Chương 7: C7: Tôi đưa anh là được chứ gì

Chỉ nghe một tiếng “rắc” vang lên, sàn nhà dưới đầu Lão Nhị bỗng nhiên nứt ra.

Một vũng máu từ dưới đầu gã chậm rãi lan ra.

Người đẹp nhìn mọi thứ trước mặt, vô cùng sợ hãi!

Người đàn ông trước mặt thật sự chắng khác nào kẻ điên, hoặc chính là một con quỷ đến từ địa ngục, còn đáng sợ hơn cả ba tên bắt cóc.

Cô ấy không biết biệt danh của người đàn ông trước mặt vốn đã là Kẻ Điên.

Làm chuyện gì cũng dựa vào sở thích tâm trạng, thủ đoạn đối với kẻ thù vẫn luôn tàn nhân, không hề nương tay!

“Được rồi, nhiệm vụ hoàn thành!”

Sau khi xử lý xong ba kẻ bất cóc, sát khí trên mặt Trần Phong mới biến mất, thay vào đó là nụ cười bất cần đời.

Hắn bước đến chỗ người đẹp, cởi trói cho cô ấy, lấy chiếc tất ra khỏi miệng cô ấy.

Ngay khi chiếc tất được lấy ra, người đẹp đã lao vào vòng tay của Trần Phong bật khóc nức nở.

“Được rồi, đừng bôi nước mũi nước mắt lên người tôi!”

Trần Phong chán ghét đẩy người đẹp ra, sau đó vô cùng thích thú nhìn một vùng trắng như tuyết kia, trong lòng khen ngợi, quả nhiên vừa trắng vừa lớn.

“Được rồi, năm trăm tệ, thanh toán xong tôi sẽ rời đi!”

Trần Phong đặt súng vào tay người đẹp, làm động tác đưa tay ra không biết xấu hổ.

“Anh là loại đàn ông gì vậy? Không biết thương hoa tiếc ngọc sao? Lúc này an ủi tôi một chút sẽ chết sao?”

Người đẹp căm súng, tay run lên, vô cùng oán hận nhìn Trần Phong!

Người đàn ông trước mặt tuy đáng sợ nhưng lại khiến cô ấy cảm thấy an tâm!

“Thương hoa tiếc ngọc có thể ăn thay cơm sao?

Nhanh lên, thanh toán xong rồi đi, đừng nghĩ đến chuyện quyt tiền! Trần Phong vẫn bất động, lại duỗi tay ra.

“Tôi đưa anh là được chứ gì!”

Người đẹp rút ví từ đầu giường ra, lấy ra vài tờ tiền có giá trị hàng trăm rồi ném về phía Trần Phong.

Trần Phong không lấy nhiều, cầm lên năm tờ rồi mỉm cười phất tay: “Đi nhé, hoan nghênh lần sau lại ủng hộ!”

Người đẹp sửng sốt, mắng lớn: “Anh quay lại cho tôi, anh đi rồi tôi biết phải làm sao?”

Trên mặt đất còn có ba người máu me đầm đìa Trần Phong châm một điếu thuốc, rít một hơi

“Gọi báo cảnh sát đi, chuyện này còn cần tôi dạy cô hả? Hai người đã bất tỉnh, không nguy hiếm đến tính mạng, nhưng sẽ không tỉnh lại trong chốc lát, cũng đã bị phế nửa đời sau, nếu cô sợ thì cứ trực tiếp dùng súng trong tay cô bần bọn họ, tôi đảm bảo như thế được coi là hành động tự vệ chính đáng, sẽ không vi phạm pháp luật!”

Trần Phong mỉm cười với người đẹp một cái, rồi biến mất ngoài cửa!

“Này, này, anh quay lại cho tôi!”

Người đẹp siết chặt khẩu súng, khóc lớn, liếc nhìn ba người đàn ông đăm máu trên mặt đất, hoảng sợ nhấc điện thoại di động trên đầu giường lên bấm số. 110.

Đồng thời cũng mắng Trần Phong trong lòng một trăm lần!

Sau khi đi xuống lầu, Trần Phong nhìn màn đêm đen tối, khói ở khóe miệng bốc lên.

Sau khi trải qua một trận chiến đẫm máu, hẳn giấu đi công lao và danh vọng, trên cơ thể không một giọt máu, quần áo cũng không bẩn, quả thật rất bi3n thái!

Nhưng đối với hẳn mà nói đây chỉ là chuyện bình thường, dù sao đánh nhau hay thậm chí là giết người, cũng đều là những chuyện rất nghệ thuật. Muốn khiến người hẳn dính máu, cũng phải là hạng ba trở lên!

Hắn thở dài, lấy điện thoại di động ra, bấm một số đặc biệt.

“Alo, tôi là Trần Phong, tôi vừa giải quyết một vụ bắt cóc ở phòng 3202, khu số 3, tòa nhà số 3, khu dân cư Lâm Nghiệp. Tôi không hy vọng sau này cảnh sát sẽ đến làm phiền tôi. Đúng rồi, sau khi thẩm vấn ra thân phận của ba tên bắt cóc thì gửi cho tôi!” Nói xong, hắn cúp máy!

“Tuy rằng chuyện này xảy ra ngẫu nhiên, nhưng “Trần Phong không thích dây dưa với chuyện gì!

Hắn không sợ bị trả thù, mà sợ rắc rối.

Hơn nữa, dựa theo hành vi phạm tội của ba tên tội phạm ngày hôm nay, và cả những vụ giết người trước đây, nói không chừng không thể ra khỏi tù.

Điều hân đang nghĩ lúc này chính là, có lẽ ba người này không phải nổi lòng tham bắt cóc người đẹp. đó đột xuất, mà là bị người khác sai khiến, bằng không cũng sẽ không nói tới chuyện đưa người đẹp ra ngoài lấy tiền.

Nếu phía sau còn có liên quan, vậy thì tất nhiên hiều rắc rối!

Nói tới đây, thân phận của người đẹp này cũng không hề đơn giản, ít nhất cũng chắc chản không phải một nhân viên làm công đơn giản như vậy!

“Có dáng vẻ xinh đẹp đôi khi cũng là một loại tội lỗi”

Trần Phong âm thăm lắc đầu, ở một thành phố đây d*c vọng thế này, người đẹp chính là nguyên nhân thường xuyên dẫn đến xung đột.