Nàng không tới thị phường do bản môn mở gần đó mà chọn một thị phường
nhỏ nơi ngoại ô Vĩnh Châu, cách Vạn Hoa Sơn mấy ngàn lý. Thị phường nơi
này tuy không lớn nhưng cần cái gì cũng có. Thứ Tiêu Dao cảm thấy hứng
thú là một vài bộ sách ghi lại tâm đắc của các bậc đại năng thượng cổ
hoặc sách tu tiên căn bản của các môn phái tu tiên để lại từ thời thượng cổ.
Trong thị phường của tu sĩ, vàng bạc của người phàm không thể lưu thông. Trong giới tu tiên, chỉ có linh thạch ẩn chứa linh khí mới được coi là
tiền. Bình thường đều là hạ phẩm linh thạch hoặc trung phẩm linh thạch,
còn thượng phẩm linh thạch thì chỉ có tu sĩ đại năng đã tu tới Nguyên
Anh kỳ mới hay sử dụng. Về phần cực phẩm linh thạch thì đại khái là toàn bộ Thái Cực cũng chưa ai thấy qua.
Trong phần lớn các môn phái, phân phối linh thạch đều dựa trên công hiến của đệ tử đối với môn phái. Bình thường sẽ ưu tiên phân cho đệ tử có tư chất tốt, tiềm lực lớn, tiếp đến là đệ tử nội môn bình thường, cuối
cùng mới là đệ tử ngoại môn. Theo quy định của Tiên Vũ Môn, chia theo
bài danh về tiềm lực thì một tháng đệ tử Trúc Cơ kỳ xuất sắc có thể nhận được năm khối trung phẩm linh thạch, đệ tử bình thường ba khối còn đệ
tử ngoại môn chỉ được chia sáu khối hạ phẩm linh thạch.
Nếu chỉ tu luyện trong môn phái thì tạm coi là đủ, vì địa điểm là do môn pháp cung cấp, công pháp và pháp thuật có thể dựa vào điểm cống hiến để mượn đọc. Nhưng nếu ra bên ngoài thì số linh thạch được phân này còn
lâu mới đủ. Đan dược, pháp bảo, công pháp đều cần linh thạch. Phẩm chất
càng cao thì giá càng trên trời. Cho nên ngoại trừ một vài đệ tử trung
tâm thì phần lớn đồng môn đều tìm cách kiếm linh thạch từ môn phái hoặc
ra bên ngoài.
Kẻ mạnh có thể cướp của kẻ yếu để kiếm tài nguyên, hoặc là có những
người tinh thông ngón nghề nào đó như luyện đan, luyện khí thì dựa vào
đó mà kiếm cơm. Ngoại trừ hai cách này ra thì các phương pháp khác đều
vô cùng khó khăn. Nguyên nhân cơ bản chính là linh khí không đủ khiến
cho lượng linh thạch giảm mạnh. Thế giới tu tiên hiện nay đã không còn
nội liễm ôn hòa chú trọng thanh tu như thời thượng cổ mà càng ngày càng
thêm táo bạo, tàn nhẫn, cá lớn nuốt cá bé.
Có thể nói hiện nay là kỷ nguyên của kẻ mạnh. Vật phẩm tu luyện khan
hiếm khiến chuyện cướp đoạt tài nguyên càng thêm nghiêm trọng. Từ môn
phái đến tu sĩ đều theo đuổi nguyên tắc cường quyền, việc giết người
đoạt bảo tuy rằng bị cấm trong môn phái nhưng ở thế giới bên ngoài thì
không hề bị ngăn cản. Thậm chí các môn phái còn cổ vũ đệ tử tranh đoạt
với đệ tử các phái khác, nói cho hay thì là: “Lịch lãm thế ngoại”. Tranh đấu giữa môn phái với môn phái nhiều không đếm hết.
Lúc trước Tiêu Dao từng kiêu ngạo trong môn phái, căn bản không nhận ra
những điều này. Khi đó nàng chỉ là đóa hoa yếu đuổi được sư phụ bảo vệ,
không màng thế sự chỉ quan tâm tới việc tăng tu vi, chưa từng có ánh mắt như hiện nay.
Có người nói: Chỉ khi ở đáy xã hội, ngươi mới có thể nhìn thấu tất cả.
Cho nên nay Tiêu Dao nhỏ yếu bần cùng đến đáng thương. Trong túi trữ vật của nàng chỉ còn vài khối hạ phẩm linh thạch cùng một món pháp bảo duy
nhất, không gian còn lại chỉ để không lãng phí.
May mà nàng cũng không tiêu tốn nhiều linh thạch lắm. Bởi vì không hấp
thu được linh khí, đan dược linh thảo không có tác dụng hồi phục pháp
lực với nàng, hơn nữa cũng không cần mua công pháp, cho nên tiết kiệm
được rất nhiều.
Cho dù là vậy, khi nàng nhìn món pháp bảo duy nhất trong túi cũng không
khỏi xấu hổ. Hai trăm năm nay nàng chưa từng mua một món pháp bảo nào.
Những pháp bảo trước kia đều đã bị hao tổn trong chiến đấu, hầu như
không còn. Chỉ còn lại phi kiếm “Thanh Long” một món trung phẩm bảo khí
sư phụ tặng cho nàng mà lúc Kết Đan thành công.
