Chương 8: C8: Chạy vẫn là thượng sách

Dù đã hơn mười giờ tối nhưng đường phố xung quanh vẫn đông người qua lại

Đặc biệt là các quán ăn vặt hai bên đường, vô cùng náo nhiệt!

Trần Phong đậu chiếc xe máy điện nhỏ trước cửa một cửa hàng có bảng đèn “vật dụng cho người trưởng thành” nhấp nháy, khóa xe rồi bước vào.

Bà chủ cửa hàng là chị Từ đang ngồi trước quạt, quạt điện thổi gió mát vù vù vào váy chị ta khiến cả bộ váy phồng lên, trước ngực có hai quả bóng nh ra

Trên mặt chị ta lộ ra vẻ hưởng thụ, mãi cho đến khi Trần Phong ho một tiếng, chị ta mới lấy lại tỉnh thần.

“Phong Tử, hôm nay vẽ sớm vậy, vào thăm cửa hàng của chị chút đi. Hôm nay chị còn chưa mở hàng đâu?”

Chị Từ bắt chéo chân, không có sức gió, bộ váy. rên người nhất thời xẹp xuống.

“Còn chưa mở hàng? Tôi thấy vừa rồi chân của chị đã mở ra rồi!”

Trần Phong nở nụ cười xấu xa, đưa mắt nhìn xuống phía dưới, trêu chọc.

Tuy rằng chị Tư đã gần bốn mươi tuổi nhưng đường nét khuôn mặt rất đoan trang, có thể thấy khi còn trẻ cũng là một người đẹp.

Chẳng qua là nghe nói đã bị một tên đàn ông cặn bã lừa tiền lừa tình, còn bị lừa mắc nợ hơn 100 ngàn, không có trình độ cũng không có nghề trong tay, cuối cùng chỉ có thể bán một số sản phẩm dành cho người lớn ở đây, nhận đủ mọi cái nhìn lạnh lùng, sinh sống khá gian nan!

“Này, còn trêu chọc chị Từ à? Mua chút đồ đi, tối nay chị Từ ngủ ở phòng cậu cũng được!”

Chị Từ không giận mà còn cười toe toét.

Trần Phong nhìn quanh cửa hàng của chị Từ, lắc đầu nói: “Những thứ này đều dành cho đàn ông ba giây dùng, biệt danh của tôi là súng vàng không ngã, chắng có chút tác dụng gì!”

Trong nháy mắt, hắn đã đi vào phòng trong từ một con đường nhỏ.

“Súng vàng không ngã sao? Hôm này để chị Từ thử xem!”

Tiếng cười của chị Từ vang lên từ phía sau, Trần Phong lắc đầu.

Đối với một người phụ nữ đã rong ruổi nhiều năm như chị Từ, hẳn sợ sẽ không cưỡng lại được.

Chạy vẫn là thượng sách!

Thật ra cửa hàng của chị Từ chính là lối vào nhà, chủ cho thuê nhà vì để kiếm thêm chút tiền đã xây thêm mặt tiền cửa hàng ở nơi chật hẹp này.

Xuyên qua lối đi nhỏ là một khoảng sân có căn nhà hai tầng, người sống ở bên trong đều là lao động nhập cư.

Bọn họ nói giọng địa phương từ khắp nơi trên cả nước, làm những công việc cơ bản nhất, đấu tranh để tồn tại ở những kẽ nứt của thành phố rộng lớn này.

Hôm nay anh trai tỉnh bột mì tan làm sớm, đang ngâm tỉnh bộ mì trong một cái chậu màu trắng, không ngừng đổ chất lỏng màu trắng không rõ ngưồn gốc ra.

Đậu phụ thối của chị Trương đang chất cạnh đống rác, vài con rưồi bay tới bay lui, không muốn rời đi

Anh Vương vừa hút thuốc vừa khuấy que cay!

Mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, không ai chỉ trích ai bẩn thíu, dù sao thì phần lớn thời gian đều ăn đồ ăn đối phương bán mà không ghét bỏ gì!

