Chương 2: Chỉ Cần Họ Tô Là Được

Ba người họ Tô có mặt ở đây đều không ngờ rằng Từ Lập Trạch lại nói ra một câu như vậy, khiến tất cả đều sững sờ.
Lúc này, Tô Dương mới lần đầu tiên nhìn thẳng vào người đàn ông trước mắt, một người toàn thân toát lên vẻ “quý phái”.
Người đàn ông này sở hữu một khuôn mặt rất ưa nhìn, những đường nét sắc sảo và anh tuấn trên gương mặt anh hoàn toàn thể hiện rõ nghĩa của bốn chữ “phong lưu phóng khoáng.” Không chỉ nổi bật trong đám đông, mà ngay cả khi đặt giữa một rừng sao nam đẹp trai, anh vẫn sẽ là người nổi bật nhất.
Đúng lúc đó, ánh mắt của Từ Lập Trạch cũng lướt qua Tô Dương, cái lạnh lẽo như băng tuyết chạm vào da thịt khiến cô cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
“Tô tiểu thư, mạo muội hỏi một chút, cô đã kết hôn chưa?”
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, cả hai cô gái họ Tô đều đồng thời sửng sờ.
Vài giây sau, Tô Dương mới nhận ra Từ Lập Trạch đang hỏi mình.
Cô theo phản xạ lắc đầu.
“Vậy cô có bạn trai chưa?” Từ Lập Trạch tiếp tục hỏi.
Tô Dương nhíu mày, đôi mắt sáng trong như quả hạnh lóe lên một tia cảnh giác, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Từ Lập Trạch mỉm cười lịch sự, trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh chứa đầy ẩn ý, “Nếu đã là người nhà họ Tô, thì tôi cưới vị Tô tiểu thư…!Tô Dương này cũng được.”
Tô Dương trợn tròn mắt, phản ứng đầu tiên là nghĩ người đàn ông này đang đùa cợt với cô.
Nhưng chưa kịp mở miệng từ chối thì Tô Thiến đã không thể kiềm chế mà đứng bật dậy.
“Từ Lập Trạch, nếu những đề xuất vừa rồi của em anh không chấp nhận thì chúng ta có thể thảo luận thêm!” Giọng nói của Tô Thiến có chút run rẩy nhưng trên gương mặt vẫn cố gắng giữ lại nụ cười ngọt ngào.
Tuy nhiên, Từ Lập Trạch chẳng còn muốn đối đáp với Tô Thiến thêm nữa.

Anh từ tốn cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, đứng lên và mỉm cười lịch sự với Tô Tuyền Thịnh.
“Tô tổng, ông cũng biết rằng tôi không phải là người có nhiều kiên nhẫn.

Một việc cứ mãi dừng lại ở một chỗ không tiến triển không phải là cách tôi giải quyết vấn đề.

Bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn: một là nhà họ Tô đổi người khác kết hôn với tôi, hai là nhà họ Từ chúng tôi rút vốn.

Ông hãy cân nhắc đi!”
Nói xong, Từ Lập Trạch kéo ghế ra, chân dài bước rời khỏi phòng.
“Từ Lập Trạch, anh đợi đã!”
Tô Thiến hoảng loạn kéo ghế ra định đuổi theo, nhưng không may chiếc tua rua trên khăn trải bàn lại móc vào móc kim loại của chiếc vòng tay Cartier trên cổ tay cô ta.

Cô ta giật mạnh, khiến bộ đồ ăn trên bàn lập tức “rào rào” xô lệch.
“Ba!” Tô Thiến tức giận đến mức gào lên với Tô Tuyền Thịnh, “Anh ta bị điên rồi, tại sao lại muốn cưới con gái của người thứ ba?”
“Mẹ chị không phải là người thứ ba, họ đã từng tổ chức lễ cưới, cả làng đều có thể làm chứng!” Tô Dương lớn tiếng phản bác, ánh mắt trừng trừng nhìn Tô Tuyền Thịnh, hy vọng ông có thể lên tiếng giải thích cho Hạ Quyên.
Dù chỉ là một câu thôi!
Nhưng Tô Tuyền Thịnh chỉ tượng trưng lườm Tô Thiến một cái, không nói lời nào.

Cùng lúc đó, ánh mắt ông nhìn Tô Dương còn lộ rõ vẻ không hài lòng và trách móc, như thể đang oán trách cô vì đã phá hỏng chuyện hôn nhân của Tô Thiến với Từ Lập Trạch.
Nhưng Tô Tuyền Thịnh dường như đã quên mất rằng chính ông là người gọi cô đến đây.
Tô Dương cắn chặt răng, cố gắng giữ chút lý trí cuối cùng, nói với Tô Tuyền Thịnh, “Ba, hôm nay con đến là để hỏi mượn tiền thuốc cho mẹ.

Số tiền này con sẽ viết giấy nợ, lãi suất sẽ tính theo mức lãi suất hiện tại của ngân hàng…”
“Tiền, tiền, tiền, chị chỉ biết đến tiền thôi!” Nhìn theo bóng dáng Từ Lập Trạch đã khuất, Tô Thiến tức giận tháo chiếc vòng tay ra rồi chỉ thẳng vào mặt Tô Dương, mắng chửi không ngừng.
“Chị không biết mẹ chị bị bệnh gì à? Ung thư v.ú giai đoạn cuối, chẳng còn thuốc chữa, chị đổ bao nhiêu tiền vào cũng chỉ là cái hố không đáy.

