Tất cả mọi người có mặt trong căn biệt thự đều kinh ngạc!
Dường như tất cả mọi người đều bị bấm vào phím tạm dừng hoạt động, phòng khách to như thế nhưng hoàn toàn không một tiếng động.
“Anh bảo tôi cút?” Hạ Tử Hiên là người đầu tiên phản ứng lại, cậu ta trợn trừng mắt, giận dữ gào lên với Ngô Bách Tuế.
Những người khác cũng bắt đầu thì thầm bàn tán, mọi người đều biết là Hạ Tử Hiên đã hoàn toàn bị chọc cho điên lên rồi, lúc này Ngô Bách Tuế gặp họa rồi.
Hạ Mạt Hàn biết Hạ Tử Hiên xuống tay luôn không niệm tình, cô sợ Hạ Tử Hiên sẽ ra tay đánh Ngô Bách Tuế đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, nên cô lập tức kéo Ngô Bách Tuế ra, đồng thời giải thích với Hạ Tử Hiên: “Đầu của Bách Tuế bị đâm vào tường nên không minh mẫn nữa, cậu đừng tính toán so đo với anh ta.”
Hạ Tử Hiên đâu có dễ dàng nghe lời giải thích của Hạ Mạt Hàn, cậu ta hầm hầm hổ hổ hét lên: “Tránh ra!”
Hạ Mạt Hàn bất mãn nói: “Cậu có nhất thiết phải so đo cao thấp với tên khờ khạo không?”
Hạ Tử Hiên giọng cay độc nói: “Khờ thì làm sao, hôm nay tôi không dạy cho anh ta một bài học thì không được!” Nói xong, cậu ta liền vụt qua người Hạ Mạt Hàn, xông về phía Ngô Bách Tuế.
“Làm loạn đủ chưa?”
Đúng vào lúc trò hề này mất kiểm soát, đột nhiên bà cụ nhà họ Hạ từ trong phòng bước ra, quát bằng giọng uy nghiêm.
Trong nhà họ Hạ thì bà cụ Hạ là nhân vật lãnh đạo tuyệt đối. Khi ông cụ nhà họ Hạ vừa mất thì cả nhà họ hạ đều tôn trọng bà ta, quả thực bà ta cũng có bản lĩnh và thủ đoạn nên không ai dám không phục.
Mọi người trong phòng khách vừa thấy bà cụ xuất hiện thì lập tức im bặt, ngay cả Hạ Tử Hiên hống hách ngang ngược kia cũng nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.
Hạ Mạt Hàn cũng vội vã dẫn Ngô Bách Tuế ngồi vào chỗ trống.
Ngô Bách Tuế đã nhịn đói một ngày rồi nên nhìn thấy trên bàn bày la liệt bữa tối thịnh soạn thì anh không hề khách sáo, cầm đũa lên ăn lấy ăn để, giống như là vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì luôn vậy.
Bà cụ không ngồi vào bàn ăn thì tất cả mọi người đều sẽ không đụng đũa, chỉ có Ngô Bách Tuế, không chút kiêng dè, một mình ngồi ở đó ăn ngấu nghiến.
Rất nhiều người đều nhìn Ngô Bách Tuế bằng ánh mắt khinh bỉ và căm ghét, có vài người hận vì không thể đánh anh, nhưng bà cụ lại hoàn toàn không chú ý đến Ngô Bách Tuế, sau khi bà ta ngồi vào ghế chính thì lên tiếng: “Được rồi, mọi người cũng đừng dè dặt nữa, ăn đi!”
Lập tức, phòng khách liền trở nên náo nhiệt, mọi người đều bắt đầu ăn uống, nói nói cười cười.
Hoàng Qúy Lan ngồi cùng bàn với Ngô Bách Tuế, mặt bà ta đã sưng đỏ lên, bà ta ôm cục tức trong lòng, trách móc Hạ Mạt Hàn: “Tiểu Mạc, con nói xem sao con lại muốn dẫn nó đến vậy chứ? Đã làm mất mặt rồi lại còn đắc tội với Tử Hiên.”
