Chương 13: Kiếm hoàng thần bí

Hai người Cổ Tước từ đống xác huyền thú lấy được thêm năm viên thú đan nhất biến, hai viên nhị biến, thu hoạch như vậy trong vòng một ngày có thể xem như rất tốt rồi.

Cổ Tước tiếp tục dẫn Thanh Ngọc đi về phía thượng nguồn nhánh long mạch, trên đường cũng không có gặp huyền thú nữa, nhưng không yên ổn được bao lâu, Cổ Tước lại ngứa ngáy tay chân, lấy ra viên xú đan kia dẫn tới thêm một đám lớn huyền thú.

Hai người lại mệt mỏi chiến đấu suốt nửa ngày liền.

Mà một đường như vậy, Cổ Tước y nguyên thường xuyên lấy xú đan ra để dẫn dụ huyền thú từ các khu vực khác nhau tới, ở dưới áp lực liên tục phải chiến đấu sinh tồn, kinh nghiệm thực chiến của cả hai dày thêm không ít, đặc biệt là Thanh Ngọc, hiện tại nàng đã có thể sử dụng Ngọc Trúc Âm hiệu quả hơn, duy trì cũng được lâu hơn tương đối nhiều.

Có điều tàn kỹ vẫn y nguyên là tàn kỹ, nàng muốn dựa vào Ngọc Trúc Âm mà tiến bộ là chuyện không thể nào, mà hiện tại Cổ Tước tạm thời chưa có ý định truyền cho nàng Song Trúc Phá Thiên hoàn chỉnh, hai người đi chung mới không được bao lâu a.

Qua một tuần nhọc nhằn, cả hai rốt cuộc tìm đến một hang động kỳ lạ, từ bên trong bốc lên thiên địa tinh khí nồng đậm đến hóa thực chất, xem ra chính là nơi khởi nguồn của nhánh long mạch này.

– Chỉ là một nhánh nhỏ, nhưng thiên địa tinh khí lày dày đặc đến mức độ này…

Thanh Ngọc không khỏi cảm thán.

– Long mạch chân chính có thể trợ giúp hình thành một truyền thừa cường đại, qua trăm ngàn năm vẫn sừng sững không ngã, có thể nói long mạch có khả năng thay đổi một thời đại.

Năm xưa Khai Thế Tiên Vương cũng là từ trong một cái đại mạch đạt được cơ duyên.

Cổ Tước đến gần xem xét hang động một chút thì híp mắt cười gian, nói với Thanh Ngọc:

– Ta trước hết tìm cho nàng một vị trí tốt để tu luyện.

– Thiếu gia định đi vào một mình?

Thanh Ngọc hơi lo lắng hỏi.

Cổ Tước lắc đầu:

– Tuy ta có mấy phần nắm chắc, nhưng có khả năng bên trong là trống rỗng, dẫn nàng theo ta không đảm bảo tính mạng cho cả hai được.

Thanh Ngọc cắn môi nói ra:

– Là ta kéo chân thiếu gia sao?

Cổ Tước lại lắc đầu, vuốt vuốt gò má nàng, đáp:

– Là cả hai chúng ta đều không đủ cường đại. Ngay cả ta cũng chỉ có thể dựa vào chút mánh khóe vượt qua nguy hiểm trong hang động, không có cách nào mạnh mẽ đi vào.

Thanh Ngọc nghe vậy, ngoan ngoãn đi theo thiếu gia vào bên trong, đến một chỗ tinh khí cực kỳ nồng đậm thì theo lời hắn ngồi xuống nhập định, bắt đầu tu luyện.

Cổ Tước một mình đi sâu vào bên trong hang động, càng đi càng tối, chút ánh sáng ngoài cửa động không có cách nào xuyên vào được, hắn đành dựa vào cảm giác tinh thần lực mà đi.

Đi được một đoạn, Cổ Tước ngửi thấy một mùi kỳ lạ, chân mày không khỏi nhíu lại.

– Là máu của Kim Nhãn Lang, không lẽ ta chậm chân rồi?

Cổ Tước trong lòng nôn nóng, nhưng rốt cuộc cũng không có vội vã chạy vào, hắn thông qua tinh thần lực có thể cảm nhận được rất nhiều huyền thú nguy hiểm đang bám trên vách động, chỉ cần hắn vọng động sẽ liền bị xé xác, đặc biệt là lúc này khi mà động chủ là Kim Nhãn Lang không rõ sống chết ra sao, đám huyền thú trong động có thể làm loạn bất cứ lúc nào.

Cổ Tước thu liễm khí tức, chậm rãi bước đi bên trong hang động, hắn lúc né trái lúc né phải, cẩn thận tránh dẫm phải huyền thú cấp cao đang ngủ say.

