Tác giả: Trường Hạ Bất Thệ
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
4. Hôn rồi
Đậu má con người vốn là ti tiện! Y vẫn không chịu nổi mà gửi tin nhắn cho Cam Nhạn Chi sau khi anh đi.
Lúc đầu là: [Đi rồi thì đừng có mà quay về nữa!]
Tới giờ cơm chiều thì là: [Em muốn ăn mì gói! Ăn hai bát, thêm que cay, anh không đến lo cho em à?!]
Kiểu quấy rối vô cớ trẻ con thế này sau khi Liễu Vũ Phong tỉnh lại hối hận không kịp — Mất mặt quá, chỉ muốn xuyên ngược lại bóp chết “mình” đã gửi tin nhắn.
Liễu Vũ Phong nằm liệt trên bàn làm việc, che lại đôi mắt sưng húp của bản thân, tối hôm qua nằm trên giường 2 người lạnh lẽo khóc đã đời hơn một giờ đêm mới ngủ, mu bàn chân cũng còn đau lắm.
Sách chẳng có, quần áo chẳng còn, đến cái bàn chải đánh răng mà ông già này cũng cầm đi được, tại mới mở nên phải tiết kiệm đúng không?!
Liễu Vũ Phong trước giờ chưa từng thất tình, mối tình đầu của y chính là Cam Nhạn Chi, từ năm nhất đến tốt nghiệp, đến bây giờ là mười năm, khoảnh khắc thất tình tác động mạnh nhất là lúc cơm tối, trên bàn cơm chỉ còn một mình, trống không hiu quạnh, toàn bộ nước mắt rơi như mưa, rơi vào trong bát mì gói.
Trước kia y còn giấu Cam Nhạn Chi ăn mì gói, Cam Nhạn Chi mua một ít sách dưỡng sinh, để bản thân bớt đường bớt cay bớt ăn thực phẩm rác, còn muốn Liễu Vũ Phong hạn chế cùng nữa, bớt đường thì thôi đi, đồ ăn vặt thực phẩm rác gì gì sao có thể bơn bớt hả! Người còn sống là phải ăn thực phẩm rác được chưa!
Mỗi lần giấu Cam Nhạn Chi ăn mì gói cứ có cảm giác cùng mì gói yêu đương vụng trộm, vô cùng sướng.
Nhưng bây giờ quang minh chính đại ăn mì gói thì, chắc là phần mì này không ngon, ăn đắng nghét.
Liễu Vũ Phong ăn hai miếng súp cao nhân* vị thịt heo, đang muốn vứt đi lại lau nước mắt không cam lòng, bưng lên tiếp tục ăn mà nghĩ: thất tình thì sao, mì ăn vẫn ngon mà.
*một nhãn hiệu mì
Năm nay y 30 tuổi, cuối cùng sau mười năm làm việc, mấy năm trước cũng thăng chức, có văn phòng riêng, còn thêm được một trợ lý nhỏ lạnh lùng miệng lưỡi sắc bén.
Trợ lý công chính nghiêm minh, đưa tiền thì làm, giúp đỡ y cũng là công việc phát sinh, chuyện riêng thì trợ lý chắc chắn không quan tâm, vì tư vấn chuyện riêng tư phải tính giá khác.
Trợ lý nhỏ rót cho y một cốc cà phê, Liễu Vũ Phong cầm túi đá chườm mắt mình rồi hỏi cô: “Còn sưng không?”
Trợ lý không cảm xúc thành thật gật đầu: “Sưng.”
Liễu Vũ Phong tức giận hỏi: “Chị cảm thấy người yêu nhiều năm như thế đến giờ mới chia tay có thể là vì sao?”
Trợ lý không thèm để ý tới y, Liễu Vũ Phong hiểu ý đặt tờ 100 đến trước mặt cô, cô nàng thản nhiên nhận lấy, xếp vuông vức bỏ vào túi.
Vừa mở mồm đã nói: “Lâu thế rồi có lẽ do chán đấy.”
Liễu Vũ Phong tức giận đến bật dậy: “Anh ta dám chán tôi á?!”
