Tác giả: Trường Hạ Bất Thệ
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
8. Ôm rồi
Thư, thư gì cơ?
Liễu Vũ Phong nhìn tờ giấy dày, nếp gấp rất nhiều, còn bị rách mép, cứ như là bị người khác vuốt ve qua nhiều lần.
Y không thể tin được nhận lấy, thấy bên trong là chữ viết của mình —— “Chia tay đi, có lẽ chúng ta không hợp nhau.”
Tay Liễu Vũ Phong bất giác run rẩy, không phải vứt rồi sao, hẳn là phải ở quốc gia xa xôi kia chứ không có khả năng nằm trên tay Cam Nhạn Chi.
“Nói chuyện, ba năm trước sao lại viết bức thư này?”
Liễu Vũ Phong hít sâu, nắm thư trong tay, ngụy biện: “Không phải em viết.”
“Nói dối vui lắm phải không?” Cam Nhạn Chi hừ một tiếng coi thường.
“Em không lừa anh.”
“Được, đây là lần cuối cùng, tôi sẽ thể theo mong muốn của em, chúng ta chia tay.”
Cam Nhạn Chi lấy áo khoác đi ngay, Liễu Vũ Phong còn ngồi quỳ trên sô pha không nhúc nhích. Cam Nhạn Chi đứng ở cửa rồi thoáng nhìn Liễu Vũ Phong, Liễu Vũ Phong chạm mắt anh, ánh đèn phòng khách mờ nhạt phủ lên.
Nửa người Cam Nhạn Chi dần biến mất trong đêm.
“Nhạn Tử… Sắp hết năm rồi, năm nay không ở bên em sao?” Miệng Liễu Vũ Phong mấp máy, nói mấy câu không liên quan.
Cam Nhạn Chi thở dài một hơi, gật đầu, thất vọng bước ra ngoài, đến cả câu tạm biệt cũng chẳng thèm buông.
Liễu Vũ Phong rúc trên sofa rầu rĩ: “Xin lỗi… Xin lỗi mà… Nhạn Tử”
Lá thư đó do chính tay Liễu Vũ Phong viết, đã giấu diếm Cam Nhạn Chi ba năm, y không cảm thấy nhất định phải nói chuyện này ra, dù sao nửa tháng sau khi viết thư y hối hận rồi, chuyện đã qua, Cam Nhạn Chi không biết thì tốt, tìm không được thì coi như đã vứt mất thôi.
Liễu Vũ Phong thấy Cam Nhạn Chi thất vọng, trong lòng biết rõ đây là lần cuối bên nhau. Đau khổ hơn cả sinh ly tử biệt chính là rõ ràng còn yêu nhưng cả hai phải bước tiếp hai ngã, chẳng còn cơ hội gặp lại.
Y đau lòng không chịu được, nhảy xuống sofa mở cửa, chân trần chạy ra ngoài, số thang máy hiện đang xuống, y liền chạy thang bộ, tại khoảnh khắc Cam Nhạn Chi bước ra khỏi sảnh thì ôm lấy anh.
“Đừng đi, em nói, em nói!”
Cả người Liễu Vũ Phong chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, chân trần dẫm lên gạch sứ lạnh lẽo.
Cam Nhạn Chi quay người, thấy Liễu Vũ Phong lạnh đến mức run rẩy liền nói: “Quay về!”
“Không phải anh muốn nghe giải thích sao?! Bây giờ em sẽ nói… Nói mà được chưa!”
“Ở nhà ấm áp không chịu nói, phải hứng gió lạnh mới chịu phải không!” Cam Nhạn Chi đẩy y về.
Liễu Vũ Phong đẩy không đi, cố chấp đứng đó.
“Được, đông lạnh kệ em.”
“Ba năm trước, em đi công tác… Đi Châu Phi, sau đó bị bệnh sốt rét, bị bệnh nửa tháng vẫn không khỏi được, em… Tưởng mình sẽ chết… Cho nên mới…”
Ở Châu Phi bàn chuyện làm ăn, đúng là mối lớn, lợi nhuận cũng rất cao, tại sao ở đó giá cao mà lương nhân công còn cao nữa, đương nhiên vì nguy hiểm nhiều hơn, người trong công ty tuyệt nhiên không hề muốn đến đó!