Thật lâu sau, hắn cuối cùng thấy ánh sáng.

Vừa bước ra khỏi hang động, đập vào mặt Cổ Tước là một sơn cốc không lớn không nhỏ, bên trong có hồ sen, có cỏ xanh tươi mát, có đất bằng trăm hoa đua nở, gọi là thế ngoại đào nguyên cũng không sai. Ở giữa sơn cốc là một đóa liên hoa khổng lồ bằng ngọc.

Cổ Tước nhún gót một cái, toàn thân bay về phía ngọc liên khổng lồ. Hắn đáp xuống trong lòng ngọc liên, nhìn bệ ngọc trống không mà tiếc nuối thở dài.

– Quả nhiên là chậm chân a.

Hắn quay đầu nhìn về phía đất liền thì thấy một đầu huyền thú dáng dấp như sói nhưng lông lại màu vàng, hai mắt màu hoàng kim đầy vẻ uy vũ. Có điều kim lang đã sớm chết, máu tươi vẫn còn đọng lại trên cỏ xanh, miệng vết thương trên cổ vô cùng tinh tế, chứng tỏ nó bị một chiêu tuyệt sát.

– Ít nhất là Kiếm Hoàng a… Bảo sao có thể không chút dấu vết đi vào lấy bảo vật.

Tu sĩ Huyền Hoàng cảnh nếu từ sớm đã nhập kiếm đạo, tu ra kiếm khí đặc thù của mình, sẽ được công nhận là Kiếm Hoàng, cho dù là đẳng cấp Huyền Sư, Huyền Vương thấp hơn cũng là như vậy, tương tự cũng có Kiếm Sư, Kiếm Vương, Đao Sư, Đao Vương, vân vân.

Thế nhưng giữa người vừa trở thành Huyền Giả liền nhập kiếm đạo và người thành tựu Huyền Hoàng mới nhập kiếm đạo có sự khác biệt rất lớn, cái nào mạnh hơn thì không thể nói chắc được, việc này phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố môi trường cùng cơ duyên.

Bất quá, một vị Kiếm Hoàng chân chính là tồn tại ngay cả Lam Hà tông cũng ngán ngẩm. Bên trong Lam Hà tông tuy có tin đồn được cường giả Huyền Hoàng tọa trấn, nhưng đã thật lâu môn phái này không có đi ra kiếm khách, đao khách chính đạo.

Cổ Tước đi một vòng quanh sơn cốc, tỉ mỉ điều tra dấu vết, nhưng cuối cùng không có phát hiện được gì đáng đề cập, vị Kiếm Hoàng kia đến vô tung đi vô ảnh, không để lại manh mối gì.

Có điều, chuyến đi này cũng không phải công cốc. Nơi đây tốt xấu gì cũng là cội nguồn một nhánh long mạch, mà ngọc liên kia chính là một phần tinh hoa của trời đất hình thành, nên Cổ Tước quyết định ở lại đây một đoạn thời gian, ngồi ngay ngắn trên ngọc liên tu luyện.

Mấy tuần trôi qua, Cổ Dạ Tuyết bấy giờ trở về gia tộc đón đệ tử ưu tú được Cổ gia tuyển chọn đi Lam Hà thành. Nàng sẵn tiện ở lại nghỉ ngơi vài ngày, định đi tìm Cổ Tước nhưng lão nô cho nàng biết đệ đệ bảo bối của nàng đã tiến nhập đoạn sơn mạch phía đông Cổ gia.

Dạ Tuyết ở trong phòng do dự một lúc thì quyết định đi tìm hắn. Nàng chỉ cần dựa theo cảm ứng huyền khí mình để lại trên người hắn mà tìm, không mất bao lâu đã chạy đến vách đá nơi Cổ Tước cùng Thanh Ngọc lần đầu dùng xú đan dẫn dụ mấy trăm đầu huyền thú.

– Xem ra thị nữ kia vẫn đi theo hắn…

Dạ Tuyết xem xét dấu vết một lúc, lẩm bẩm kết luận.

Thông qua Bạch lão, nàng vẫn thường xuyên nhận được báo cáo về Cổ Tước, chuyện hắn thu nhận Thanh Ngọc từ trong tay các trưởng lão cũng không phải bí mật gì đối với nàng.

– Hừ, xú đệ đệ.

Nàng nũng nịu dẫm chân một cái, càu nhàu:

– Ngươi chưa từng dẫn tỷ tỷ ngươi đi chơi, mà hôm nay lại dẫn nữ nhân kia đi, ngươi xem làm sao tỷ tỷ thu thập ngươi!