Hạ Mạt Hàn bực bội nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”
Đến bây giờ thì Hạ Mạt Hàn cũng cảm thấy hối hận vì đã đưa Ngô Bách Tuế đến nhưng người cũng đã đến rồi, có nói gì thì cũng vô dụng.
“Mẹ chị nói đúng đấy, sao lại muốn dẫn một tên khờ khạo đến chứ?”
“Đúng đấy, ngồi cùng bàn với tên khờ này ai còn có tâm trạng mà ăn cơm nữa chứ, chị như vậy không phải là ảnh hưởng đến tụi này sao?”
“Thật là đen đủi!”
Mấy người thân thích ngồi cùng bàn lần lượt quở trách Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn rất tủi thân.
Đến giữa buổi tiệc, bà cụ đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “Bây giờ, tôi sẽ tuyên bố một tin tốt!” Bà cụ tuổi đã ngoài bảy mươi, nhưng mà gừng càng già càng cay, khí thế không giảm sút, giọng nói của bà ta đều rất vang vọng, hào sảng.
Mỗi lần có tiệc gia đình, bà cụ đều có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, thế nên vừa nghe thấy câu này, ngoài Ngô Bách Tuế ra thì những người khác đều đặt đũa xuống, căng tai lên tập trung nghe bà cụ phát ngôn.
Bà cụ ngưng lại vài giây, rồi lại tiếp tục nói: “Buối sáng hôm nay, người của tập đoàn Vương Thị đã đến nhà ho Hạ chúng ta đề nghị kết thông gia, Vương Thế Hào, đại thiếu gia của nhà họ Vương bọn họ muốn lấy con gái của nhà họ Hạ chúng ta!”
Một hòn đá làm dấy lên cả ngàn con sóng, lời nói này của bà cụ khiến tất cả mọi người trong đại sảnh đều bàn tán xôn xao.
Tất cả mọi người đều thấy sốc.
Nên biết rằng, ở thành phố Tây Nguyên thì tập đoàn Vương Thị là tập đoàn lớn tiếng tăm lừng lẫy, nhà họ Vương là thế gia nhất lưu chính hiệu ở thành phố Tây Nguyên, nếu được gả vào nhà họ Vương thế thì thật sự được xem là gả vào nhà quyền thế rồi.
Những cô gái độc thân của nhà họ Hạ kích động đến nỗi đều nhảy cẫng lên.
Những người khác cũng đang phấn khởi bàn tán, rốt cuộc là ai mà có phúc như vậy, lại được nhà họ Vương để ý tới.
Hiển nhiên, ứng cử viên sáng giá nhất chính là Hạ Tử Nhiên.
Con cháu nhà họ Hạ nhiều vô kể, con gái xinh xắn trẻ đẹp cũng không ít, nhưng nổi tiếng nhất thì có ba người, cũng được gọi là ba thiên kim của nhà họ Hạ. Bọn họ không những xinh đẹp mà lại còn có tài năng, ba người bọn họ là Hạ Sơ Tuyết, Hạ Mạt Hàn và Hạ Tử Nhiên.
Chẳng qua là Hạ Mạt Hàn và Hạ Sơ Tuyết đều đã lấy chồng rồi, nên ba thiên kim nhà họ Hạ chỉ còn lại mình Hạ Tử Nhiên là độc thân thôi.
Vì thế, mọi người đều đoán người sẽ được gả cho nhà họ Vương lần này ắt là Hạ Tử Nhiên. Bản thân Hạ Tử Nhiên cũng nắm chắc thắng lợi, khuôn mặt cô ta đã rạng rỡ như một đóa hoa, biểu cảm phấn khởi, tình cảm bộc lộ trong lời nói. Trong tiếng bàn tán xôn xao, Hạ Tử Nhiên đứng dậy, vô cùng tự tin nói với bà cụ: “Bà nội, có phải là cháu không bà?”
Bà cụ lắc đầu.
Vậy mà không phải là Hạ Tử Nhiên!