Lúc ấy Liễu Vũ Phong nhìn đến vết thương vài cm trên trán Cam Nhạn Chi thì ngày đêm không yên, vừa nhắm mắt chính là cảnh tượng đó.
Y dùng tay ngăn máu, lần đầu tiên cõng Cam Nhạn Chi, cảm nhận được khủng hoảng máu tẩm ướt cả vai.
Nếu y không nói gì thì được rồi, nếu y không đi thì tốt rồi… Cuối cùng Liễu Vũ Phong nghĩ đến… Nếu ở trường học không bất chợt tỏ tình thì tốt rồi… Như vậy bọn họ cũng sẽ không đi đến bước đường này.
Cam Nhạn Chi sẽ không xảy ra mâu thuẫn với cha mình, sẽ không bị thương như thế.
Liễu Vũ Phong không dám nhìn mặt Cam Nhạn Chi, hết sức lo sợ, ban ngày làm bộ như không có việc gì, nhưng đến bản thân y cũng không phát hiện việc thường ngày mình lớn tiếng cũng chẳng còn nữa.
Y cảm thấy mắc nợ Cam Nhạn Chi, bắt đầu thường trốn tránh anh, cuối cùng, lúc ở trên giường hôn môi Cam Nhạn Chi chuẩn bị làm tình, vừa mở mắt đã thấy vết sẹo kia trực diện trước mắt mình.
Liễu Vũ Phong lập tức mềm người, chỉ còn lại đau đớn, ngay cả khóc y cũng không dám, đành phải nói không sao để lần sau làm, hoặc là cho Cam Nhạn Chi làm từ đằng sau.
Là bởi vì hoảng hốt, là bởi vì sợ hãi cái cảm giác tội lỗi luôn đeo bám mình.
Cho nên y trốn tránh, chạy trốn, tiếp nhận công việc lương thưởng cao ngất tại vùng châu Phi mà chẳng ai chịu làm.
Y lừa Cam Nhạn Chi đi Pháp, dùng tiền tài để bù đắp áy náy đối với Cam Nhạn Chi.
Dường như bản thân đang bị trừng phạt vì sự hèn nhát của mình, buổi tối mấy ngày ở đó lái xe trên đường trở về không đóng cửa sổ, y bị muỗi đốt mấy lần, chính mình không để ý sự đáng sợ của nó nên bị lây bệnh sốt rét.
Không đến hai tuần, thân thể Liễu Vũ Phong càng ngày càng nặng, cả người đều đau đớn, không còn sức lực, sốt cao không dừng, cơ thể lạnh lẽo, nôn mửa, nằm liệt như thể linh hồn thoát ly, chỉ còn thân xác mục nát.
Mới đầu Liễu Vũ Phong chỉ nghĩa do không hợp khí hậu không hợp, bệnh một lần rồi thôi nên không dám nói cho Cam Nhạn Chi chuyện này, y chạy trốn mà, chẳng dám đòi hỏi cũng không dám ỷ lại, nghĩ rằng bản thân có thể vượt qua được.
Kết quả đến bản thân ngất lúc nào cũng chẳng hay.
Sốt cách nhật 3-6 tháng sẽ có hiện tượng tái phát, Liễu Vũ Phong hai tháng thì bị sốt 2 lần, số thuốc nuốt vào cùng lỗ kim trên tay chẳng thể đếm xuể.
Lúc đó bệnh sốt rét có thể chữa khỏi nhưng cần thời gian. Liễu Vũ Phong một mình đợi chờ, quá cô độc, quá sợ hãi, dường như đầu óc bị sốt cao thiêu đốt, hô hấp cũng khó khăn, rất sợ bản thân chết đi.
Liễu Vũ Phong nằm trên giường rất nhớ Cam Nhạn Chi, nhớ đến chảy nước mắt, y hối hận khi tới nơi này chịu khổ, liền cầm giấy viết trong ngăn kéo để viết thư. Những chuyện trước kia như thuận nước đẩy thuyền, như vậy lỡ như chết thật, coi như Cam Nhạn Chi chia tay với y rồi sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra.