Số tiền đó bố tôi thà cho chó ăn còn hơn, chí ít con ch.ó còn biết vẫy đuôi, còn chị, chị biết vẫy đuôi không?”
“Thiến Thiến!” Nghe con gái út càng nói càng quá đáng, Tô Tuyền Thịnh không thể kiềm chế mà lớn tiếng quát.
Thực ra trong lòng ông rất rõ ràng, chính ông là người có lỗi với Hạ Quyên trước.
Nhưng khi đó ông đã là người thừa kế của công ty gia đình, lại còn có hào quang của một sinh viên xuất sắc từ đại học danh tiếng, là hình mẫu người chiến thắng trong mắt người đời.

Một người phụ nữ xuất thân từ nông thôn như Hạ Quyên làm sao có thể xứng đáng với ông?
Sau này, khi Hạ Quyên tìm đến, dưới áp lực của các bậc trưởng thượng, Tô Tuyền Thịnh miễn cưỡng thừa nhận Tô Dương, khi ấy mới vừa đầy tháng.

Ông cho rằng mình đã làm tròn trách nhiệm của một người cha, nên càng cảm thấy không có gì sai trái với Hạ Quyên.
Vì vậy, những lời của Tô Thiến không làm Tô Tuyền Thịnh cảm thấy khó chịu, ông chỉ quát cô ta vì sĩ diện mà thôi.
Nhưng Tô Thiến hoàn toàn không sợ Tô Tuyền Thịnh.

Từ nhỏ cô ta đã khinh thường Tô Dương, và bây giờ, khi Từ Lập Trạch đột ngột bỏ đi, cô ta đổ hết trách nhiệm cho Tô Dương, cho rằng chính người chị này đã phá hỏng chuyện đại sự của đời mình.

Thế nên thay vì dừng lại, cô ta càng nói năng quá đáng hơn.
“Con nói sai sao? Một đứa con của người thứ ba, lấy quyền gì mà đòi tiền? Nói nghe hay nhỉ, bảo là vay, nhưng vay tiền thì phải trả, tôi muốn hỏi chị số tiền hàng chục vạn đó, Tô Dương, chị lấy gì trả hả?”
Không ai ngăn cản Tô Thiến, cô ta càng nói càng quá quắt, “Tô Dương, tôi nói cho chị biết, loại người như mẹ chị không có tư cách đòi tiền bố tôi trả viện phí đâu.

Chị giỏi giang thế kia mà, chẳng phải là sinh viên xuất sắc của Đại học A sao, tự mình nghĩ cách kiếm tiền đi! Nếu không còn cách nào thì cứ học theo cái người mẹ yểu mệnh của chị đó, học cách quyến rũ đàn ông đi, tiền viện phí chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao…”
Mặt Tô Dương tái xanh, nghe Tô Thiến ngông cuồng bịa đặt, xuyên tạc sự thật, cô siết chặt nắm đ.ấ.m hai bên, các khớp xương nổi lên trắng bệch vì tức giận.
Đúng lúc này chiếc điện thoại trong túi của Tô Dương rung lên.

Theo phản xạ, cô rút điện thoại ra, vừa nhấn nút trả lời thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc và đầy khẩn trương của y tá trưởng ở đầu dây bên kia.
“Tiểu Tô, em mau đến ngay đi, mẹ em đang gặp phản ứng nghiêm trọng với thuốc, đã xuất hiện tình trạng sốc thuốc rồi…”
Tô Dương cảm thấy đôi chân mình run rẩy khi bước đi.

Trong phòng riêng, tiếng mắng chửi của Tô Thiến và tiếng gọi của Tô Tuyền Thịnh bỗng trở nên xa xăm.

Trong tai cô chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân vội vã của chính mình khi chạy băng qua sảnh khách sạn và tiếng thở gấp gáp của cô.
Đột nhiên, một lớp sương mờ che phủ mắt cô, gió mưa bên ngoài vẫn không ngừng tạt vào khiến Tô Dương không kịp ứng phó.
Nhưng Tô Dương không có thời gian quay lại lấy chiếc ô đã bỏ quên trong phòng.

Cô thậm chí không kịp nghĩ ngợi, chỉ ôm lấy chiếc balo rồi lao thẳng vào màn mưa.
Khi Từ Lập Trạch lái chiếc SUV từ bãi đậu xe ngầm ra ngoài, anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng không xa phía trước.
Trong cơn mưa gió, người phụ nữ nhỏ bé gần như đã ướt sũng.
Khách sạn này nằm trên đường vành đai, lúc này vừa đúng giờ ăn trưa nên xe cộ qua lại không nhiều.

Cô đã cố gắng vẫy xe vài lần nhưng đều không thành công.
Từ Lập Trạch giữ c.h.ặ.t t.a.y lái, nhìn đèn tín hiệu phía trước chuyển từ đỏ sang xanh, rồi anh nhấn ga, chiếc SUV màu đen nhẹ nhàng lướt về phía Tô Dương đang đứng bên lề đường…
Chiếc SUV cao lớn từ từ dừng lại, cửa sổ hạ xuống, để lộ gương mặt điển trai và sâu lắng của Từ Lập Trạch.
“Nơi này khó bắt xe, tôi tiễn Tô tiểu thư một đoạn đường nhé?” Anh nói.
Qua màn mưa, Tô Dương nhìn thấy sự bình tĩnh, tự tin trong ánh mắt của người đàn ông, cảm giác như mọi thứ đều đã nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Tim cô chợt nhói lên, bàn tay định mở cửa xe cũng khựng lại.
Giây phút này, Tô Dương biết rõ, nếu như cô bước lên chiếc xe này thì có lẽ sẽ không còn cách nào quay đầu nữa….