Chương 12: Hình như hơi quá tay

Tờ mờ sáng, Cổ Tước giật mình mở mắt.

– Ô? Tỉnh rồi sao?

Trước mặt hắn là một nam tử cao to, tay cầm đại đao, xung quanh còn có gần mười tên khác, trên ngực đều đeo một loại huy hiệu đầu sư tử, xem ra là một dong binh đội.

Tên to con cầm đầu tiếp tục hỏi:

– Tiểu huynh đệ, ngươi có biết cái quả kia ở đâu rồi không?

Hắn cười cười, tay chỉ vào gốc cây nhỏ yếu nơi Lôi Minh Quả mọc.

– Không biết.

Cổ Tước khẽ lay Thanh Ngọc trong lòng một cái, lạnh nhạt đáp.

– Tiểu huynh đệ, ngươi ở đây tình tứ cả đêm, không thể nào không biết cái quả màu tím kia chạy đi đâu a, mấy ngày trước ca tình cờ đi ngang còn thấy nó treo ở trên cái cây nhỏ kia.

Tên cầm đầu nhếch miệng nói.

– Tối hôm qua hình như ta thấy nó chạy rồi.

Cổ Tước đột nhiên mỉm cười, vuốt cằm nói ra.

– Ồ? Nó chạy đi đâu a?

Tên cầm đầu nhướng mày hỏi.

– Nó chạy… đi từ đường nhà ngươi rồi!

Cổ Tước nói dứt câu liền tung người dậy, cự chưởng phóng tới ngực tên cầm đầu kia. Thanh Ngọc cũng đồng thời uyển chuyển đánh về phía một tên dong binh khác.

– Không biết tự lượng sức mình!

Tên cầm đầu quát lên một tiếng, huyền khí màu đỏ dựng lên, huyền căn Hỏa hệ bộc phát.

– Chỉ là một cái Huyền Sư còn chưa Khai Thiên Địa, ngươi tính là cọng hành gì?

Cổ Tước cười lạnh, chưởng vẫn mạnh mẽ ấn tới, chỉ một chút nữa thôi là đánh vào người tên to con, mà hắn thấy chưởng khí máu tím vô cùng cuồng bạo kia lao tới thì không khỏi hú lên:

– Lôi hệ! Ngươi là huyền căn thuộc tính Lôi!

Không dám chậm trễ liền nhảy lên né sang một bên.

Vùn vụt…

Thủ chưởng của Cổ Tước tưởng chừng đánh hụt, lại đột ngột chuyển hướng truy đuổi tên to con, thập phần quỷ dị. Đây vốn dĩ chỉ là võ thuật phổ thông, nhưng thông qua Cổ Tước kết hợp với huyền khí cùng thuộc tính Lôi cường đại đã trở thành một môn huyền kỹ kỳ lạ.

– Phá cho ta!

Tên to con hét lớn, đại đao vung ra, muốn chặt phá một chưởng của Cổ Tước.

– Phá muội ngươi!

Cổ Tước chân đạp ra Huyễn Vân Thân Pháp, vèo một cái né thoát đại đao, để lại một tàn ảnh, đồng chưởng hóa quyền, gọn gàng nện thẳng lên mặt tên to con.

Có điều hắn đã kịp vận huyền khí hộ thân, một quyền của Cổ Tước ngoài làm hắn chao đảo một chút ra cũng không gây ra thương tích nghiêm trọng gì, nhưng đó không có nghĩa là hắn hoàn toàn không chút sứt mẻ. Tuy da thịt hắn không sao, nhưng tâm lý hắn đã bị đánh một đòn.

Làm sao hắn tưởng tượng nổi một thiếu niên tu vi Huyền Giả có thể đánh một Huyền Sư như hắn lui mấy bước, mà đây là Cổ Tước còn chưa vận dụng huyền kỹ công kích thật sự.

– Ngươi là ma quỷ phương nào?

Tên to con trầm giọng hỏi, sắc mặt hắn có thêm mấy phần cảnh giác.

– Hình như cả Thịnh Hoa thành chỉ có mình ta gọi là Cổ Tước thôi a.

Cổ Tước cười cười đáp.

– Họ Cổ!

Tên to con hoảng hốt hô gọi huynh đệ của mình:

– Mau rút lui!

Nhưng hắn còn chưa kịp chạy đã nhìn thấy cảnh tượng Thanh Ngọc đập đám đàn em của hắn tơi ta. Nàng tốt xấu gì cũng là một Huyền Sư đã Khai Thiên Địa, mấy tên ruồi muỗi nàng ngay cả huyền kỹ Cổ Tước tặng cho cũng không cần dùng tới.

Có điều thiên phú nàng không cao, môi trường phát triển lại kém hơn Cổ Dạ Tuyết rất nhiều, nên cho dù đều là Huyền Sư nhưng hai nàng hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Hơn nữa, Thanh Ngọc năm nay đã hai mươi, lớn hơn Dạ Tuyết hai tuổi, nhưng Dạ Tuyết hiện tại đã là Huyền Sư đỉnh phong, có cơ hội nhất định đánh vào cảnh giới của vương giả.