Vậy là tốt rồi.
Liễu Vũ Phong bỏ thư vào phong bì, yếu ớt nằm trên giường nắm chặt bao thư, mà lát sau vì sốt cao ngủ mất, bao thư rơi xuống kẹt giường.
Nửa tháng nữa trôi qua Liễu Vũ Phong đã hoàn toàn khỏe mạnh thì quên mất chuyện này. Gần nửa năm sau y như chết đi sống lại, giả vờ như không có gì mà về nhà. Nửa năm ở đây nhất là lúc bị bệnh, y lừa Cam Nhạn Chi là mình rất bận, không có thời gian gọi điện thoại, cũng không có thời gian gọi video.
Thật ra vốn dĩ là y chẳng còn sức đâu mà nói chuyện, gõ chữ trên điện thoại cũng gõ rất lâu.
Sau khi lá thư kia bị bỏ lại, người dọn dẹp tìm thấy lại tưởng phong thư quan trọng, có lòng gửi thư giúp Liễu Vũ Phong, vượt qua đại dương, vòng đi vòng lại tới tay Cam Nhạn Chi.
“Liễu Vũ Phong, em không cảm thấy buồn cười à, bạn trai tôi ba năm trước ở một đất nước xa lạ sắp chết, một tin nhắn cũng không gửi, điện thoại cũng không gọi, đến quyền lo lắng cho em ấy tôi cũng chẳng có, thế mà em ấy lại gửi cho tôi một bức thư chia tay! Em đã trải qua cảm giác giày vò khi chẳng hề hay biết này chưa hả!”
“Nhạn Tử, em sợ anh lo lắng thôi, không phải…”
“Đúng vậy, sợ tôi lo lắng, Liễu Vũ Phong em có đủ tình đủ nghĩa thế cơ, rất chu đáo săn sóc, nhưng em đúng là không đầu óc. Nói ra thì sao hả, dựa vào tính cách ba năm trước của em, em đã sớm gọi điện cho tôi rồi. Vì sao lúc đó không nói hả, để tay lên ngực tự hỏi đi, ba năm này trừ bức thư đó ra, em có thật sự không muốn nói lời chia tay bao giờ không?”
“Tôi đã nghĩ, không phải chỉ là một vết sẹo trên trán ư, đến mức này sao, chạy xa đến vậy trốn tôi, mắng không dám mắng, khóc không dám khóc.”
Hiện giờ Liễu Vũ Phong đúng là dám khóc thật, bị nói cho khóc, lắp bắp mà nói: “Anh… nhỏ tiếng thôi, làm em sợ chết, lúc trước anh cũng chẳng to tiếng với em thế bao giờ.”
Cam Nhạn Chi thở dài, anh đau lòng muốn chết.
Anh đã sớm biết chuyện của Liễu Vũ Phong, anh chỉ muốn biết khi nào Liễu Vũ Phong có thể chủ động nói anh nghe.
Tháng đầu tiên y về nhà, anh hỏi đi Pháp công tác thế nào, Liễu Vũ Phong lại nói một tràng dài lừa anh, nói chỗ nào chơi vui, lần sau cùng nhau đi.
Cam Nhạn Chi nhìn nụ cười dối trá đó liền cảm thấy Liễu Vũ Phong ở anh rất mệt.
Qua nửa năm, anh vẫn chưa từ bỏ ý định, lại nói đến chủ đề này lần nữa, vậy mà Liễu Vũ Phong lại nói dối, mồm miệng rõ ràng lưu loát, đoạn này trên app du lịch Mafengwo, cái này anh tra được.
Hỏi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, tra khảo cũng chẳng thể đi cùng Liễu Vũ Phong.
Cam Nhạn Chi tra cứu bệnh sốt rét, sốt cao, cả người nóng lạnh mất sức, thậm chí còn có người bị viêm phổi, cũng không biết có trường hợp nào hết bệnh hoàn toàn không.
Anh cũng không thể tưởng tưởng một mình Liễu Vũ Phong sao có thể chống chọi được.
