Trà lâu này tên là [ Tiên Khách Lai ], tuy rằng không quá lớn, chỉ có
hai tầng nhưng buôn bán không tệ, rất nhiều tu sĩ tới thị phường mệt mỏi đều tới nơi này nghỉ chân uống chút trà.
Lúc Tiêu Dao đi vào, tầng một đã không còn chỗ, nàng lên lầu hai chọn
ngồi xuống tại một vị trí bên cạnh cửa sổ, gọi tiểu nhị mang lên một
bình trà Thiết Quan Âm, một mình thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Dưới lầu là ngã tư đường của thị phường náo nhiệt, tuy rằng trời không
còn sớm nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc buôn bán nơi đây. Trong trà
lâu người làm bận rộn qua lại, tiếng rao hàng, tiếng la hét lanh lảnh
vang lên liên tiếp, khung cảnh náo nhiệt phồn vinh.
Tiêu Dao im lặng thưởng thức nhân gian bách thái trước mắt, lúc này Báo Nanh Kiếm trầm mặc nửa ngày dùng thần thức truyền âm
“Dạo thị phường nửa ngày cuối cùng lại mua cuốn sách bại hoại. Sao không thấy cô đi mò pháp bảo? Nói không chừng còn mò được món tiên khí nào
đó, như vậy mới có hy vọng kết Kim Đan.”
Nhấp ngụm trà nóng, ánh mắt Tiêu Dao vẫn nhìn về đám đông náo nhiệt phía dưới, từ từ nói:
“Mò tiên khí? Hiện nay tu sĩ chỉ cần tìm được thứ đồ từ thượng cổ thì
cho dù chỉ là tảng đá bình thường cũng được phủ mĩ danh bảo vật, bán ra
đều là giá trên trời. Ngươi thấy ta có nhiều linh thạch như vậy chắc?”
Kiếm Xỉ Báo vươn đầu, dùng móng vuốt gãi gãi, lơ đễnh hừ một tiếng:
“Vậy thì cướp. Tu đạo chính là cá lớn nuốt cá bé. Chỉ có hung tàn với người khác mới có thể thành đại đạo.”
“Cướp đó hả?” Mấy lời nó nói Tiêu Dao căn bản là không nghe vào “Không phải đạo của ta.”
Kiếm Xỉ Báo trơ trẽn ngáp một cái
“Đạo, đạo, đạo, đạo là cái gì? Chẳng phải là đường thôi sao. Đám nhân tu phiền phức thế đấy, hết chú ý cái này lại chú ý cái kia, toàn là nói
mồm cho hay. Nên cướp thì cướp nên đoạt thì đoạt, ta thấy nhân gian tu
giới hiện nay có khác gì yêu tu giới đâu. Cô nên sớm thay đổi suy nghĩ
đi. Trong sách nhân tu các cô không phải lưu hành một câu: Thất phu vô
tội hoài bích có tội đó sao. Cô không cướp thì sớm muộn cũng có người
khác cướp, thay vì làm lợi cho người khác không bằng tự mình chiếm ưu
việt.”
“Ta biết hiện nay lưu hành thuyết cường đạo.” Tiêu Dao nhếch khóe môi,
buông tay nói: “ Nhưng trong mắt ta thuyết này về cơ bản không thể đứng
vững được. Lời này vốn xuất phát từ một đoạn điển cố trong [ Tả Truyện
], ý nói ham tài vật của người khác sẽ đem phiền toái tới chính mình,
không tham thì vô họa, cho nên cảnh báo mọi người không được có lòng
gian dối. Đến thời này không hiểu sao bị xuyên tạc, tam quan vặn vẹo.
Đạo này không phải đạo của ta, mấy chuyện vi phạm đạo tâm ta sẽ không
làm.”