Không mua nổi pháp bảo; pháp thuật, công pháp cũng không dùng được, chỉ
có vài ngọc giản ghi lại tâm đắc của đại năng thượng cổ là còn hữu dụng
với nàng, đôi khi có thể giúp nàng hiểu ra nhiều điều.
Ngự không phi hành chưa đến một canh giờ, Tiêu Dao đi tới ngoại ô Vĩnh
Châu rồi dừng lại trước một bãi đất không có gì đặc biệt. Trong mắt
người phàm thì đây chỉ là một bãi đất bình thường nhưng thật ra nó chính là cửa vào thị phường. Chẳng qua bị người ta dùng một vài cấm chế làm
thủ thuật che mắt đơn giản, cho dù người phàm tới gần thì cũng sẽ bị mê
hoặc không thể tiến vào, chỉ có người tu tiên mới phát hiện ra.
Tiêu Dao không hề do dự tiến về phía bãi đất, sau khi xuyên qua một lớp
bình chướng bàng bạc, trước mắt liền xuất hiện một tòa thành. Đi qua cửa thành, thị phường náo nhiệt liền hiện ra trước mắt Tiêu Dao, mà nàng
thì tự nhiên hòa vào dòng người.
Ban đầu thị phường tồn tại như một nơi trao đổi vật phẩm của các tu sĩ,
theo dòng thời gian, thị phường không ngừng lớn mạnh, trao đổi chỉ là
một phần trong đó. Nay trên đại lục Thái Cổ, các thị phường đã thành
hình thành dạng, do các cửa hàng lớn trường kỳ đóng quân lập nên, sau đó hấp dẫn một lượng đông đảo tu sĩ tới buôn bán hoặc trao đổi vật phẩm.
Đương nhiên, nơi quan trọng hấp dẫn quan khách nhất là hội đấu giá của
thị phường. Một số bảo vật, linh dược hiếm có hoặc phẩm chất cực cao sẽ
không trực tiếp bán ra trên thị trường mà thông qua hội đấu giá, ai trả
giá cao người đó sẽ được. Cho nên nếu muốn mua thứ tốt nhất, đương nhiên là phải thông qua hội đấu giá. Đây cũng là điểm đặc sắc của thị phường, thị phường có quy mô và thanh danh cao bao nhiêu sẽ dựa vào độ quý hiếm của vật phẩm trong hội đấu giá, càng nhiều bảo vật hiếm có thì thị
phường càng thu hút được nhiều tu sĩ.
Bình thường hội đấu giá cũng phân cấp bậc, ví dụ như Trúc Cơ kỳ có hội
đấu giá Trúc Cơ Kỳ, Kim Đan kỳ có hội đấu giá Kim Đan kỳ, cứ thế mà suy
ra. Phần lớn là không được tham gia hội đấu giá vượt cấp, nhưng vẫn có
một số ngoại lệ đặc biệt, ví dụ như đệ tử có thân phận bối cảnh hùng hậu có thể thông qua con đường đặc thù tiến vào.
Tiêu Dao không có tiền, đương nhiên sẽ không đi xem hội đấu giá gì đó.
Nàng chủ yếu đảo qua các quầy hàng của tu sĩ trong thị phường, không
biết có gặp được thứ tốt gì không.
Nàng theo dòng người đi qua các quầy hàng, bên tai tiếng chào hàng, mặc
cả vang lên không ngớt. Có vài quầy hàng, nàng chỉ thoáng tới gần một
cái là chủ quán đã cực kì nhiệt tình để cử vật phẩm trong quầy nhà mình.
Nhìn đống công pháp và linh dược kỳ kỳ quái quái. Tiêu Dao luôn lắc đầu
cười mà qua, cho dù không mua thì nàng vẫn rất hưởng thụ cảm giác đi dạo trong thị phường, nghe tiếng rao hàng nhìn đám người tu tiên muôn hình
muôn vẻ.
Đi qua đi lại, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa có người rao:
“Mau đến xem đi! Ngoại trừ công pháp cực phẩm, pháp thuật, thuật luyện
đan, bùa trụ cột, trận pháp, bản điếm còn có vô số tâm đắc tu tiên của
đại năng, cùng với tùy truyện, bút ký được viết bởi các danh gia. Nói
không chừng có thể ngộ đạo, các vị đạo hữu đi qua trăm ngàn lần đừng bỏ
lỡ.”
Nghe có tùy bút của tu sĩ, Tiêu Dao liền cảm thấy hứng thú đi qua.
Quầy hàng kia chiếm diện tích không nhỏ. Bên trên bày đầy ngọc giản và
sách giấy hoặc sách làm từ da yêu thú. Chủ quán là một lão đạo tóc xám
trắng tuổi trên năm mươi, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, trên mặt nổi lên màu đỏ
ửng vì say rượu, mặc một chiếc đạo bào rộng thùng thình. Đạo bào màu
xám, bên trên lại dính bẩn gì đó nên nhìn qua có chút lôi thôi lếch
thếch.
Thấy có người lại gần, lão đạo vội vàng cười nói:
“Vị đạo hữu này, có cần gì không? Tuy rằng chỗ ta không dám nói là thư
quán đầy đủ nhất đại lục Thái Cổ nhưng tuyệt đối là thư quán đầy đủ nhất trong thị phường này. Cho dù là cửa hàng lớn cũng không nhiều sách như
chỗ ta đâu, mời đạo hữu cứ tự do chọn.”