Từ lúc Liễu Vũ Phong yêu cầu làm từ phía sau Cam Nhạn Chi đã biết Liễu Vũ Phong vốn chẳng còn sức nữa, y sẽ không thể nào sung sướng vì ái tình nữa.
Ba năm, Liễu Vũ Phong giăng kín lời nói dối bên tai anh, cuộc sống tất thảy vẫn coi như tốt đẹp, chỉ là mạng nhện mỏng manh, sớm muộn cũng bị xé rách.
Liễu Vũ Phong không dám về nhà sợ làm ồn giấc ngủ của anh, đang trốn tránh còn nói phải tăng ca. Rõ ràng đi Châu Phi, lại nói là đi Pháp, rõ ràng muốn ăn một món ăn lại chẳng dám nhắc. Cãi nhau cũng không muốn cãi, chủ động gánh vác hết mọi sai lầm.
Vốn dĩ Liễu Vũ Phong không làm những việc như vậy.
Vì ba năm trước Liễu Vũ Phong đến gặp cha anh, ông rất tức giận, chỉ vào mặt Cam Nhạn Chi mắng đòi chia tay, nếu không thì đừng về nhà.
Chuyện này khiến cho hai bên quyết đoán, Liễu Vũ Phong không nhịn được tính tình muốn tranh luận, kết quả ba anh càng thêm giận, dùng bình hoa bên cạnh muốn đánh Liễu Vũ Phong, Cam Nhạn Chi giúp y đỡ, bị đánh chấn thương đầu làm Liễu Vũ Phong áy náy tội lỗi đến giờ.
Liễu Vũ Phong không dám giận không dám nói, rõ ràng rất đau lòng cũng phải nghẹn nước mắt, tự mình tìm một chỗ khóc, đến quyền an ủi anh cũng chẳng có.
Cam Nhạn Chi nói chia tay là muốn thử, có phải Liễu Vũ Phong đã áy náy đến mức chia tay cũng không ngăn cản. Thà rằng còn yêu nhưng chịu chia xa, anh cảm thấy đây là cách để Liễu Vũ Phong chuộc tội, cũng là cách buông tay để y tự do.
Kết quả làm anh thất vọng, Liễu Vũ Phong đúng là rất giận, cãi nhau với anh, nói nhiều với anh, nhưng lại dùng cách tổn thương chính mình để đuổi anh đi, giống như cách anh muốn thuận nước đẩy thuyền để chấm dứt mối quan hệ này.
Nhưng một ngày không gặp đã muốn gặp người ấy quay về, vốn không thể lừa mình gạt người rằng bản thân chẳng còn thương, còn mạnh mồm bảo mình phải ra ngoài tìm người khác.
Thật ra Liễu Vũ Phong và Cam Nhạn Chi đúng là không hẹn mà đều nghĩ, ở bên mình khó chịu đến vậy, không bằng tách ra để người yêu tự do —— nếu có thể tìm được một người để sống cùng hạnh phúc hơn mình, anh tình nguyện để người ấy vui vẻ, không muốn y cả ngày nói dối lừa gạt đến vậy.
“Chịu đựng ba năm khó chịu không? Tôi ở bên cạnh em, nhưng cái gì em cũng không dám, suốt ngày nhường tôi, bố thí tôi, cướp đoạt quyền được quan tâm em, tôi muốn được em dựa dẫm mà, đây là cách em gọi là yêu tôi sao? Trợ lý của em còn biết về em nhiều hơn tôi!”
Mười năm qua Cam Nhạn Chi cùng chưa từng giận như thế, cũng chưa từng nói một lần nhiều đến thế. Liễu Vũ Phong run run rẩy rẩy nói không dám nói, người ta đều nói người dịu dàng giận dữ đáng sợ lắm, dọa khóc Liễu Vũ Phong còn tí hơi men.
Cam Nhạn Chi chặn miệng y, tay dính đầy nước mắt, anh hòa hoãn, nhẹ giọng mà nói: “Về nhà khóc, đừng đứng chỗ này, tôi đi đây.”
“Anh đi, em sẽ đứng đây khóc không về.”
“Liễu Vũ Phong!”
“Em nói thật.”
Cam Nhạn Chi mạnh mẽ quay người đi, bước được năm bước.