Báo Nanh Kiếm cáu kỉnh nâng đầu, nghĩ thầm đây không phải vấn đề của
riêng cô mà còn liên quan tới chuyện ông đây có thể sớm trở về Tiên giới không, chứ không ông đây cần gì lo lắng không công? Quản cô đi tìm chết chắc? Nghĩ vậy, móng vuốt chỉ vào chóp mũi nàng, xem thường nói:
“Dừng! Ông đây mặc kệ mấy thứ xiên xiên vẹo vẹo đó. Ta chỉ báo cho cô
biết nhanh tìm thêm tiên khí. Nếu dựa vào tiên khí ta dẫn từ Hư không
thì tuyệt đối không đủ. Trừ phi cô có thể sống lâu như yêu tu hoặc mỗi
ngày đều ngộ đạo, bằng không chỉ còn cách hấp thu tiên khí trong các món tiên khí mới đủ để cô tu luyện.”
Tiêu Dao híp mắt, mặt đầy tươi cười dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đẩy móng vuốt nó ra.
“ Một yêu thú đê giai chưa khai trí tuệ lại dùng móng vuốt chỉ vào chủ
nhân nhà mình sẽ khiến cho người khác nghi ngờ đấy. Bình tĩnh chớ nóng!
Lần này chúng ta chuẩn bị tất cả là để lấy được món tiên khí trong Khê
Giản Cốc. Tu vi nhất định tăng mà tiên khí cũng nhất định sẽ có. Trước
cứ tĩnh tâm uống ngụm trà đã. Tính tình ngươi nóng nảy như vậy, cẩn thận chưa tới được Tiên Giới đã chết vì nôn nóng, chân-tiên-đại-nhân-của
ta.”
Báo Nanh Kiếm buồn bực vô cùng. Mỗi lần mình nói chuyện với cô ta đều
tức muốn chết. Rõ ràng là sói đội lốt cừu, nửa điểm thiệt thòi cũng
không chịu, thế mà bên ngoài lúc nào cũng cười cười phá hoại như vậy!
Đang tính không cần tốn hơi thừa lời mà nhào lên cắn nàng một ngụm, chợt nghe Tiêu Dao nói:
“Đừng ồn ào nữa, có kịch hay để xem.”
Theo ánh mắt nàng, Báo Nanh Kiếm thấy bên dưới cửa sổ trà lâu không biết từ lúc nào có một cỗ xe hoa lệ do hai con Hải Trãi kéo dừng đó.
Hải Trãi là dị thú, dáng vẻ to lớn như trâu, cùng loại với Kỳ Lân, nhưng nghe hiểu tiếng người cũng biết nhân tính. Tốc độ của nó cực nhanh mà
ổn định cho nên được nhiều đại môn phái hoặc gia tộc tu tiên nổi danh
yêu thích. Bởi vậy giá trị xa xỉ, thường được tu sĩ đại năng lấy đi kéo
xe.
Một cỗ xe giá trị xa xỉ như vậy lại dừng trước một tòa trà lâu bình
thường trong thị phường Vĩnh Châu,điều này sao có thể không khiến người
khác chú ý.
Chỉ thấy một cô gái mặc lục y bước xuống từ cỗ xe. Người này tu vi Trúc
Cơ kỳ Đại viên mãn, dung mạo tú lệ, chỉ là khóe mắt hơi giương, vẻ mặt
kiêu ngạo. Tiếp đó, một bàn tay trắng nõn như dương chi bạch ngọc chậm
rãi vươn ra từ trong xe, khoát lên mu bàn tay của cô gái áo lục kia,
tiếp theo, một cô gái mặc hoa phục màu đỏ tía chậm rãi xuống khỏi cỗ xe. Chỉ tiếc cô gái này mang một tấm che mặt mỏng màu tím, khiến người ta
không thấy rõ dáng vẻ, duy chỉ lộ ra một đôi mắt sáng sóng sánh động
lòng người, khiến cho người ta không khỏi nghĩ thầm không biết dưới lớp
khăn che mặt là dung mạo tuyệt sắc dường nào. Tu vi cô gái này cũng
không cao như cô gái áo xanh kia, chỉ là cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng
thấy cô gái áo xanh cung kính với nàng như vậy khiến cho mọi người không khỏi phỏng đoán thân thế của nàng này.
