Chương 10: Chương 10

“Grào, grào, grào!” Mẹ ơi, chúng ta chạy nhanh đi!Không còn cách nào khác, Kiều Nghệ đành phải cắn đuôi hổ mẹ rồi cố gắng kéo mạnh về phía sau, dùng hành động ra hiệu cho nó nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Hổ mẹ không thèm để ý đến chút sức lực yếu như sên này mà chỉ liếc mắt nhìn Kiều Nghệ một cái, sau đó bình tĩnh nhìn đám zombie xấu xí dữ tợn, miệng nó há to phát ra một tiếng hổ gầm vang vọng.

Cùng lúc đó, mấy nhũ băng tỏa ra hơi lạnh đột nhiên xuất hiện trong hư không “rào rào” đâm vào đầu mấy con zombie kia.

Chỉ thấy nhũ băng đâm trúng chính xác giữa hai đầu mày của zombie, tiếng gào thét đột nhiên im bặt, mấy bóng dáng gầy gò ầm ầm ngã xuống đất.

Kiều Nghệ nghe thấy tiếng zombie ngã xuống chợt khẽ sửng sốt, quay đầu ngơ ngác nhìn đám zombie đang nằm bất động trên mặt đất, ngay cả cái đuôi đang cắn trong miệng cũng quên nhả ra.

Hello! (′⊙w⊙)Tôi là ai?Đây là đâu?Chuyện gì đã xảy ra vậy?Sao đám zombie này lại ngã xuống thế?Vô số câu hỏi liên tiếp hiện lên, thật đúng là phù hợp với một câu nói phổ biến trên mạng kiếp trước…Cái đầu nho nhỏ, chấm hỏi to to.

(〃ノωノ)Hổ mẹ rút cái đuôi đang bị đứa con cắn trong miệng ra đồng thời cũng khiến Kiều Nghệ đang nghi ngờ cuộc đời tỉnh táo lại, hai mắt cô ngơ ngác nhìn hổ mẹ.

Vài giây sau, Kiều Nghệ giật mình rồi chợt chạy vòng quanh hổ mẹ vài vòng trên nóc xe cứ như vừa phát hiện ra được một vùng đất mới nào đó.

“Grừ grừ…” Ủa mẹ ơi, chuyện gì vừa xảy ra vậy?“Grừ grừ grừ…” Chính mẹ đã giải quyết những con zombie kia hay sao? Mẹ đã giải quyết như nào thế?Kiều Nghệ thật sự không nhìn thấy hổ mẹ ra tay như thế nào, chỉ biết sau một tiếng gào thét vang vọng của hổ mẹ, đám zombie kia đã ầm ầm ngã xuống đất.

Chẳng lẽ hổ mẹ đã thức tỉnh dị năng như trong những cuốn tiểu thuyết tận thế kia? Lại còn là cái loại dị năng biến âm thanh thành hình thái tấn công nữa chứ?Kiều Nghệ càng suy nghĩ, đôi mắt màu xanh nhạt càng sáng lên, tâm tình buồn bực trước đó cũng tan thành mây khói.

Đáng tiếc là hổ mẹ lại nghe không hiểu đứa con nhà mình có ý gì, mắt hổ mẹ lướt qua một vòng, phát hiện bốn phía không còn mùi hương khó chịu của lũ quái vật hai chân nữa thì mới ngậm lấy gáy của hổ con rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.

Kiều Nghệ: s(・` ヘ ´・;)ゞMẹ ới, con còn chưa làm cho rõ mọi chuyện mà, trước mắt mẹ đừng dẫn con đi đâu hết á mẹ ơi!Nhưng cho dù Kiều Nghệ có phản đối thế nào đi chăng nữa, hổ mẹ vẫn dẫn Kiều Nghệ chạy vào núi rừng phía sau khu biệt thự.

Zombie trên núi không nhiều lắm, chúng còn chưa kịp ngửi được mùi hương trên người hổ mẹ thì hổ mẹ đã nhanh chóng chạy về phía núi sâu, chẳng mấy chốc đã bỏ lại đám zombie ở phía sau.

Kiều Nghệ chưa từng được trải nghiệm tốc độ khiến hổ xót mặt như vậy, tiếng gió vù vù mơ hồ khiến cô đành phải nhắm hai mắt lại, sau đó dựng thẳng đôi tai tròn nhỏ của mình lên cẩn thận lắng nghe tiếng động xung quanh.

Không biết qua bao lâu, tốc độ của hổ mẹ dần chậm lại, Kiều Nghệ cũng dè dặt mở mắt ra, còn chưa kịp bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh thì cô đã nhìn thấy một chú hươu ở phía xa xa đang cúi đầu ăn cỏ.

Đó là một con hươu đực, hai cái sừng hươu phân nhánh trên đỉnh đầu dài khoảng một mét.

Khi bọn họ còn cách con hươu đực năm mét, hổ mẹ thả Kiều Nghệ xuống.

Kiều Nghệ biết hổ mẹ định chuẩn bị săn con hươu đực này bèn căng thẳng không dám động đậy, sợ làm hươu đực giật mình.

Dường như hổ mẹ rất hài lòng với sự thận trọng của hổ con nên đã cúi đầu li3m láp cái đầu bị gió thổi đến có chút lộn xộn của cô.

Kiều Nghệ không đáp lại hổ mẹ mà ngoan ngoãn ngồi xổm trên bãi cỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn con hươu đực đang đưa lưng về phía bọn họ ăn cỏ.

Đợi đến khi bộ lông rối tung rối mù của Kiều Nghệ được chải gọn gàng “đẹp gái” thì hổ mẹ mới quay đầu nhìn lại con hươu đực kia, nó từ từ bước từng bước chậm rãi nhẹ nhàng về phía con hươu đực.

Chân trước của hổ mẹ hơi hạ thấp, vào sẵn tư thế săn bắn, từng bước đến gần hươu đực.

.