Mọi người trong phòng khách lại được một trận xôn xao náo động, lúc này mọi người đều mụ mị đầu óc rồi.
Vào lúc cô đoán cô ta, anh ta đoán cô ta thì bà cụ đột nhiên lên tiếng: “Đừng đoán nữa, là Mạt Hàn.”
Nói xong, bà cụ nhìn về phía Hạ Mạt Hàn, cười híp mắt nói: “Mạt Hàn, cháu có phúc rồi.”
Hiện trường huyên náo bỗng dưng im bặt, tất cả mọi người đều sốc, nhà họ Vương lại đi đề nghị kết thông gia với người phụ nữ đã có chồng? Bọn họ điên rồi sao?
Ngay cả bản thân Hạ Mạt Hàn cũng mụ mị theo, cô đơ mất vài giây, rồi vội vàng đứng dậy, nói với bà cụ: “Bà nội, cháu đã kết hôn rồi!”
Bà cụ không cười nữa, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên là bà biết cháu đã kết hôn rồi, ba năm trước, lão gia hồ đồ, không nghe theo sự khuyên giải, một mực muốn gả cháu cho một tên khờ khạo. Cháu cũng biết, từ lúc cháu kết hôn với Ngô Bách Tuế, nhà họ Hạ chúng ta phải chịu đựng bao nhiêu là chế giễu và chỉ trích. Sự thực chứng minh rằng Ngô Bách Tuế chính là sao chổi của nhà họ Hạ chúng ta. Hôm nay, bà trịnh trọng tuyên bố, hôn ước của cháu và Ngô Bách Tuế vô hiệu, ngày mai cháu dẫn theo Ngô Bách Tuế đến cục dân chính ly hôn đi.”
Ly hôn?
Tim của Hạ Mạt Hàn bỗng nhiên đập thình thịch. Đã ba năm rồi, Hạ Mạt Hàn đã chịu đựng quá nhiều rồi, rất nhiều lần cô đã nghĩ đến việc ly hôn, muốn thoát khỏi Ngô Bách Tuế, muốn trải qua cuộc sống của người bình thường, nhưng trước nay cô luôn ghi nhớ di ngôn trước lúc lâm chung của ông nội.
Không chút do dự, Hạ Mạt Hàn lập tức đáp lại bà cụ: “Cháu không muốn làm trái với di nguyện của ông nội!”
Bà cụ biết Hạ Mạt Hàn sẽ nói như vậy, bà ta kiềm chế tính khí lại, chậm rãi giải thích: “Chuyện này, có liên quan đến vận mệnh trong tương lai của nhà họ Hạ, lão gia ở dưới suối vàng biết được thì chắc chắn ông ấy cũng sẽ hiểu thôi. Cuộc hôn nhân này cháu cứ việc bỏ, đợi một ngày nào đó bà già này chết đi thì bà sẽ xuống đó giải thích với ông nội cháu!”
Lời của bà cụ, nói năng có khí phách khiến trong lòng Hạ Mạt Hàn cũng có vẻ bị lay động một chút. Theo lý mà nói, bà cụ đã nói đến mức này rồi thì Hạ Mạt Hàn hoàn toàn có thể đồng ý, cô cũng có thể nhân cơ hội này để hoàn toàn thoát khỏi Ngô Bách Tuế. Thế nhưng, đúng vào lúc thật sự phải ly hôn thì Hạ Mạt Hàn lại cảm thấy không nỡ.
Luôn luôn ở bên nhau trong suốt ba năm, cô không làm được chuyện tuyệt tình như vậy.
Hạ Mạt Hàn cúi đầu xuống nhìn Ngô Bách Tuế vẫn đang chỉ để ý đến ăn uống, thở dài một mạch và nói: “Cháu không muốn ly hôn.”
Nghe thấy câu trả lời này, mọi người ở phòng khách đều hết sức kinh ngạc. Đại thiếu gia Vương Thế Hào giàu có ở Tây Nguyên và tên khờ Ngô Bách Tuế, tưởng chừng như một người là trời, một kẻ là đất, Hạ Mạt Hàn có thể trực tiếp từ địa ngục mà bay lên thiên đường, một cơ hội nghìn năm có một như vậy mà cô lại không cần?