“Tôi chỉ nói “có lẽ” thôi.” Trợ lý mặt không đỏ tim không đập.
“Tôi hỏi chị, không phải do tình cảm chúng tôi không tốt, cũng không phải do anh ta chán rồi mà chẳng biết tại sao tự dưng cả đêm giận dỗi rồi chia tay thì là tại sao?”
Trợ lý sửa sửa tóc, im lặng đứng kế Liễu Vũ Phong, Liễu Vũ Phong nhìn cô: “Không phải đưa rồi hả, còn muốn thêm nữa?”
“Tôi tới làm việc để giúp đỡ cậu trong công việc, vốn không nên nhận vấn đề cá nhân.” Trợ lý chớp chớp mắt trả lời.
Liễu Vũ Phong gửi 100 đồng đến Alipay của cô, tiếng nhắc nhở hệ thống rành mạch kêu lên: Alipay nhận được – 100 đồng.
Cô nàng lập tức phân tích rạch ròi: “Kiến nghị cậu nhớ lại trước khi bạn trai giận dỗi có dấu hiệu gì không vui hay không, hoặc là cậu có làm chuyện gì có lỗi với bạn trai mà bản thân không nhận ra không, hoặc là trực tiếp hỏi chính chủ sẽ dễ dàng tìm được đáp án hơn.”
“Nhưng anh ấy không thích nói thì làm sao đây, kiểu đánh chết cũng không nói ấy?”
“Tôi đề nghị cậu tìm anh ta, chặn anh ta lại cưỡng hôn, giam anh ta lại, bắt anh ta nói cho cậu nghe, nếu anh ta không nói nữa thì cậu dùng thân thể dụ dỗ, bắt anh ta mở phần dưới của giống đực*.” Trợ lý lễ phép mỉm cười tiêu chuẩn trả lời câu hỏi.
*Cam Nhạn Chi là công nha mọi người mà hông biết dùng từ nnao=))) 撬开男性动物的嘴 đây nè
Liễu Vũ Phong nổi da gà nói: “Trợ lý Hạ, chị lúc nào cũng đối xử với bạn trai vậy hả?”
Cô nàng không nói nữa, cầm hồ sơ, liếc mắt nhìn đồng hồ: “Tôi tan ca, có việc gì mai nói tiếp, tạm biệt ông chủ, chúc cậu sớm ngày theo đuổi lại được bạn trai.”
Liễu Vũ Phong xoay ghế văn phòng, ngoài chuyện “giam cầm” mà trợ lý Hạ nói ra mấy chuyện khác nếu không ở đại học thì cũng ít làm.
Cũng có phải một ngày đột nhiên mở mắt nhận được chỉ thị trời cao mà cởi tung áo quần hò hét mình là gay đâu!
Đó là một quá trình dần dần, từ tiểu học đến cấp ba y đều cắm đầu học bổ túc, làm bài tập, mấy cuốn bài thi lật rồi lại làm, sắp đến kỳ thi đại học, y hồi hộp tới mức mơ thấy tờ đáp án tiếng anh mình không tô vào, sợ đến nỗi hôm sau đó đi thi, tô đáp án mà thần kinh căng cứng.
Ai mà như diễn biến trong tiểu thuyết chứ đm, hứ, không học gì mà có thể vào Thanh Hoa Bắc Đại, 211 với cả 985*, cũng dám nói lắm cơ! Y liều sống liều chết mười mấy năm cũng chỉ có thể vào Song nhất lưu* mà thôi, thi đại học như lột cả lớp da vậy.
*Hệ thống trường top đầu ở Trung Quốc
*Dự án Song nhất lưu/Double first class hiểu đơn giản là dự án trường top đầu + ngành top đầu, flexing rất chi là vô tình:v (nhưng nó ở mức dự án nên tại thời điểm này các ngành hay trường cũng không phải đẳng cấp thế giới nha mng)
Làm thế nào còn có người rảnh tới nỗi yêu đương ở cấp 3, thậm chí tiểu học cũng yêu được thế! Mọi người không phải là học sinh Trung Quốc, là người Trung Quốc hay sao!