“Phong Tứ, anh về rồi à!”

Một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi căn phòng ở phía bắc, đi giày quân đội màu xanh lá cây, cơ: thế đứng thắng, tay phải đang căm một xiên cá mực!

Dường như có thứ gì đó đã khắc sâu vào trong xương cốt khiến người đàn ông to lớn có một loại khí chất sắt đá khó diễn tả!

“Đại Dũng, hôm nay không bận, chuẩn bị chút đồ ăn, chúng ta uống mấy ly!”

Trần Phong lấy từ trong túi ra năm tờ một trăm tệ, đưa hai tờ cho Đại Dũng.

Đại Dũng đưa tay phải cầm tiền, cũng không khách sáo, anh ta gật đầu, quay người đặt xiên cá mực xuống rồi đi ra ngoài.

Một lúc sau, trên chiếc bàn nhỏ trong phòng có. một đ ĩa thịt đầu heo, một đ ĩa đồ chay, còn có một đ ĩa đậu phộng rang mà Tiần Phong yêu thích.

Đại Dũng căm chai rượu trắng bằng tay phải, dùng răng mở nắp chai ra, rót đầy rượu vao hai ly thủy tỉnh.

Đây là rượu Tây Phượng, một loại rượu nổi tiếng của địa phương, nhưng một chai cũng chỉ khoảng hai mươi tệ!

Đại Dũng chưa bao giờ sử dụng tay trái, bởi vì tay trái của anh ta đã bị phế, hiện tại chỉ là một vật trang trí

Rất nhiều lúc còn trở thành gánh nặng!

Nhìn thấy động tác vụng về của Đại Dũng, Trần Phong cảm thấy có chút khó chịu!

Ai có thể ngờ rắng, người tàn tật có vẻ ngoài lương thiện ở trước mặt lại là thành viên của đội đột kích Thần Diễm tiếng tăm lẫy lừng năm đó!

Chính sự kiện Thiên Huyết ba năm trước đã khiến đội đột kích Thần Diễm phải hứng chịu đả kích mang tính hủy diệt

Ngoại trừ Trần Phong, chỉ có Đại Dũng còn sống.

Nhưng cánh tay trái của Đại Dũng đã hoàn toàn tàn phế, phải sống cảnh tàn tật suốt đời

Bởi vì cơ thể tàn tật nên anh ta không thể tiếp tục ở chiến bộ được nữa, nhận một số tiền trợ cấp rồi trở về quê hương ở tỉnh Tân!

Tiền trợ cấp 300 ngàn tuy không nhiều, nhưng cũng có thể sống ổn định một thời gian.

Nhưng một người chân chất như Đại Dũng lại bị người cùng thôn lừa, không còn sót lại một xu nào, ra tay đánh người rồi bị giam ba tháng!

Sau khi ra tù, anh ta không một xu dính túi, trong nhà lại còn người lớn, cho nên chỉ có thể đến Tân Tây, mở sạp bán cá mực ở đây để kiếm tiền.

Hơn hai mươi ngày trước, sau khi Trần Phong trở về Long Quốc, điểm dừng chân đầu tiên là Tân Tây, tìm được Đại Dũng.

Kể từ đó, hẳn và Đại Dũng sống nơi này, làm nghề giao hàng!

Hai người lại bắt đầu sát cánh chiến đấu ở tầng thấp nhất của thành phố này!

Trần Phong cầm ly rượu lên, chạm vào ly của Đại Dũng rồi uống cạn nửa ly.

“Hôm nay Vương Quân Tướng đến tìm tôi!”

Rượu rất rồng, uống vào làm cổ họng nóng rực, khiến Trần Phong cũng không nhịn được cau mày một lúc!

“Bọn họ biết anh đã trở lại a?”

Đại Dũng hơi sửng sốt, nhưng rồi nhanh chóng nâng ly lên uống cạn nửa ly!