Hoàng Quý Lan là người đầu tiên không chấp nhận được, bà ta la lên với Hạ Mạt Hàn: “Tiểu Mạt, con điên rồi sao?”
Hạ Mạt Hàn hét lớn: “Con không điên, con không muốn ly hôn, không muốn gả cho Vương Thế Hào!”
Ngữ khí của Hạ Mạt Hàn vô cùng đoạn tuyệt.
Hạ Mạt Hàn không hề lạ lẫm gì với Vương Thế Hào, lúc cô còn độc thân thì hắn ta đã từng theo đuổi cô, nhưng lúc đó cô đã cự tuyệt hắn ta, bởi vì Vương Thế Hào chính là một tên công tử bột chơi bời lêu lổng, cô không thích loại người như vậy. Bây giờ muốn mình ly hôn để gả cho một người mà mình không thích, cô không làm được.
Hành động của Hạ Mạt Hàn quả thực khiến người ta không thể hiểu nổi, tất cả mọi người đếu bàn tán nghi ngờ.
Bịch!
Bà cụ liên tục đập bàn, giọng lạnh lùng nói: “Hạ Mạt Hàn, có phải là cháu đã đủ lông đủ cánh rồi, đến cả lời nói của bà nội cháu cũng không nghe nữa?” Bình thường bà cụ vẫn uy nghiêm nhưng rất ít khi bà ta nổi giận, lần này bà ta rất tức giận.
Bà cụ vừa nổi giận, không khí trong cả biệt thự đều kìm nén lại, tất cả mọi người trong phòng khách đều câm như hến.
Hạ Mạt Hàn bị bà cụ thét lên như vậy, cả người run lẩy bẩy, cô rất tủi thân, rất đau khổ, rất khó chịu.
Ba năm trước, ông nội ép mình gả cho một tên khờ, bây giờ, bà nội lại cưỡng ép mình ly hôn, gả cho một tên thiếu gia công tử bộ. Cô chính là một quân cờ phải chịu sự sắp đặt của gia tộc, không có bất cứ sự tự do và quyền lợi nào.
Trong lòng Hạ Mạt Hàn hoàn toàn tuyệt vọng, trong mắt cô chứa đầy nước mắt. Giọt nước mắt tuyệt vọng khẽ trượt dài trên má, chảy vào trong trái tim của Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế vẫn ăn không ngừng nghỉ, nhìn vẻ bề ngoài thì anh không hề để ý đến tất cả những chuyện này, nhưng thực tế thì anh đều đã nghe hết toàn bộ câu chuyện. Nếu Hạ Mạt Hàn đồng ý ly hôn với anh thì anh cũng sẽ không phản đối, dù sao anh cũng đã liên lụy đến Hạ Mạt Hàn ba năm rồi, Hạ Mạt Hàn có tư cách theo đuổi hạnh phúc thuộc về bản thân mình. Nhưng, Hạ Mạt Hàn lại không đồng ý, hơn nữa, Ngô Bách Tuế cũng có thể cảm nhận ra rằng Hạ Mạt Hàn không hề hoàn tuyệt tình với mình, cô bảo vệ mình mọi lúc mọi nơi, không để mình chịu ức hiếp, có thể nói trong khắp cái thành phố Tây Nguyên này chỉ có duy nhất mình Hạ Mạt Hàn xem anh là con người thôi.
Người phụ này đáng để anh bảo vệ.
Trong lúc tất cả đang lặng im như tờ, Ngô Bách Tuế bỏ đũa xuống, anh đứng dậy, đối mặt với mọi người, giọng vang vang có lực nói: “Không ai có tư cách ép cô ấy ly hôn!”
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt của Ngô Bách Tuế lóe lên ánh nhìn lạnh lùng sắc nhọn!
Anh ngạo mạn nhìn mọi người.