Những đường đao vốn đã nhanh và mạnh này càng thêm phần gọn gàng, gần như không có một con con lợn rừng nào tránh thoát đường đao của Vương Chột. Khác với những thợ săn khác, Vương Chột chỉ dùng mỗi đao pháp của mình để đi săn, cung tên hay thuốc độc đều được Vương Chột bỏ qua, vì theo ông những thứ đó chung quy quá tốn kém và không cần thiết với cuộc sống của một kẻ như ông.
Vương Chột đặt con lợn rừng vừa săn được xuống đất rồi ngồi xuống nghỉ. Phần mũi của con lợn đã hoàn toàn bị chém bay, để lộ ra một phần xương sọ màu trắng bên trong. Đường đao của Vương Chột quả nhiên là rất lợi hại, chỉ với một đường đao duy nhất Vương Chột đã hạ con thú rừng hung dữ, vết thương không sâu nhưng cũng đủ tước đi sinh mạng con lợn rừng gần như tức khắc.
“Sao lần nào chú ra tay, con vật đều không chảy máu. Kể cả đao cũng chưa bao giờ dính máu lần nào”
Trần Vũ tò mò hỏi, để ý lại thì thấy lưỡi đao của Vương Chột bao giờ cũng sáng bóng. Lắm lúc Trần Vũ còn không cảm nhận được sự sắc bén của đao, những gì Trần Vũ cảm nhận được chỉ nằm ở một khoảng khắc duy nhất khi Vương Chột hạ đao xuống. Vào lúc đó, Trần Vũ thấy lạnh cả sống lưng, nó có cảm giác thanh đao nào trong tay Vương Chột cũng giống như một con độc xà chỉ trực chờ để tung ra một đòn chí tử.
“Thật ra, cái vấn đề nằm ở bản năng. Ta biết được rằng trên cơ thể con người tồn tại rất nhiều huyệt đạo, mà các loại võ công trong thiên hạ cũng nhắm vào việc tấn công các huyệt đạo, đồng thời cơ thể con người cũng tồn tại những khớp xương quan trọng, những khớp đó đóng vai trò gần như là quan trọng nhất để khung xương con người có thể hoạt động được. Phong Đao của ta dùng tốc độ cực nhanh trong phút chốc để tung ra một đường đao chí mạng, tuy nhiên cá nhân ta không quen dùng đao có bản to cũng không đủ sức lực để chẻ đôi người đối phương ra, cho nên đích ta nhắm tới chính là những khớp xương kia. Một đường đao nhanh gọn đánh gãy hoàn toàn khớp xương đó trước khi cắt bỏ nó ra. Kỹ thuật này, ta gọi nó là Đoạn Chi Thuật”
Vừa nói Vương Chột vừa dùng đao của mình cắt đứt một chân của con lợn rừng. Thông thường, cho dù là dùng dao phay sắc bén cỡ nào cũng phải tốn rất nhiều sức mới có thể chặt đứt chân một con lợn rừng to béo. Nhưng trong tay Vương Chột thì việc này lại trở nên cực kỳ nhẹ nhàng.
“Con thấy không, xương của con heo đã bị gãy tan từ bên trong, đường đao của ta chỉ đóng vai trò cắt bỏ nó ra thôi. Đao cắt vào xương thì khó nhưng vào thịt thì trừ thần tiên ra, con chém vào ai người đó tất phải nhận thương nặng”
Vương Chột đưa cái chân lợn cho Trần Vũ coi, quả thật xương của con heo đã bị đánh gãy nát. Đường đao cắt qua thịt nó không mắc phải xương nên đi qua cực kỳ trơn tru.
“Con phải luyện tâm. Vốn ta học kỹ thuật này từ những đồ tể mổ xúc vật. Nhưng khi chiến đấu đối thủ không đứng yên cho con tấn công được, để có thể đánh gãy xương đối thủ bằng một cây đao. Không cần suy nghĩ cũng thấy nó khó làm rồi, nhưng kỹ thuật này lại rất hợp với Phá Phong, bản thân Phá Phong tuy là một thanh đao sắc bén nhưng với thiết kế đặc thù của nó, con có thể dễ dàng điều khiển lực đạo hơn. Tuy sẽ mất ít nhất là mười mấy năm nhưng ta tin là con sẽ làm được”
Trần Vũ chỉ biết lè lưỡi lắc đầu. Bây giờ nó mới có mấy tuổi nói chi chuyện mười mấy năm sau, chuyện đó quá xa vời với nó.
