Chương 3: Chương 3

Kiều Nghệ bị hổ mẹ li3m đến thoải thoải mái mái, khiến cả cơ thể rơi vào trạng thái buồn ngủ.

Không lâu sau, Kiều Nghệ nhắm mắt lại và từ từ chìm vào giấc ngủ dưới sự li3m dịu dàng của hổ mẹ.

Có lẽ hổ mẹ nhận thấy con mình đã ngủ, nó dừng lại, dùng chiếc mũi hồng nhẹ nhàng xoa đầu bé con của nó.

Kiều Nghệ theo bản năng cọ trở lại, dường như ngủ càng ngon hơn.

Hổ mẹ nhìn bé con đang ngủ say một lúc, sau khi chắc chắn rằng cô sẽ không tỉnh dậy trong thời gian ngắn, lúc này nó mới đứng dậy, từ từ đi đến cửa sổ, dùng một tư thế tao nhã nhảy ra khỏi cửa sổ.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại bé hổ trắng đang ngủ say.

“Grào!”Cũng không biết bé hổ trắng đang mơ thấy gì, trong cổ họng cô phát ra những tiếng r3n rỉ mơ hồ!.

Kiều Nghệ bị tiếng nhai và mùi máu tươi đánh thức, cô mở mắt ra, dùng đôi mắt xanh nhạt mơ mơ màng màng nhìn về phía phát ra tiếng nhai.

Cách đó không xa, chỉ thấy hổ mẹ đang chậm rãi xé xác con mồi của một loài động vật không rõ là gì, khi nhận ra hổ con đã tỉnh, nó gầm nhẹ một tiếng.

Con sâu buồn ngủ của Kiều Nghệ lập tức chạy mất dép, biết được hổ mẹ sau khi cô ngủ đi ra ngoài kiếm ăn thì bất đắc dĩ nhăn mũi.

“Grào!” Cô đáp lại hổ mẹ bằng giọng sữa non nớt ngọt ngào.

Vốn tưởng rằng hổ mẹ sẽ tự mình giải quyết con mồi kia, lại không ngờ sau khi Kiều Nghệ đáp lại, hổ mẹ ngậm con mồi máu me đầm đìa trong miệng tiến tới và đặt con mồi trước mặt Kiều Nghệ.

Kiều Nghệ sững cmn sờ, còn chưa kịp hiểu ý của hổ mẹ thì hổ mẹ đã cúi đầu dùng mũi huých con mồi về phía Kiều Nghệ, như thể ra hiệu bảo cô ăn vậy.

Kiều Nghệ cứng đờ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy con mồi trước mặt chỉ còn lại phần thịt non mềm mại ở mông, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.

Mặc dù Kiều Nghệ đã chấp nhận sự thật mình biến thành hổ con, nhưng bảo cô ăn thịt sống á! Cô nhất thời không thể chịu được chuyện này, thân thể lùi về sau, cái đầu tròn trịa lắc nguầy nguậy.

“Hu hu…” Không, không, không, không, con không ăn, con không ăn đâu…Hổ mẹ nghiêng đầu nhìn Kiều Nghệ một lúc lâu, ngay khi Kiều Nghệ cảm thấy hổ mẹ đã bỏ cuộc, nó bèn duỗi ra móng thịt của mình ra rồi đẩy Kiều Nghệ về phía sau.

“Rống!!!!”Tiếng gầm của hổ mẹ vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng lại mang theo ý tứ không được từ chối.

.