Liễu Vũ Phong chính là người lúc nộp bài thì thi thoảng nói vài tiếng, bạn nữ nào không lấy đồ được thì đến giúp, thứ mà thân mật nhất với y chỉ có hộp bút, bài thi, vở bài tập và vở chữa đề thôi.
Đến khi học đại học tưởng sẽ giống lời người nhà nói, có thể thỏa sức chơi bời, kết quả kỳ một năm nhất trượt môn toán cao cấp, học chuyên ngành tin học mà rớt toán cao cấp căn bản, chơi cũng không xong.
Đã nói người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc mà! Đã nói có thể chơi mà!
Khi ấy Liễu Vũ Phong tìm người phụ đạo thì tìm được một đàn anh, anh ta nói dạy kèm cũng được nhưng phải tham gia câu lạc bộ của ảnh, nhìn sơ qua thì là – CLB thơ ca.
Y nhìn cái của nợ này mà chua xót bốc lên, haiz, thi đại học ngữ văn kéo điểm của y đó, khoa văn à – xì, yêu không có nổi.
Sau đó Liễu Vũ Phong gặp Cam Nhạn Chi thì khoa văn vui mà, đời này khoa văn tuyệt nhất! Y yêu khoa văn! Chính xác là yêu bạn trai, tiêu chuẩn kép đó!
Ở CLB thơ ca Liễu Vũ Phong gặp được Cam Nhạn Chi, hoạt động do đàn anh tổ chức, y chỉ trà trộn vào, ăn thêm tí điểm rèn luyện. Lúc viết tên thành viên để đăng ký vào CLB y viết sai tên Cam Nhạn Chi, viết nhầm thành “Cam Yên Tử”*, y còn tưởng đâu một cậu con trai lại có cái tên nghe… kiều diễm thế chứ.
*Nhạn Chi雁之 /yàn zhī/ và Yên Tử燕子 /yànzi/ đọc khá giống nhau (cái chim nhạn cái chim én:Đ)
Lúc Cam Nhạn Chi thấy Liễu Vũ Phong viết sai tên liền đặt tay lên nét bút y viết, không nhanh không chậm mà nói: “Bạn học, viết sai rồi, là Nhạn Chi chứ không phải Yên Tử.”
Liễu Vũ Phong ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh, âm đầu lưỡi trước và sau* phân biệt rõ ràng rành mạch, khoảnh khắc môi anh khẽ mấp máy, trong mắt cũng hiện lên một tia sáng dịu dàng.
*cụ thể là phân biệt z s c và zh sh ch
Cảm giác như có tiếng thượng đế truyền đến bên tai, hô hào xé toạc quần áo gào thét —— A! Demacia! Đậu má tui là gay đó!!!
Lỗ tai y đỏ lừ mà không tự biết, gật gật đầu rồi sửa lại tên. Vòng qua vòng lại clb chỉ có Liễu Vũ Phong là giúp đỡ nhiệt tình nhất, một lúc sau vẫn còn viết nhầm tên Cam Nhạn Chi.
Thỉnh thoảng còn nghe thấy Cam Nhạn Chi cười khẽ: “Bạn học, cậu lại viết sai rồi.”
Trái tim của Liễu Vũ Phong đập thình thịch, cả người tê dại, suy nghĩ lại thành – cậu ấy cười kìa, cười rộ lên trông đẹp hơn nhiều.
Oa, người đọc sách đúng là khác biệt, khí chất thư sinh hẳn.
Không giống người học lý tàn tạ như y, trông không có tí văn hóa nào.
Nghe nói năm này thành tích của Cam Nhạn Chi đứng nhất, vua trên cả đỉnh vinh quang, năm nhất đã nhận được học bổng 11000 tệ. Liễu Vũ Phong dựa vào thời gian Cam Nhạn Chi đến thư viện mà bám theo, Cam Nhạn Chi cúi đầu học, y cách một bàn tìm vị trí nhìn thích hợp, cũng cùng nhau học toán cao cấp.