Tuy Vương Chột nói thế nhưng thật tình bản thân hắn cũng khó tin Trần Vũ có thể luyện được kỹ thuật này. Việc chém người mà lại làm gãy xương nghe qua ai cũng những tưởng là hoang đường. Nếu là người bình thường luyện cả đời cũng khó mà thành công được, nếu không phải lúc xưa Vương Chột có duyên kỳ ngộ với tiên nhân, được tặng một lọ thuốc đặc biệt thì có lẽ tới tận bây giờ hắn vẫn không thể hoàn thành kỹ thuật đó.
“Kỹ thuật này ban đầu là do Ve Sầu nghĩ ra, lúc đó nhóm chúng ta đều không tin vào nó. Mà hơn ai hết ta là người cười chế giễu Ve Sầu nhiều nhất, vậy mà cô ta vẫn làm được”
Nhắc tới Ve Sầu, Vương Chột chỉ lộ ra một nỗi buồn gờn gợn, rất nhanh nỗi buồn đã được cất vào trong lòng. Hắn nuốt nước bọt, vỗ vai Trần Vũ, lúc này đã ôm Phá Phong ngáp ngắn ngáp dài.
“Khi tới Tây Định, ta muốn con vào trong nhà chùa làm công quả. Con đừng từ chối, hãy cứ chăm chỉ đọc kinh, học sách, biết đâu thiện duyên sẽ tới tìm con. Ta làm vậy cũng vì muốn tốt cho con, sau này nếu có duyên thì con có thể rời chùa”
Vương Chột vuốt tóc Trần Vũ, thằng bé con ngây ngô này không biết có duyên với tiên đạo hay không.
Năm ấy, lão tiền bối đã hứa sẽ quay về để mang con cháu của mình đi tu tiên thử, nhưng xem ra chuyện này khó quá. Thế gian chả có ai tin vào thần tiên, mà Vương Chột cũng không có con cháu gì cả. Nay chỉ đành nhường cái duyên này cho Trần Vũ, chỉ sợ thằng bé cũng không tin vào thần tiên, tới lúc đó làm phật ý lão tiền bối thì lại khó xử.
“Trong chùa có bao nhiêu sách thì đọc hết bấy nhiêu đi. Sau này không thành tướng võ thì cũng thành tướng văn. Mà phục vụ cho vua nào thì ta không biết. Có khi tới lúc đó chẳng còn có thằng cha nào dám nhận làm vua”
Trần Vũ không trả lời, nó chỉ nằm đó không suy nghĩ mà cũng không nói năng gì cả.
Mãi một lúc sau nó mới lắc đầu chậm rãi than.
“Đừng lầm bầm nữa chú Vương, chú già rồi”
Trần Vũ dứt câu cũng phì cười, nó cứ ôm khư khư Phá Phong trên tay rồi chạy mất biệt. Thằng nhóc này tuy vẫn luyện tập chăm chỉ mỗi ngày nhưng vẫn chưa thấy tiến triển gì. Vương Chột đôi khi còn cảm thấy vừa buồn mà vừa thương cho thằng bé, nó còn nhỏ quá, có biết gì đâu.
Vương Chột về đến nhà thì đã tầm đầu giờ chiều. Những giọt nắng cuối cùng cũng đã tan ra làm một màu vàng buồn chán, mây đen nhanh chóng kéo tới phủ cả bầu trời, nhưng không có giọt mưa nào rơi xuống cả.
Đêm cuối cùng ở ngôi nhà tạm bợ, mua vội, bán vội của mình. Vương Chột lại tiếp tục thở dài hết canh này qua canh khác, tiền thì đã nhận, đao cũng đã trao cho Trần Vũ. Trong cơ thể Vương Chột giờ trống rỗng chẳng còn gì, có chăng cũng chỉ một chút lo lắng cho số phận của thằng nhóc trong thời chiến, lo không biết có tới Tây Định an toàn không.