“Em thật sự không về đâu.”
Quay đầu thấy Liễu Vũ Phong còn đứng tại chỗ, mặc quần áo mỏng manh, chân trần, nhìn anh thật đáng thương.
“Nhạn Tử, lạnh.”
Trong lòng anh giày vò một lúc lâu, lại bước hai bước về phía trước.
“Nhạn Tử, em đau đầu.”
Đi thôi, đừng nghe em ấy nói, mày không biết em ấy sẽ tiếp tục nói dối chuyện gì đâu, lừa dối lẫn diễn kịch mà sống chỉ là tra tấn lẫn nhau mà thôi. —— Cam Nhạn Chi khuyên chính mình.
“Nhạn Tử… Em hơi mắc ói…” Liễu Vũ Phong lảo đảo che miệng.
Cam Nhạn Chi lập tức quay đầu, mới vừa đi bảy bước, bây giờ chạy hai bước đã quay lại.
Anh ôm eo Liễu Vũ Phong lên, Liễu Vũ Phong dùng hai tay hai chân ôm chặt lấy Cam Nhạn Chi như bạch tuộc, hai người vào thang máy.
Anh ôm Liễu Vũ Phong đến nhà vệ sinh, thả y xuống.
“Nôn không?”
“Nhạn Tử, em xin lỗi, cho em nói dối một lần nữa đi.” Liễu Vũ Phong ôm Cam Nhạn Chi không buông tay.
Cam Nhạn Chi thở dài một hơi, anh bị hành xác mệt mỏi.
Giờ này về cũng không tiện, Liễu Vũ Phong lớn đầu còn ôm anh chẳng buông tay, anh chỉ có thể đi đến đâu ôm đến đó.
“Nặng quá, xuống dưới.”
“Không được.”
“Tôi không đi nữa, xuống dưới.”
“Thật không?”
“Ừm.”
Liễu Vũ Phong chậm rãi thả tay, Cam Nhạn Chi rút tay mình ra, động một tí Liễu Vũ Phong lại nắm trở lại.
“Không được.”
Cam Nhạn Chi đành phải ôm người đến giường: “Tôi đi tắm, ra rồi nói tiếp.”
Liễu Vũ Phong đi theo vào phòng tắm, Cam Nhạn Chi mặc y nhìn, chờ đến khi anh mở cửa ra, Liễu Vũ Phong hiển nhiên chịu mệt không được, dựa vào bên bồn rửa mặt ngủ rồi.
Cam Nhạn Chi vừa mở cửa, Liễu Vũ Phong phản xạ có điều kiện ôm chặt anh.
“Rửa sạch chân.”
Như Koala vậy, Cam Nhạn Chi bất đắc dĩ không còn cách nào, anh buộc phải khiến cho Liễu Vũ Phong tự thoát khỏi cái kén giả dối kia.
Giữa họ có quá nhiều vấn đề, tích lũy đã nhiều năm, không chỉ là vấn đề của một người.
Anh kiểm tra chân của Liễu Vũ Phong có ổn không rồi lại đắp chăn cho y.
“Nói xong rồi ngủ tiếp, em không mệt.” Liễu Vũ Phong dùng ngón tay chống mí mắt nói.
“Không đi, tôi cũng không nói dối em bao giờ, mai rồi nói.”
Liễu Vũ Phong nghe câu này lại chột dạ.
Y lấy ra một cặp còng tay tình thú từ trong ngăn kéo, còng tay mình với Cam Nhạn Chi lại rồi ném chìa khóa sang phía sàn nhà bên kia.
“Bảo đảm hai lớp, ôm em ngủ.”
Một loạt hành động khiến Cam Nhạn Chi buồn cười, anh vuốt ve đầu Liễu Vũ Phong, cho y ôm: “Ừa, đồ ngốc, ngủ nhanh đi.”
“Hứ anh mắng em, sao anh cứ mắng em thế?”
“Khen em mà, ngủ đi.”
“Ò.”
Tác giả có lời muốn nói: Ngủ không được nên viết nhanh. Hiện tại cả đầu tôi đều là tiếng đối thoại của họ hahahaha.