Trên phương diện này, Thanh Ngọc còn cần cố gắng rất nhiều, lại kết hợp với Cổ Tước dược đạo nghịch thiên, tu đạo vô song, tương lai nàng có khả năng nhỏ vấn đỉnh Huyền Hoàng.

Tên to con tặc lưỡi nghiến răng, không biết phải làm sao. Bây giờ hắn cường ngạnh chiến một trận thì nhất định bị hai người Cổ Tước vây công chém giết, mà quỳ lạy xin tha cũng không có ý nghĩa gì, hắn là dong binh, đã trải qua nhiều chuyện, nên chỉ cần nhìn vẻ mặt thản nhiên của hai người Cổ Tước hắn liền biết bọn họ căn bản lười nghe hắn nói nhảm.

– Hừ, chiến thì chiến, ta sợ các ngươi sao?

Cuối cùng, hắn làm ra quyết định, vứt bỏ lo sợ, cầm đại đao chém tới Cổ Tước. Dong binh cấp thấp như hắn đều không có huyền kỹ để tu luyện, chỉ có thể nhờ vào võ kỹ sống sót.

– Có cốt khí. Không tệ.

Cổ Tước cười khen một tiếng, đánh ra ba quyền. Quyền thứ nhất kích phá đao kỹ của tên to con, quyền thứ hai đập vào ngực hắn, làm hắn mất thăng bằng, quyền thứ ba từ dưới móc lên, đập cho hắn đầu óc lung lay, không bất tỉnh cũng choáng váng ngã lăn ra đất.

Tu vi tên to con không ra gì, nhưng chênh lệch giữa Huyền Giả và Huyền Sư là có thật. Cổ Tước mở ra thủ đoạn chân chính có thể đem hắn giết, nhưng đánh đấm thông thường nhất định không đủ lực lượng trong vòng ba quyền đánh chết hắn.

– Thiếu gia, xử lý bọn hắn như thế nào?

Thanh Ngọc lãnh đạm nhìn đám dong binh bất tỉnh dưới đất hỏi.

– Đừng giết bọn hắn bẩn tay nàng, đem cả đám ném đi.

Cổ Tước phẩy phẩy tay như đuổi ruồi, nói ra.

Thanh Ngọc cuối đầu vâng lệnh một cái, nắm áo mấy tên dong binh ném đi xa xa, đây là Cổ Tước xem trên phương diện tên cầm đầu không phải loại tiểu nhân không ra gì mà tha bọn hắn.

– Chúng ta đi.

Cổ Tước xoay người, dẫn Thanh Ngọc đi về một phương hướng nhất định.

Trên đường đi, hai chủ tớ lấy máu huyền thú nhuộm đỏ mảnh rừng này. Tất cả đều chỉ là huyền thú Nhập Tu, có vài đầu là Huyền Giả, nhưng như vậy căn bản là không thấm thía vào đâu, nhưng không phải là không có chỗ tốt.

Cổ Tước phối ra một viên xú đan mùi hương kỳ lạ, hấp dẫn vô số huyền thú, nhờ vậy mà hai người lúc nào cũng bị lượng lớn các chủng loại huyền thú vây công.

Ở dưới áp lực như vậy, ngay cả một Huyền Sư như Thanh Ngọc cũng là vã mồ hôi mới thủ vững vị trí của mình được. Nàng không ngờ một đám huyền thú cấp thấp có thể dùng số lượng bù chất lượng, đem nàng cùng thiếu gia ép vào một vách đá không có đường thoát.

– Hình như bỏ Huyết Hương Thảo hơi quá liều.

Cổ Tước nhìn bầy huyền thú mấy trăm con bao vây mình, cười khổ gãi đầu.

– Ách…

Thanh Ngọc nghe vậy không khỏi trừng hắn một cái.

– Bất quá bản thiếu gia không sợ!

Nói xong liền phi thân vào giữa bầy huyền thú, hai tay hào quang màu tím bạo xuất.

– Bách Lôi Chưởng!

Cổ Tước gầm lên một tiếng, chưởng khí cuồn cuộn, hơn chục chưởng đánh bay huyền thú, tốc độ nhanh như thiểm điện, uy lực lại thô bạo như lôi thần giáng thế.

– Huyền kỹ Huyền phẩm thượng giai!

Thanh Ngọc giật mình thầm đánh giá. Theo như nàng suy đoán, hình như huyền kỹ trấn tộc của Cổ gia cũng chỉ là Huyền phẩm trung giai thôi a. Bây giờ vị thiếu gia Cổ gia này lại dễ dàng đánh ra huyền kỹ cấp bậc còn cao hơn, cái này cũng quá khó tin đi.