Và len lói đâu đó còn có một chút nhiệt huyết mà tuổi trẻ còn chưa kịp sử dụng. Mới mấy cái chớp mắt, mọi người bên cạnh hắn đều đã khoác tay nãi đi về một hướng khác nhau, có kẻ giàu phất lên có kẻ nghèo kiết xác. Có người chết, người sống nhưng hẳn trong đám bọn hắn chẳng có ai là quên được ngày đó.
“Thần tiên là một tồn tại như thế nào vậy chú Vương, sao con thấy hầu như lúc nào người cũng lẩm bẩm về họ” Trần Vũ chui ra từ trong chăn, nó cũng ngủ không được. Cái cuộc sống tạm bợ mà nó nghĩ là đủ để buồn còn chưa tồn tại được bao lâu lại phải thay đổi.
Thế đó, tới cả những thứ tạm bợ vẫn không giữ được, nghĩ tới mà chán.
“Thần tiên theo lời kể của gia đình con, đó là những người lúc nào cũng làm việc tốt. Lúc nào cũng bạc phơ râu tóc, tay phe phẩy một cái phất trần. Thần tiên luôn xuất hiện khi con người đau khổ, giúp đỡ họ không đòi hỏi trả công rồi lại cưỡi mây bay về trời”
Vương Chột lắc đầu, thần tiên nếu tồn tại như thế thì hay biết mấy. Nếu chỉ đơn giản như lời kể của dân gian thì có lẽ đám người bọn họ ngày đó đã không bị ấn tượng mạnh tới như thế.
“Thần tiên mà ta thấy, không phải là thần tiên. Nói đúng hơn, họ cũng chả biết thần tiên là gì. Họ có thể đi mây về gió, có phép lạ, có thể dời núi lấp sông nhưng thế vẫn chưa đủ để làm tiên. Họ chỉ là những người tu tiên đang tìm cách để trở thành thần tiên thôi”
Nhớ lại cảnh tượng hãi hùng ngày đó, Vương Chột vẫn còn cảm thấy sợ hãi, bọn họ chính là một trong số ít những người từng gặp thần tiên và thay vì cảm mến thì hầu hết bọn họ đều chỉ sợ hãi.
“Trường Sinh Bất Lão”
Đó là cái phúc lợi của việc thành tiên. Sống tới khi người xung quanh chết sạch, khi hoàng đế các nước thi nhau tìm cách kéo dài tuổi thọ, thì bọn thần tiên là chả để tâm gì tới điều đó. Bậc minh quân tài giỏi cách mấy vẫn không chạy khỏi cái số người, mà đã làm người thì phải chết.
“Thiên Địa Bất Dung”
Ngược lại người tu tiên cũng gặp trở ngại khác. Đó chính là trời cao bao la, luôn tìm cách bóp chết những con người tầm thường có hão vọng được sống cùng thiên địa.
“Ta không thể làm thần tiên, đó là phàm kiếp của ta. Còn con, ta không biết con có thể trở thành thần tiên hay không, nhưng theo ta thấy thì tốt nhất là không. Làm người chịu phép trời, mà làm tiên sau cùng vẫn chịu phép trời. Thứ gì càng quý giá còn càng cần phấn đấu để đạt được nó, nếu làm người đã khổ cực như thế, chắc gì làm tiên đã an lành đâu”
Trần Vũ gật đầu, nó thấy thế cũng hợp lý.
Con người chỉ có tay trần đã có thể gây ra biết bao nhiêu cảnh tượng đau lòng rồi, thần tiên với bao phép màu còn có thể gây ra thêm bao nhiêu cảnh tượng khác nữa.
Trần Vũ không biết, và nó cũng không quan tâm.
Nó lại chui vào trong chăn, đầu bỏ qua chuyện làm tiên, nó chỉ nghĩ tới ngày mai.
Nghĩ tới chuyến đường dài tới Tây Định trước mắt.