Xuống khỏi xe, hai cô gái một trước một sau đi lên lầu hai của trà lâu, ngồi xuống một bàn cách Tiêu Dao không xa.
Cô gái áo xanh đầu tiên nhíu mày, đánh giá xung quanh trà lâu đơn sơ này một chút, rồi mới kêu lên:
“Tiểu nhị! Mang một bình Quỳnh tương ngọc dịch nên trước, rồi tiếp đó là một đĩa Phỉ thúy cao.”
Nghe tiếng gọi của cô gái, trà lâu vốn có vài người đang nói chuyện lập
tức im lặng. Tất cả mọi người đều nhìn về phía hai cô. Phải biết rằng,
hai thứ nàng ta vừa gọi là loại linh trà và điểm tâm mà ngay cả trong
thế gia danh môn cũng hiếm, như vậy thì sao trà lâu nho nhỏ này có cho
được?
Quả nhiên chỉ chốc lát tiểu nhị vẻ mặt khó xử tiến tới:
“Vị thượng tiên này, chúng tôi chỉ là quán trà nhỏ, làm sao có loại trà và điểm tâm quý như vậy?Trà tốt nhất ở chỗ chúng tôi là Bích thủy mao
tiêm, hay là ta mang cho hai vị thượng tiên một bình nhé?”
Cô gái áo xanh nghe vậy, trước hết là sắc mặt không vui nhìn tiểu nhị:
“Cái tiệm rách gì đây, ngay cả đồ bình thường như vậy cũng không có.”
Sau đó nhìn về phía cô gái đeo khăn che mặt, cung kính nói:
“ Tiểu thư xe, ngay cả trà và điểm tâm cũng không có. Hay là chúng ta đổi quán khác?”
Cô gái che mặt kia ngay cả mí mắt cũng không nâng, chỉ buồn bã nói:
“Lục Liễu, thói quen của bản tiểu thư thế nào ngươi cũng biết rồi đấy.
Ta ngồi xuống rồi sẽ không đi nữa, nhưng ta tuyệt đối không uống thứ trà cho đám nghèo nghèo này. Bảo hắn ra ngoài mua Quỳnh tương ngọc dịch và
Phỉ thúy cao cho bản tiểu thư.”
“Vâng, tiểu thư.” Cô gái áo xanh lĩnh mệnh, quay ra nói với tiểu nhị
“Lời của tiểu thư nhà ta ngươi nghe rõ rồi chứ, còn không mau đi mua?”
Sắc mặt của tiểu nhị càng khó coi hơn, hắn khó xử nói:
“Hai vị thượng tiên bảo ta biết đi đâu tìm? Mấy thứ này chỉ có gia tộc
tu tiên lớn mới có một ít. Hai vị không phải là làm khó ta sao?”
“Làm khó ngươi?” Cô gái tên Lục Liễu hừ lạnh một tiếng “ Ngươi có biết tiểu thư ta là ai không?”
Dứt lời, nàng lấy từ bên hông ra một lệnh bài, trên lệnh bài chỉ viết duy nhất một chữ:
“Triệu”
Lập tức, trong trà lâu tiếng hít vào nổi lên bốn phía, có người kêu lên:
“Là ngọc bài Hàm Bình của Triệu gia!.”
Lục Liễu đắc ý nhìn bốn phía một vòng, cao giọng quát tiểu nhị:
“Tiểu thư nhà ta chính là Thập Lục tiểu thư mà Triệu gia chủ thương yêu
nhất. Đắc tội với Triệu gia có hậu quả gì, ngươi hẳn là biết nhỉ, còn
không đi mau.”
Tiểu nhị ở lại cũng không được mà đi cũng không xong,vẻ mặt khổ không
nói lên lời. Đang tính quỳ xuống cầu xin tha thứ thì một giọng nói trong trẻo dễ nghe bỗng vang lên:
“Cô nương, xin chờ chút.”
* Hải Trãi
*Phỉ Thúy Cao