Chương 19: Vô đề

Mấy ngày tiếp theo, Cổ Tước ở lì trong phòng luyện đan. Hết dược liệu chuẩn bị sẵn thì hắn chuyển sang luyện tập khống chế Lôi Hỏa. Đây là một lĩnh vực hoàn toàn mới đối với cả Cổ Tước lẫn Khai Thế Tiên Vương nên quá trình có chút khó khăn. Nhưng hắn có kinh nghiệm phong phú cùng kiến thức dược đạo uyên bác nên rất nhanh liền nắm được điểm mấu chốt.

Có điều, nắm giữ lý thuyết và hoàn mỹ thực hành là hai câu chuyện hoàn toàn bất đồng.

Cổ Tước liên tục thử nghiệm cải biến phương thức duy trì Lôi Hỏa, nếu hết sức lực hắn chỉ cần cắn vào một viên Hồi Khí đan liền có thể nhờ vào Cửu Thiên Quyết cấp tốc khôi phục.

Trong khoảng thời gian này, cực phẩm mỹ nam tử cũng có trở về, nhưng bất ngờ ở chỗ hắn không có gây sự, chỉ im lặng về phòng của mình, không đá động gì tới Cổ Tước. Mà Cổ Tước càng là không rãnh tự đi tìm ức chế với người kia, chỉ lo chuyện bản thân tu luyện là chính.

Cổ Tước ở lại ngoại môn Lam Hà tông không bao lâu thì kết quả khảo hạch tân đệ tử được công bố. Cổ gia có hai nam một nữ thông qua, hai người còn lại xui xẻo gặp phải yêu nghiệt đến từ nơi khác, bị đánh cho thua thảm, không được thông qua.

Kết quả này vốn là nằm trong dự liệu của Cổ gia, nên phía gia tộc cũng không có gì phàn nàn. Bản thân Dạ Tuyết còn quan tâm gia tộc nên mới cùng ba người kia ăn mừng, nhưng Cổ Tước là hoàn toàn không thèm để ý tới nên hắn cũng chẳng màng hỏi xem ai được thông qua.

Hắn ở trong khu biệt viện kia tu luyện thêm mấy ngày nữa, sau khi hoàn toàn ổn định cảnh giới ở Tạo Tinh Thần sơ kỳ viên mãn, hắn quyết định đi vào Lam Hà sơn mạch thám hiểm một chuyến, sẵn tiện đi khiêu chiến huyền thú cấp độ Huyền Sư nhằm mục đích ma luyện bản thân.

Hắn thu xếp vật dụng cần thiết trong túi không gian một chút liền lên đường, cũng không quên để lại một lá thư, phòng trường hợp Dạ Tuyết đến tìm hắn. Gần đây nàng thân là đẹ tử thân truyền bận bịu đủ thứ, có rất ít thời gian rãnh rỗi đến thân mật với hắn, khiến hắn có chút nhớ nhung. Bất quá hắn cũng không có để bản thân bị lung lay, vì tương lai của cả hai người.

Bước ra khỏi biệt viện, Cổ Tước nhìn về phía tòa sơn phong to lớn nhất trong lãnh thổ Lam Hà tông, cũng chính là nơi tổ viện tọa lạc, đem nhớ nhung cất giấu rồi dứt khoát rời đi.

Cùng lúc này, bên trong tổ viện phát ra một tiếng gầm rung rinh cả ngọn núi:

– Dạ Tuyết, con, con, con thất thân!!

Đây là thanh âm già nua của một nguyên lão thực lực nửa bước Huyền Hoàng.

– Vâng, thưa sư tôn.

Dạ Tuyết bình thản, nhẹ nhàng đáp.

– Là, là ai a?!

Lão vừa nhìn khí tức thành thục trưởng thành trên người nàng liền nhận ra Dạ Tuyết đã không còn là xử nữ, khiến lão không khỏi kinh hoảng muốn ngất xỉu. Dạ Tuyết là một trong hai đại thiên kim của Lam Hà tông thế hệ này, tông môn không thể để nàng gả bừa đi được a.

– Hồi sư tôn, là nam nhân ta từ nhỏ đã yêu mến.

Dạ Tuyết có chút nhớ lại chuyện cũ trả lời.

– Tuyết nhi, con biết rõ chuyện này không thể làm bừa bãi được.

Sư tôn của nàng vuốt mồ hôi trên trán, khổ sở nói ra.

– Sư tôn, con biết. Chính vì con biết nên đến tận bây giờ con mới trao thân cho hắn.

Dạ Tuyết tự tin đáp.

– Ồ? Nói ta nghe tính toán của con một chút?

Sư tôn nhướng mày, tò mò hỏi.

– Tình lang của con là một dược sư lánh đời, lặng lẽ nghiên cứu dược đạo. Đến gần đây hắn mới đạt tới trình độ tam phẩm, ngoài ra còn là một Linh Hỏa dược sư.

Dạ Tuyết cười hì hì đáp.

– Tam phẩm Linh Hỏa dược sư!

Sư tôn không khỏi choáng váng, thở hổn hển nói ra:

– Nếu đây là sự thật, thì có lẽ bên phía tông môn mới phải cầu hắn cưới con a…

Dạ Tuyết vẻ mặt tươi tắn nói:

– Nếu có dịp con dẫn hắn đến ra mắt sư tôn.