Nói xong nhún gót phóng người rời đi.

Bên trong hang động, Cổ Tước đột nhiên hắt xì một cái choáng váng cả đầu óc, Cửu Thiên Quyết Nhị Thiên cũng không khỏi bị gián đoạn, làm hắn nhất thời ngơ ngác:

– Là thể loại điềm dữ kinh khủng cỡ nào đây a…

Hắn đưa tay đếm ngày một chút thì quyết định đứng lên ra về. Hắn đã ở đây gần hai tuần, Thanh Ngọc có lẽ đã ở bên ngoài chờ đến mòn mỏi. Cho dù lúc trước Cổ Tước muốn đem Thanh Ngọc vào sơn cốc cũng làm không được, nàng không am hiểu thủ đoạn ẩn dấu khí tức, né tránh huyền thú nguy hiểm bám víu trên mặt đất cùng vách động, nếu hắn không có đảm bảo mà dẫn nàng vào, đó là đem mạng cả hai vứt đi.

Hiện tại Cổ Tước đã vững vàng đứng tại đỉnh phong Huyền Giả cảnh, hỗn độn tinh vân trong đan điền đã đạt đến đại viên mãn, chỉ chờ ngày hội hợp, ngưng tụ thành nhất thể, cũng chính là một khỏa tinh thần.

Cổ Tước cẩn thận né tránh chướng ngại vật trên đường, không mất bao lâu đã ra tới bên ngoài cửa động, lúc hắn đi ngang vị trí của Thanh Ngọc cũng không thấy nàng đâu.

Vừa đặt chân ra khỏi hang động, một khí tức ôn nhu tươi tắn liền đập vào mặt hắn, dù vậy nhưng hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, loại hơi thở này hắn là quen thuộc hơn ai hết.

– Tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy a…

Cổ Tước ngơ ngác hỏi. Trước mắt hắn, Dạ Tuyết đang mỉm cười lạnh băng đánh giá Thanh Ngọc từ trên xuống dưới, còn thị nữ của hắn thì co rúm lại, sắc mặt tái nhợt không dám đón nhận ánh mắt của Cổ gia trưởng nữ.

– Ta đang xem xét rốt cuộc là hai người các ngươi thân thiết tới mức độ nào.

Dạ Tuyết dịu dàng trả lời.

– Ây, tỷ tỷ đại nhân, ta còn chưa làm gì nàng a…

Cổ Tước oan ức nói.

Nhưng xui cho hắn, Thanh Ngọc đúng lúc này lại chợt nhớ ra chuyện được hắn ôm, được hắn hôn trán, trước đó còn bị hắn bóp ngực, cái cổ nhỏ không khỏi đỏ rực lên.

Chuyện này có thể qua mắt nữ tử nhạy cảm như Dạ Tuyết sao? Tất nhiên là không rồi.

– Chưa làm gì? Ngươi còn chối!

Dạ Tuyết đánh hắn một cái, chỉ vào Thanh Ngọc đang đỏ mặt cúi đầu.

– Ách, thị nữ của ta, ngươi như thế nào lại bán đứng bản thiếu gia a…

– Cái này, cái này, là do thiếu gia ngài sàm sỡ ta trước!

Thanh Ngọc bối rối nói ra.

– Đệ đệ, ngươi!

Dạ Tuyết ấm ức trừng hắn một cái, xoay người giận dỗi bỏ đi.

– Tỷ tỷ a, nghe ta giải thích!

Cổ Tước vội vã đuổi theo, nhưng Dạ Tuyết quay lại thấy hắn đang kéo theo Thanh Ngọc thì càng ấm ức hơn nữa, triệt để không thèm nhìn hắn nữa.

– Ách, cái này, giấm nồng độ chua cực phẩm a…

Cổ Tước khổ sở than thở, vận dụng thuộc tính Lôi đuổi theo.

Rất nhanh, hắn đã chắn trước mặt Dạ Tuyết. Thấy huyền khí màu tím trên người đệ đệ, trong lòng nàng không khỏi ngạc nhiên, thay hắn kinh hỉ, nhưng giấm vẫn y nguyên còn rất chua.

Cổ Tước thấy tỷ tỷ làm ra vẻ nũng nịu giận dỗi hiếm hoi này, trong bụng không khỏi bật cười, đã lâu rồi không thấy tỷ tỷ nhõng nhẽo như vậy a. Bất quá hắn không dám cười thành tiếng.

Hắn đến gần vòng tay qua eo nhỏ, đem Dạ Tuyết ôm vào lòng, nói ra:

– Mỹ nữ tỷ tỷ của ta a, đừng nhăn nhó nữa, nghe ta kể hết đầu đuôi đã.