Y học cả ngày trời, vừa ngước mắt lên là thấy Cam Nhạn Chi cầm bút chậm rãi viết bài, lật sách, đến cái kính vuông khung bạc trên mũi Cam Nhạn Chi cũng vô cùng phù hợp, khí chất ưu nhã không kém phần mị lực.
Quả nhiên thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc*, thật đẹp biết bao.
*Nghĩa đen là trong sách tự có nhà vàng, tự có người đẹp như ngọc, nghĩa bóng là học hành thì cái gì cũng có
Liễu Vũ Phong không cần hớp cà phê mà chỉ cần thường thường ngắm Cam Nhạn Chi là tinh thần phấn chấn, thi lại qua môn điểm cao. Không có việc gì thì lật xem Cam Nhạn Chi đọc sách gì, mượn về đọc thử, kết quả là vừa đọc ba hàng của cuốn “Walden” đã ngủ mất.
Nhưng y đã biết Cam Nhạn Chi thích sách gì, nói không chừng lần sau có thể âm thầm tặng cậu ấy một cuốn sách làm quà trong clb, đồng thời thành tích của cậu ấy có thể tăng cao hơn! Quả nhiên là sức mạnh tình yêu… À không, sức mạnh của yêu thầm.
Liễu Vũ Phong nằm trên giường tự dưng nghĩ đến vấn đề trí mạng này, ầm ĩ ngồi bật dậy đụng phải thành giường, trán hơi hơi ê ẩm mới bắt đầu phiền muộn – Mẹ nó, mối tình đầu là yêu thầm!
CLB thơ ca mở hoạt động cuối cùng trong học kỳ, họp nhiệm kỳ mới. Liễu Vũ Phong là người đầu tiên đến phòng sinh hoạt sửa sang bàn ghế, viết tên các thành viên lên bảng đen, bởi vì hội trưởng hàng năm đều thay đổi, đàn anh cũng rời đi nên nhiệm kỳ mới phải đổi.
Y viết tên người tranh cử, lúc viết đến tên Cam Nhạn Chi thì buồn khổ một hồi, yêu thầm một năm, sắp đến năm hai rồi, nhìn ba chữ này mà cứ nghĩ đến ba chữ “Thích cậu” trong lòng.
“Liễu Vũ Phong.” Đột nhiên thanh âm của Cam Nhạn Chi phát ra từ bên cạnh.
Liễu Vũ Phong lúc này mới phục hồi lại tinh thần, ma xui quỷ khiến đã viết mấy chữ “thích cậu” bên cạnh tên Cam Nhạn Chi. Y sợ đến mức quệt một đường mất sạch, trên tay toàn là bụi phấn.
“A!”
Chân tay y luống cuống, sốt ruột xua tay với Cam Nhạn Chi: “Không phải! Không phải như vậy! Không có!”
Vừa nói xong đã chạy mất, bình thường đánh nhau gan lớn lắm, thế mà giờ sợ như chó.
Không phải chỉ là một đứa con trai thôi sao? Nhưng mà y cũng là con trai.
Đúng là chuyên gây rối mà, một đứa con trai thích nam giới, chuyện này đúng là kinh tởm. Liễu Vũ Phong sợ, sợ Cam Nhạn Chi biết được tâm tư xấu xa của mình, không còn chuyện gì có thể kinh khủng hơn việc bị một tên gay tỏ tình nữa rồi đúng không?
Y bị ngu hay sao mà viết lên bảng mấy thứ đó chứ?!
Liễu Vũ Phong chạy liên tục đến rừng cây bên sân thể dục, chạy đến mức đau phổi. Y chống tay lên cây muốn lau mồ hôi trên mặt đi, lại phát hiện không phải mồ hôi mà là nước mắt.
Liễu Vũ Phong trốn trong rừng cây nuốt ngược nước mắt, không phải chỉ là yêu thầm sao, yêu một thằng con trai, lại vừa lúc cậu ấy là trai thẳng mà thôi.
Đột nhiên có người nắm cổ tay y, Liễu Vũ Phong sợ đến nỗi nước mắt chảy ngược: “Mẹ nó cái gì vậy hả!”
“Cam Nhạn Chi đây.”
