Chương 20: Không sợ

Cấm cãi nhau

Tác giả: Trường Hạ Bất Thệ

♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚

20. Không sợ

Thời điểm Cam Nhạn Chi tỉnh lại, người cùng anh chen chúc trên giường bệnh nhỏ xíu đã sớm không còn ở đó nữa, anh khẽ hừ một tiếng, cau mày ngồi dậy.

Vừa quay đầu liền thấy ngăn tủ bên cạnh có cháo, sờ vào vẫn còn ấm, mặt mày anh giãn ra.

Liễu Vũ Phong đưa cháo xong cảm giác Cam Nhạn Chi sắp tỉnh, chạy mất dạng, chăm chăm bắt xe về nhà, đầu tiên phải tắm rửa sạch sẽ cơ thể đầy mùi rượu của mình, ghét bỏ nhét toàn bộ quần áo dính mùi vào máy giặt.

Lúc cởi ra quần lót đi tắm, Liễu Vũ Phong thấy phía trên dính vài vệt trắng, vẫn không nhịn được ngửa đầu la hét âm thầm.

Oh my God!

Trời ơi! Mình cứ thế mà đi gặp Cam Nhạn Chi sao, đang mặc cái gì đây? Một cái áo khoác rộng thùng thình như sumo, say khướt khườn khượt, nếu quên cũng không quên hẳn được.

Y nhớ lại một chút, lập tức che miệng trừng mắt —— Cam Nhạn Chi dẫm mình đến bắn.

Nước vòi sen liên tục chảy xuống, từ tai, mặt đến toàn thân Liễu Vũ Phong đều đỏ rực.

Tắm rửa xong xém chút là muộn giờ làm, ai ngờ nhìn lại mới thấy hôm nay là cuối tuần, công ty vẫn còn ngày nghỉ, vậy hôm nay phải tìm Cam Nhạn Chi nói chuyện đàng hoàng thôi.

Liễu Vũ Phong nhanh chóng thay một bộ quần áo, áo lông cao cổ màu trắng, áo khoác đen sành điệu, cạo sạch sẽ râu, quần tây mang vớ đeo giày da, y chỉnh sửa kiểu tóc, uống hết ly cà phê đen để tiêu sưng cũng như nâng cao tinh thần.

Liễu Vũ Phong mở ngăn tủ, bên trong là lọ nước hoa thủy tinh màu xám, nắp đen, là nước hoa Cam Nhạn Chi tặng y.

Y đã từng ngửi thấy mùi hương đó trên người Cam Nhạn Chi, đó là một đêm mưa, tiếng mưa bên ngoài đập lên cửa sổ kính, không khí trong lành ùa vào nhà, mang lại cảm giác dễ chịu.

Họ sống chung khi còn đang yêu nhau tha thiết, Liễu Vũ Phong nhanh chóng về nhà trước khi mưa to nên không bị dính mưa, vui vẻ cực kì. Vừa về là ôm chầm lấy Cam Nhạn Chi cũng mới từ trường quay lại, không cần nói lời nào, vội vã bắt đầu hôn môi, một nụ hôn ướt át, cơ thể như bùng cháy tan chảy.

Hai người làm tình xong, cơ thể dính lấy nhau.

Liễu Vũ Phong cọ cọ cổ Cam Nhạn Chi, ngửi được mùi hương khiến mình an tâm, y nói mình rất thích mùi này.

Ngày nọ, Cam Nhạn Chi tặng y một lọ nước hoa, tên là Mad love Absinthe, hương đầu là mùi dược liệu ngải cứu thanh mát, xen lẫn chút vị hoa hồng khô, tiếp đó là hương gỗ ấm áp, Liễu Vũ Phong vừa ngửi sẽ nhớ đến đêm mưa hai người ôm nhau triền miên, như là mùi hương độc đáo của Cam Nhạn Chi, chững chạc lại dịu dàng, đáng tin lại ấm áp.

“Không phải lễ lộc sao lại mua quà thế?” Liễu Vũ Phong cầm nước hoa hỏi.

Cam Nhạn Chi khó hiểu: “Muốn tặng em còn phải chờ lễ à?”

Liễu Vũ Phong vui mừng cầm lọ nước hoa: “Chắc chắn là không cần, thích lắm, thích mùi của anh.”

Liễu Vũ Phong hung hăng mút một cái trên cổ Cam Nhạn Chi, Cam Nhạn Chi không khỏi ngứa ngáy, vội vàng ngăn cún con đang càn quấy lại, ôm y hôn một cái, trán chạm trán, vuốt ve môi y, cười nói: “Thích là được rồi.”