Dạ Tuyết lọt vào vòng tay hắn rồi không còn chút khí lực nào chống đỡ nữa, chỉ nửa tỉnh nửa mê hưởng thụ hơi ấm cùng mùi vị vô cùng quen thuộc của hắn, trong lòng nàng thích thú không thôi.

Cổ Tước sau đó đem chuyện mấy tháng qua kể lại cho nàng nghe một cách thật chi tiết, bàn tay cũng không quên vuốt ve mái tóc đen dài thơm tho kia, thỉnh thoảng cũng không nhịn được chiếm chút tiện nghi sờ mông nàng, nhưng vẻ mặt vẫn y nguyên chín chắn không nhiễm tà.

Dạ Tuyết nghe hắn kể xong thì cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra thị nữ kia còn chưa có ăn đệ đệ của nàng, nếu không bao nhiêu mưu kế bí mật của Hạ Ly đều thành công cốc.

– Xú đệ đệ!

Dạ Tuyết giả vờ nổi giận, nhéo cánh tay của hắn một cái, trách mắng:

– Ta là tỷ tỷ ruột của ngươi, ngươi sờ soạng cái gì?

Trên mặt nàng là một vẻ dạy dỗ đệ đệ, nhưng trong bụng lại sướng đến mê khi bị hắn sờ mó. Hơn nữa, nàng cũng không muốn bị hắn hiểu lầm thành dâm nữ, nên cho dù có thích thú đến mức nào, Dạ Tuyết cũng không tiện vui vẻ ra mặt.

Không cần phải nói, chỉ có Cổ Tước mới được phép chạm vào người nàng, nếu là người khác thì nàng đã sớm tiễn hắn đi gặp mười tám đời tổ tiên rồi.

Một màn này, Thanh Ngọc là hoàn toàn không dám nhìn, cũng không dám nói tiếng nào, đây chuyện riêng tư giữa hai tỷ đệ bọn họ, không đến lượt một thị nữ nói chuyện.

Có điều, lúc nàng thấy Cổ Tước lén lút vuốt mông Dạ Tuyết thì không khỏi buồn cười, đây là vị thiếu gia gan hùm mật gấu, không hề sợ hãi đi bóp ngực nàng a, bây giờ lại thành ra bộ dạng tiểu sắc lang bị trách mắng rồi. Thanh Ngọc cũng không biết trong lòng Dạ Tuyết đang vui vẻ.

Đối với lời nói của Dạ Tuyết, Cổ Tước cũng không có đùa giỡn đáp lại, nghiêm túc nói:

– Nàng là tỷ tỷ ruột của ta thì sao? Ai dám buông lời nói xấu ta chém hắn!

– Không được nói bậy, đây, đây, đây là loạn, loạn luân…

Dạ Tuyết bị hắn ôm, toàn thân yếu mềm, vô lực chống đối.

– Có loạn hay không thì đó là do cường giả quyết định!

Cổ Tước cười tự tin đáp.

Dạ Tuyết hai má đỏ hồng, cúi đầu tránh né ánh mắt mãnh liệt của hắn.

Cổ Tước không yếu thế, mạnh mẽ tiến công, nâng cằm nhỏ của Dạ Tuyết, cúi xuống hôn lên môi mềm, khiến Dạ Tuyết hai chân nhũn ra, khó khăn lắm mới đứng vững được.

Thanh Ngọc thì triệt để bỏ chạy rồi, không ở lại làm phiền hai người nữa, lặng lẽ đi săn thêm huyền thú, dù gì thiếu gia nàng cũng cần thú đan. Trong lòng nàng có tư vị kỳ lạ, nhưng nàng cũng không dám mơ tưởng gì cao xa, dù sao giữa nàng và hắn cũng chưa có gì quá mờ ám.

Lúc này Cổ Tước đã hôn xuống cổ, dần dần đến vai nàng, Dạ Tuyết đang ngây ngất đột nhiên giật mình tỉnh lại, yếu ớt kéo vạt áo hắn, nói ra:

– Tước, ở đây, ở đây không được, tỷ, tỷ không muốn… ở đây.

Đây là nơi rừng rậm dã ngoại a, phần lớn nữ giới đều không nguyện thất thân ở giữa rừng già hoang vu như thế này, Dạ Tuyết là nữ nhi quý tộc tất nhiên càng không muốn.

Cổ Tước hít một hơi, thu liễm xuân khí, bế Dạ Tuyết lên mang nàng đi.

Hắn cũng không quên đánh ra một tín hiệu huyền khí gọi Thanh Ngọc trở về trước.