Sư tôn của nàng gật đầu, nghiêm túc nói ra:

– Đây là nên làm. Sư tôn có thể bao che cho con nếu hắn thật có thân phận Linh Hỏa dược sư này, bằng không cho dù ta cầu cứu hai vị sư huynh của ta cũng không gánh nổi.

– Tạ sư tôn quan tâm Dạ Tuyết, Dạ Tuyết cả đời nhớ ơn sư tôn.

Dạ Tuyết nhún gối cúi đầu bái tạ sư tôn nàng một cái, nghiêm trang nói ra.

– Được rồi, không cần đa lễ như vậy, con đi tiếp tục nghiên cứu Nhu Thủy Bộ đi.

Sư tôn phẩy tay nói ra.

– Vâng, sư tôn.

Dạ Tuyết cúi chào lão một cái, xoay người phi thân bay đi.

Lúc này chỉ còn lại Triệu Tôn nguyên lão đứng một mình, ánh mắt già nua đờ ra, thẫn thờ nhìn bầu trời xanh. Trong mắt lão lúc này, thương thiên nhuộm đậm sắc sầu não.

– Mộng nhi, lần này sư tôn nhất định không mắc phải lỗi lầm nữa…

Lão lẩm bẩm tự than thở:

– Nếu năm xưa ta ủng hộ hai đứa, có lẽ bây giờ lão già này đã có cháu bồng a…

Triệu Tôn nguyên lão siết chặt nắm tay, nghiến răng ken két, trong lòng lão đau đớn như bị thiên đao vạn kiếm xuyên xé, đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, hiện tại lão chỉ có thể rút kinh nghiệm từ lỗi lầm năm xưa, cải thiện tương lai của Cổ Dạ Tuyết để chuyện kia không xảy ra lần thứ hai.

Lúc lão biết Dạ Tuyết thất thân, lão không hề nổi giận, mà là hoảng hốt. Hoảng hốt vì sợ chuyện năm xưa tái diễn, lão thà bị giết còn hơn nhìn thấy cảnh tượng đó một lần nữa.

Triệu Tôn hất tay áo xoay người, lặng lẽ biến mất.

Bên trong biệt viện của Cổ Tước, Dạ Tuyết đọc thư của hắn xong, mỉm cười cất thư vào túi không gian, xoay gót rời khỏi. Nhưng nàng vừa bước ra khỏi cửa thì gặp cực phẩm mỹ nam tử từ bên ngoài trở về, hai người vừa nhìn thấy nhau liền có chút đề phòng lẫn nhau.

– Cổ sư tỷ, đây là khu nam giới a…

Cực phẩm mỹ nam tử cười cười, từ tốn nói, trăm phần trái với dáng vẻ hắn thể hiện trước mặt Cổ Tước. Bấy giờ hắn mới thật sự là một siêu cấp mỹ nam.

– Ta chỉ là đến tìm đệ đệ của ta.

Dạ Tuyết nhẹ nhàng trả lời.

– Ồ? Thì ra tên yêu nghiệt kia là đệ đệ của tỷ, thảo nào hai người thật giống nhau.

Cực phẩm mỹ nam tử sờ cằm đánh giá nàng một chút.

– Hắn không có ở đây nên ta xin phép cáo từ trước, làm phiền Tô sư đệ rồi.

Dạ Tuyết nói xong lặng lẽ rời đi.

Cực phẩm mỹ nam tử ở lại một mình, ngước nhìn trời, sau đó lại trầm mặc một lúc, lẩm bẩm tự nói chuyện:

– Quái lạ… Ngay cả Thiên Đạo cũng có vẻ lúng túng không biết làm sao với hai tỷ đệ này…

Hắn nhíu mày lắc đầu, sau đó lặng lẽ trở về phòng của mình.

Hai ngày sau, Cổ Tước đã đặt chân vào Lam Hà sơn mạch. Hắn trước hết thăm dò địa mạch, phong thủy một lúc, xác định nơi đây không có bảo vật sinh ra từ long mạch. Dãy núi này chỉ là hưởng ké chút ít từ nhánh long mạch chạy xuyên qua tổ địa Lam Hà tông, bản thân nó không có long mạch, dù chỉ là một chi nhỏ bé như đoạn sơn mạch phía đông Cổ gia.

Có điều, kích cỡ của nhánh long mạch bên trong Lam Hà tông là to gấp ba, bốn lần, nên chút canh thừa cháo cặn của nó cũng đủ để nuôi nấng dãy núi hùng vĩ này. Có thể tưởng tượng một cỗ long mạch chân chính rộng ngàn dặm sẽ nghịch thiên cỡ nào.

– Ở đây hái chút dược thảo nhị biến, đánh nhau với huyền thú cũng không tệ.

Cổ Tước nhoẻn miệng cười rồi phóng người chạy về phía sâu nhất bên trong sơn mạch.

Góc tâm sự T/G: Phải nói là thử viết Sắc Hiệp mới biết cám dỗ viết kiểu ngựa đực là lớn cỡ nào. Hy vọng ta không mất tập trung mà vung tay viết Sắc quá nặng =D