Chương 1: Trai Cò Đánh nhau, Ngư Ông Đắc Lợi

Chương 1: Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Tác Giả: Tà Lão Quái

“hay hay lắm đánh nữa đi, đánh chết nhau cũng được!”

Bên trong Trường Thiên sâm lâm, hai thân hình cự thú đang giao chiến rất dữ dội. gần đó,một đôi mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó lấp ló bên trong mấy bụi cây quan sát khẽ thì thầm.

“có hai con huyết hỏa trư này, xem ra mấy ngày sau không cần phải lo thiếu tài nguyên để tu luyện rồi hehehe…” gã bên trong bụi rậm bắt đầu mơ tưởng mắt trợn tráo lên rồi cười thì thào.

Huyết hỏa trư, nhị cấp sơ giai yêu thú.

Hai cái nanh to bự lấp ló trong miệng tỏ ánh đỏ rực ít nhất giá trị cũng đạt được 15 viên hạ phẩm linh thạch, lớp da thô rát, bền lại vừa dẻo dai là tài liệu cực kỳ thích hợp để luyện thành giáp da giá trị cũng tầm 10 viên hạ phẩm linh thạch, máu huyết dùng làm tài luyện luyện đan giá trị cũng đạt khoảng 7 viên hạ phẩm linh thạch.

Tổng cộng toàn bộ cả hai con tầm khoảng mười tám viên hạ phẩm linh thạch.

Hai con thú va chạm liên tục, mồm móng bắt đầu xuất huyết, bỗng dị biến xảy ra.

“chuyện quái gì đây, lúc nào không thăng lại thăng lên trung giai ngay trong tính cảnh này…” gã rình rập nãy giờ bên trong bụi rậm tức giận thì thầm.

Sở dĩ hắn tức giận là bởi nếu hai con này chiến đến sống chết thì hắn sẽ là tên lợi cuối cùng, nhưng ai ngờ rằng trớ trêu thay một con huyết hỏa trư bỗng dưng đột phá lên nhị cấp trung giai, làm đổ vỡ toàn bộ kế hoạch nãy giờ của hắn.

“làm sao đây?, làm sao đây?…”gã cắn ngón tay tỏ vẽ nuối tiếc, con mắt đảo điên như đang dự tính điều gì đó. Thần sắc bắt đầu co quắp lại.

Như ng chưa kịp tính toán điều gì thì bên chiến tuyến của hai con lợn mập đã bắt đầu đi đến hồi kết.

“ét ét ét….” Tiếng con heo sơ giai bắt đầu kêu lên từng nhịp,rồi lụi tàn hẳn. sau khi làm thịt xong con huyết hỏa trư nhị cấp trung giai bắt đầu có thiên hướng mệt mỏi lảo đảo nhấc cái chân cà nhắc phía sau rời đi.

Bỗng:

“vụt vụt…bập bập” hai mũi tên xoáy gió phóng tới ghim thẳng vào mông và cái chân đang cà nhắc bị thương kia của con huyết hỏa trư.

Nó quay người lại nhìn chằm chằm vào bụi rậm của gã bắn chiếc nỏ, trông thập phần hung tợn vun vút lao thẳng tới.

“chết mẹ…độc chưa thấm kịp rồi!” gã thốt lên chửi tục rồi phi như lao ra khỏi bụi rậm.

Giường như thân hình quá cồng kềnh con dã trư thắng lại không kịp đánh lao thẳng vào bụi chớp ngay cơ hội gã liền lắp tên bắn thêm mấy phát nữa vào bụi phí con lợn lao tới

“ét ét ét ét..grzừừ, grzừừ…”con huyết hỏa trư như nổi khùng lên nhưng sau đó lại thấy tình hình không ổn bèn ba chân bốn cẳng vắt lên đầu chạy ra khỏi phạm vi bắn nỏ của gã nhân tộc.

“chạy?…sao độc đến giờ còn chưa thấm vào vậy. ước chừng đến bây giờ thì độc phải phát tán rồi chứ. Chẳng lẻ ta mua phải độc giả?…chết tiệt” gã bức quá hung hăn chửi cả lên rồi phi thân đuổi theo hướng con lợn chết tiệt bỏ đi.

Được một lúc sau gã liền thấy bóng dáng con huyết hỏa trư đang mỏi mệt trong tầm mắt

“hừ, xem ra độc đã lan ra rồi…vun vút” gã liền lắp tên vảo nỏi bắn thẳng tới yết hầu của con dã trư.

Con huyết hỏa trư lăn qua lăn lại tỏ vẻ đau đớn oán hận nhìn gã rồi tắt thở.

Cảm nhận được sự oán hận của con huyết hỏa trư này gã liền đi tới chắp tay như mấy lão tăng thì thầm:

“trư ca xin hãy thông cảm cho ta, ta cũng vì miếng cơm manh áo mà thôi. Thật lòng ta cũng buồn lắm, thôi thì nếu anh linh của lão ca trên trời xin hãy tha lỗi cha ta a” nếu ai có ai ở đây nghe hắn nói chắc cũng hộc máu mà chết.

Xong xuôi, gã liền nhấc xác con huyết hỏa trư vác lên cổ chạy về lấy xác con còn lại.

Thu gọn sạch sẻ toàn bộ hai xác của con dã trư vào một cái bao lớn. gã vui vẻ huýt sáo rời đi.