
Đầu óc Liễu Vũ Phong mệt mỏi ong ong, cảm thấy Cam Nhạn Chi chỉ đang cáu kỉnh đùa giỡn chia tay, nói không chừng ngày mai hết giận sẽ trở về.
Lúc dọn chén chuẩn bị rửa, đau đớn chạm vào nước mới nhận ra khớp xương mu bàn tay rách toạc đổ máu.
Liễu Vũ Phong không tìm thấy thuốc đỏ, lật ngăn tủ đầu ra không đóng lại mà mở tiếp cái sau, ngăn tủ bị kẹt, Liễu Vũ Phong mạnh bạo kéo ra, kết quả một cái ngăn kéo bị rớt xuống đập lên chân.
Liễu Vũ Phong nắm chân la hét, khóc lóc điên cuồng gào thét theo bản năng: “A! Nhạn Chi, Nhạn Chi! A! Đau quá!”
Kết quả kêu một lúc mới nhận ra nơi đây chỉ còn lại một mình y.
Y đã bảo Cam Nhạn Chi cút đi rồi.
Tự làm tự chịu thôi…
Y tự mình đẩy ngăn kéo ra, mu bàn chân bầm tím cực kì đớn đau, Liễu Vũ Phong ngồi nghỉ chốc lát, mặt mày vặn vẹo vì đau, đổ hết mồ hôi.
Đau đớn lúc lâu rồi đi thử vẫn còn nhức lắm, bây giờ cả người kiệt sức, y tắm xong thì lập tức leo lên giường đôi ngủ.
Phía trên có hương vị ấm áp của Cam Nhạn Chi, Liễu Vũ Phong nằm trên giường, hít sâu hai cái, lăn hai cái nữa rồi lại thở dài, ngồi dậy tiếp tục kiểm tra hóa đơn mua bán.
Khoảng chừng rạng sáng, Cam Nhạn Chi vẫn chưa quay lại, hiện tại y đã hết giận, còn đói nữa. Liễu Vũ Phong xuống giường khập khiễng đến tủ lạnh chụp vài bức ảnh của chiếc bánh kem kia rồi gửi Cam Nhạn Chi, nói bánh kem ngon lắm nhưng một mình ăn không hết, bảo Cam Nhạn Chi về ăn cùng cho hết chứ đừng lãng phí.
Cam Nhạn Chi không trả lời, Liễu Vũ Phong nản lòng lướt điện thoại, cứ mãi gửi tin —— [Nhạn Tử, đừng giận nữa mà, anh nói đi em nhất định sẽ sửa.]
Cam Nhạn Chi luôn ngủ theo quy luật, 11 giờ thì phải ngủ, trừ phi làm tình, làm tình thì có trễ đến mấy anh cũng chẳng nhận ra, còn phải xem Liễu Vũ Phong đã ngủ chưa thì bản thân mới chịu nằm xuống.
Dù sao thì chỗ đó của đàn ông cũng không phải dùng để làm tình, khó tránh khỏi việc bị thương, anh sợ Liễu Vũ Phong sau khi làm thân thể lại bị bệnh, phải ngủ sau y khoảng nửa tiếng, kiểm tra không sốt, chỗ đó không sưng không đỏ mới đi ngủ.
Có những khi Liễu Vũ Phong mơ hồ tỉnh dậy sẽ thấy Cam Nhạn Chi đeo kính bạc dựa ở cạnh bên, kế đó là ánh đèn bàn nhẹ nhàng, tiếng lật sách ở bên tai, toàn thân vừa dịu dàng vừa gợi cảm.
Cam Nhạn Chi thấy y tỉnh sẽ sờ đầu kiểm tra độ ấm ngay, lúc nào cũng nhẹ nhàng hỏi: “Khó chịu à, có muốn uống nước không em?”
“Không ạ…”
Liễu Vũ Phong cảm giác như đang ngâm ở hồ nước nóng, thật ấm áp và thoải mái, ở bên cạnh Cam Nhạn Chi cảm thấy vô cùng an tâm, cứ thế thiu thiu ngủ tiếp.
Bây giờ Liễu Vũ Phong nhìn căn nhà to như thế chỉ có một mình mình ở bàn ăn, tay chân đều bị thương, tủi thân đánh răng rồi lên giường, đọc tin nhắn mấy lần cũng chỉ dừng ở tin bản thân gửi.
Khóe mắt y chảy chút nước mắt rồi lại phấn chấn ngay.
Liễu Vũ Phong căn góc chụp mấy chục bức ảnh, rồi gửi cho Cam Nhạn Chi một bức khỏa thân: “Đm, không về nữa thì em đi tìm người khác!”
Trong ảnh y dùng tay vân vê áo ngủ mình, lộ ra hai điểm xinh đẹp trước ngực, làn da hơi ửng đỏ, vô cùng gợi cảm.
Không ngờ rằng Cam Nhạn Chi vào lúc 1 giờ sáng lại tức tốc gửi một câu duy nhất—— [Được]
Ở bên kia màn hình, Cam Nhạn Chi xóa bỏ mấy chữ “chú ý an toàn”, chỉ gửi một chữ “được”.
Tác giả có lời muốn nói: Không phải công thụ điển hình, chỉ là hai nam sinh yêu đương bình thường xảy ra vấn đề, bạo lực không đúng, bạo lực lạnh (chiến tranh lạnh) cũng không đúng, chắc là cũng không có truy thê rùm beng gì nữa hết, ý là 10 năm này cả hai đều có vấn đề, cho nên muốn xem nữa thì tiếp tục ủng hộ rồi xem nha!
Mio: tác giả nói đúng hãy nghe lời tác giả:”)