Liễu Vũ Phong lâu lắm không dùng, vừa xịt là xịt ngập mùi, mùi nước hoa nồng nặc trên cơ thể tự làm mình sặc.

Kết quả đứng hóng gió ban công vài phút mới bay bớt mùi, chỉ còn lại mùi thơm nhàn nhạt. Liễu Vũ Phong cầm lấy áo khoác, hít sâu một hơi, mùi hương dễ chịu vương vấn, thoải mái cực kỳ, vỗ về cơ thể rét căm cùng trái tim buồn bực của mình.

Y nhắm mắt lại, kí ức lại về đêm mưa hôm đó, tiếng mưa chậm rãi rơi, Cam Nhạn Chi ngồi bên cạnh y, cầm sách, đèn phòng ngủ nhàn nhạt bật sáng, không chói mắt.

Anh đeo mắt kính, cất tiếng hỏi cơ thể y có chỗ nào khó chịu không, sau đó là nói chuyện vặt linh tinh, nước tương với muối sắp hết rồi, ngày mai cùng đi dạo siêu thị. Buổi chiều có rảnh đi xem phim không, buổi tối ăn cơm xong thì dạo bờ sông nhé.

Nếu không thích dộng đậy thì cũng nhau nằm trong chăn vậy.

Vừa chu đáo vừa tinh tế.

Ánh đèn vàng dễ chịu hắt lên khung kính kim loại, chủ nhân chiếc kính thoải mái dịu dàng, Liễu Vũ Phong cảm giác cả người mình mềm như bông, y cọ cọ lên tay Cam Nhạn Chi, hôn lên lòng bàn tay anh: “Được ạ.”

Cam Nhạn Chi vừa cười vừa tháo mắt kính, đến cả cảnh gỡ kính bình thường thế này mà Liễu Vũ Phong cũng rung động không thôi, mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười đều chạm đến tim Liễu Vũ Phong.

Liễu Vũ Phong híp mắt, thanh âm rung động theo từng nhịp đập, vô thức thốt lên: “Em yêu anh.”

Cam Nhạn Chi nheo mắt cười, khóe mắt sẽ có ít nếp nhăn nhỏ, nhưng vẫn rất đẹp, một nụ cười dịu dàng khiến người khác đắm say.

Anh tắt đèn, trong đêm tối, một chiếc hôn chạm vào, thanh âm điềm tĩnh vang vọng trong căn phòng, Cam Nhạn Chi nói: “Anh cũng yêu em.”

Liễu Vũ Phong đột nhiên trừng mắt, sửa sang lại áo, điều chỉnh hơi thở gấp gáp, cúi đầu đã thấy phía dưới —— quả nhiên không có tiền đồ cứng rồi.

Y đứng trên ban công hong gió một lúc, bình tĩnh lại, lúc này mới ra ngoài đi bệnh viện.

Liễu Vũ Phong mua một bó hoa vĩnh cửu, đứng trước cửa dợt thoại trong đầu, đầu tiên là tặng anh ấy hoa, nếu nhận thì y sẽ thẳng thắn với tất cả những lời nói dối trước kia, đổi lại Cam Nhạn Chi tha thứ cho mình, làm hòa rồi sau đó có thể ở bên cạnh chăm sóc Cam Nhạn Chi.

Y lặp lại mấy lần, sửa sang lại kiểu tóc một chút, hắng giọng, tay vừa duỗi ra cửa bỗng dưng mở toang.

Cam Nhạn Chi bất ngờ xuất hiện trước mặt y, cả hai đều kinh ngạc.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở gần đến không dám tưởng tượng.

Đôi mắt, lông mi như thước phim tĩnh.

Những ánh mắt chớp động như cánh bướm tung bay, không chỉ là một chuyển động, mà là vẻ đẹp của cánh bướm tung bay, là niềm vui lâu ngày không gặp và là rung động thổn thức lần nữa.

Những gì Liễu Vũ Phong tập dợt trong đầu như rơi vào máy xé giấy, bên tai vừa đỏ vừa nóng, ấp úng mở miệng, bàn tay căng thẳng xoa tai, ù ù cạc cạc vài câu, tay chân lúng túng nhét hoa vào lòng Cam Nhạn Chi chào hỏi: “A, a… Hello!”

Tác giả có lời muốn nói:

Cam Nhạn Chi: “? Hello”