Lúc này nàng cũng không có thời gian đi suy đoán lung tung, trong đầu chân quyết vận chuyển, đôi ngọc thủ bộc phát huyền khí màu xanh lá, thuộc tính hệ Mộc bắt đầu lưu chuyển.

Hai tay nàng bất ngờ chắp lại, lòng bàn tay đập vào nhau phát ra xung kích huyền khí vô cùng mãnh liệt, nghe kỹ sẽ thấy âm thanh này giống như hai thân trúc va vào nhau.

Ong, ong…

Sóng âm trong nháy mắt chấn bay một đám huyền thú xung quanh nàng.

– Không ngờ là Song Trúc Phá Thiên! Nhưng xem ra chỉ là tàn khuyết.

Cổ Tước trong lòng thầm đánh giá huyền kỹ của Thanh Ngọc. Trong mắt người khác, đây chỉ là huyền kỹ Hoàng phẩm trung giai tầm thường, nhưng Cổ Tước biết rõ nguồn gốc của nó.

– Thanh Ngọc, huyền kỹ của ngươi tên gọi là gì?

Cổ Tước vừa đánh bay huyền thú vừa ung dung hỏi.

– Ngọc Trúc Âm.

Thanh Ngọc phải tập trung duy trì huyền kỹ nên nói chuyện có chút khó khăn.

Cổ Tước nghe vậy trong bụng thầm mắng một tiếng:

– Móa… Huyền kỹ Huyền phẩm thượng giai, tiếp cận Địa phẩm như thế nào bị thế nhân làm nhục rồi? Song Trúc Phá Thiên đâu chỉ đơn giản là trúc âm như vậy a!

Bất quá bây giờ hắn cũng không có không gian rãnh rỗi đi đàm đạo huyền kỹ, lúc phối dược hắn tham lam cho quá nhiều Huyết Hương Thảo, số lượng huyền thú bị dẫn dụ tới đạt đạt đến mức hù chết cả tu sĩ Huyền Sư, bước chân của bọn chúng làm rung chuyển cả dãy núi.

Thanh Ngọc cầm cự một lúc thì không chống nổi nữa, đình chỉ huyền kỹ, lấy ra Hồi Khí đan nhất biến tứ tinh Cổ Tước luyện chế lúc trước khi lên đường, nhanh chóng nuốt xuống.

Ngọc Trúc Âm của nàng là Song Trúc Phá Thiên không hoàn chỉnh, duy trì lâu sẽ hao tổn huyền khí trầm trọng, nên nàng quyết định chuyển qua đánh cận chiến.

Bên phía Cổ Tước thì khá hơn rất nhiều, huyền thú Nhập Tu cảnh tuy không có trí khôn, nhưng thấy địch thủ của mình hung hăng ngang tàn như vậy, bản năng của bọn chúng cũng bị dọa sợ, không dám tùy tiện nhảy đến tấn công Cổ Tước. Hắn cứ nhẹ nhàng như vậy mà tả xung hữu đột, săn giết đến sướng tay.

Đám huyền thú vây quanh hắn chần chừ một lúc thì hú lên, co chân bỏ chạy. Cổ Tước cũng không có truy đuổi, hắn không muốn ảnh hưởng xấu đến hệ sinh thái vùng này.

Nhân lúc rãnh tay, hắn chạy đi giúp Thanh Ngọc một tay. Có Cổ Tước tham gia vòng chiến, áp lực giảm đi rất nhiều, Thanh Ngọc cũng có không gian thở dốc một chút. Bầy huyền thú tuy cấp độ rất thấp nhưng số lượng quá kinh khủng, một chiêu lấy thịt đè người có thể giết được cả Huyền Sư.

Cổ Tước ở giữa bầy huyền thú hung hăng càn quấy một lúc thì thành công đuổi bọn chúng đi, hắn cũng không dám lấy viên xú đan kia ra khỏi túi không gian nữa.

Thanh Ngọc ngồi bệch xuống đất thở mạnh, đây là lần đầu tiên trong đời nàng bị mấy trăm huyền thú vây công, nhưng ở dưới áp lực như vậy cũng có lợi cho việc tu luyện của nàng.

Cổ Tước lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt Thanh Ngọc khiến nàng nhất thời ngẩn ra, loại chủ nhân đối tốt với thị nữ đến mức này hình như nàng chưa từng thấy qua a.

Đây là bản tính đến từ xuất thân của cả Cổ Tước lẫn Khai Thế Tiên Vương, hai người đều có điểm xuất phát yếu hèn, từ con số không mà cố gắng vươn lên, dẫn đến kết quả là hắn không có thái độ của công tử quyền quý sang trọng. Mặc dù nói Thanh Ngọc là thị nữ của hắn, nhưng hắn cũng không xem nàng như công cụ tùy ý dùng, tùy ý giết.

Thanh Ngọc cầm khăn tay của hắn, nhìn hắn nhắm mắt dưỡng khí mà trong miệng nếm được chút vị ngọt không biết từ đâu mà có.