Cô mất một lúc để điều chỉnh được cảm giác chấn động trong lòng sau khi nhìn thấy nội dung email, ít nhất là để cho cô thoạt nhìn không còn cuồng loạn như vừa rồi nữa.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Mật Mật tiếp nhận được những gì được nói trong mail, sự thật Lăng Nhiễm chính là anh trai cô.
Đúng vậy, bên trong email mà dì tổ trưởng khu phố gửi cho Mật Mật, chính là bản điện tử của thủ tục nhận nuôi Lăng Nhiễm trước đây được tải lên vô cùng chi tiết, chứng cứ vô cùng đầy đủ, căn cước công dân cha mẹ nuôi của Lăng Nhiễm, ảnh chụp Lăng Nhiễm khi còn nhỏ, giấy tờ hộ khẩu sau khi đổi tên… blah blah blah blah.
Tất cả đều đang nói cho Mật Mật, cô đang trải qua một bi kịch luân lý.
Đúng vậy, chồng mới cưới của cô, người chồng đẹp trai, giàu có, chỉ số thông minh cao, bằng cấp cao lại còn được tiếp thu nền tảng giáo dục ở nước ngoài, có xác suất 99% chính là anh trai bị nhận nuôi của Mật Mật.
“Tại sao lại như vậy…”
Mật mật cuộn tròn người ở trên sô pha, hai tay ôm đầu, không dám tin tưởng mà thấp giọng lẩm bẩm một mình.
Cô mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, vừa đơn giản lại ấm áp, cả người thoạt nhìn có một loại hơi thở dễ chịu của cô vợ nhỏ ở nhà, cơ thể rúc trong một góc, vừa cô đơn lại bất lực.
Cô không thể tin được chuyện bản thân vậy mà trời xui đất khiến thế nào lại gả cho anh trai ruột của mình.
“Vì sao lại phát sinh chuyện như vậy chứ?”
Cả người Mật Mật run lên, đột nhiên, tiếng chuông cửa ở phía sau vang lên, cô chỉ cảm thấy kinh hãi, vội quay đầu nhìn lại, sợ hãi không biết người ngoài cửa tới là ai.
Chuông cửa liên tục vang lên, Mật Mật không dám đi mở cửa, hiện tại cô không muốn đối mặt với bất cứ người nào, ai cũng không muốn gặp.
Nhưng mà, hiện thực chung quy sẽ không để cho một mình Mật Mật co đầu rụt cổ ở trong góc, khoá cửa chuyển động, cửa bị mở ra, người đàn ông cao lớn mặc trên người một bộ tây trang, trong tay xách theo hai cái túi nilon, vừa vào cửa, vừa nghiêng người, để cho mẹ vợ đã có tuổi ở phía sau tiến vào.
Anh nhìn lướt qua Mật Mật đang ngồi ở trên sô pha, hỏi:
“Em ở nhà à? Sao lại không mở cửa cho mẹ? Mẹ ở bên ngoài gõ cửa rất lâu rồi.”
Trang Liễu lau mồ hôi trên trán, thay dép lê đi vào, giơ tay đánh một cái lên lưng Mật Mật, cả giận:
“Cái con bé thúi này, sao lại lãng tai như vậy, có biết mẹ ở bên ngoài gõ cửa bao lâu rồi không, nếu không phải gặp được A Nhiễm trở về, mẹ cũng không vào được, con ở trong nhà làm gì hả?”
Mặt Mật Mật trắng bệch, cô ngẩng đầu nhìn mẹ mình, hốc mắt có hơi đỏ, nhưng mà bởi vì ánh sáng, Trang Liễu lại vội vàng đem đồ ăn vào trong nhà nên cũng không có phát hiện ra sự khác thường của Mật Mật.
Lăng Nhiễm bước vào cửa, vừa cởi áo vest, vừa nói với Trang Liễu:
“Xin lỗi mẹ, lát nữa con lại thiết lập khóa vân tay cho mẹ, trong khoảng thời gian này con thật sự là bận quá, Mật Mật, em đang làm gì vậy?”
Lăng Nhiễm nói xong, anh dường như mới chú ý tới Mật Mật có gì đó không ổn, anh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, vừa cởi cúc tay áo ra, vừa đi đến ngồi ở bên cạnh Mật Mật.
Anh vươn cánh tay dài khoác ở trên vai Mật Mật, sau đó cúi đầu, đôi mắt sắc bén giấu ở bên dưới cặp kính gọng vàng, nhìn Mật Mật, hỏi:
“Sao mặt lại trắng bệch thế? Vẻ mặt của em như vậy là sao? Làm sao vậy?”
“Em… em gặp ác mộng, em…”
Mật Mật hít một hơi thật sâu, đột nhiên không có cách nào đối mặt với người chồng này của mình.
Mặc dù biểu hiện của anh rất dịu dàng, nhưng gương mặt này đột nhiên khiến cho đáy lòng Mật Mật dâng lên một trận kinh hoàng.