Cam Nhạn Chi còn đang thở phì phò, chính xác là đang đuổi theo Liễu Vũ Phong. Liễu Vũ Phong nhìn kĩ người rồi lại muốn bỏ chạy.
Cam Nhạn Chi hơi sốt ruột, túm chặt tay Liễu Vũ Phong: “Sao cậu viết lại lau, còn chạy nhanh thế, thấy cậu suýt nữa té ngã, dọa chết tớ.”
Liễu Vũ Phong không nói gì, Cam Nhạn Chi cũng không biết nói gì mới ổn, đành phải nói: “Nơi này nhiều muỗi, ra ngoài đi… Mà thôi, tớ ra ngoài trước.”
Liễu Vũ Phong nghe thấy Cam Nhạn Chi vẫn còn quan tâm mình, kết quả đến rồi lại đòi đi trước. Yêu thầm nín cả năm cũng xổ hết ra, y chặn đường Cam Nhạn Chi mà nói: “Mẹ, cậu có biết cầm tay ông đây rồi sẽ thế nào không?”
“Sẽ thế nào?”
“Sẽ như vậy!”
Liễu Vũ Phong kéo đầu Cam Nhạn Chi đến, hung hăng cưỡng hôn, vừa gặm vừa cắn, đầu lưỡi luồn vào trong, chẳng có trình tự gì mà hôn loạn xạ.
Cam Nhạn Chi cũng ngây ngô như y vậy.
Liễu Vũ Phong làm sứt môi Cam Nhạn Chi, Cam Nhạn Chi làm rách lưỡi Liễu Vũ Phong.
Liễu Vũ Phong bị rát đau, nước mắt nam nhi không dễ rơi gì đó biến hết đi, sao hôn môi lại nghe mùi máu tanh, không phải là Cam Nhạn Chi ăn mất lưỡi của mình rồi đó chứ.
“Mất lưỡi rồi hả?” Liễu Vũ Phong hàm hàm hồ hồ nói.
Cam Nhạn Chi bị y chọc cười: “Còn mà.”
Lúc này Liễu Vũ Phong mới sực tỉnh, y chặn đường Cam Nhạn Chi, còn cưỡng hôn người ta, hôm nay không ngủ trưa, không uống cà phê, đầu óc không thanh tỉnh tí nào.
Hôm nay Liễu Vũ Phong rất tủi thân, khóc hết oán hận thầm yêu, mất mặt quá, y còn úp mặt ngồi xổm khóc lóc, nghẹn ngào đứt quãng: “Cam… Cam Nhạn Chi, cậu không thể thế được, tớ là con trai mà, cậu bị con trai… con trai cưỡng hôn, dù sao cậu cũng phải ghê tởm đi chứ, sao cậu còn đối xử tốt với người ta?!”
Cam Nhạn Chi ngồi xổm xuống, nâng mặt Liễu Vũ Phong lên, cảm thấy có chút đau lòng, ngữ điệu nghiêm túc sửa đúng những lời Liễu Vũ Phong nói: “Vũ Phong, đầu tiên là tớ không cảm thấy ghê tởm, thứ hai là tớ muốn đối xử tốt với cậu, thứ ba là tớ cũng thích cậu.”
Bấy giờ Liễu Vũ Phong cảm thấy những sự kiện như phù dung sớm nở tối tàn, pháo hoa nở rộ, trúng giải thưởng cả tỷ, sao hỏa rơi xuống địa cầu, địa cầu nổ tung cũng không thể nào hình dung được nhịp tim đang nhảy nhót loạn xạ của mình.
Đến tận khi đồng hồ thông minh của y cất tiếng: “Chủ nhân, hiện tại kiểm tra đo lường được tốc độ tim đập của bạn đã vượt quá 150 lần mỗi giây, có cần gọi 120 cấp cứu cho bạn hay không?”
Tác giả có lời muốn nói: Đây có thể là tác phẩm có phong cách khác biệt nhất của tôi, vui quá đi mất, hai bạn thiệt đáng yêu!
Mio: Tác giả kêu đây là truyện ngọt nhất chị ta viết=)))))