Tại một thôn trang hẻo lánh tên Linh Tương, xung quanh được rừng cây quay quanh chính giữa thôn làng còn có có một đám trẻ đang quay quanh một gốc cây cổ thụ to lớn, gốc cây cổ thụ còn có một tấm bia cao một mét bên trên có khắc dòng chữ Vũ Hóa Vạn Tường.
“Các ngươi biết đây là cái gì không?” Một đứa trẻ tầm mười một tuổi ngũ quan tinh xảo trên tay cầm một nhánh trúc xanh, đứng trên đỉnh tấm bia quơ quơ nhành trúc trước mặt đám bạn nói.
“Cây trúc?”
“Nhánh trúc.”
“Đúng đúng đây là một nhánh trúc, nhưng cũng không phải là nhánh trúc bình thường mà các ngươi vẫn nghĩ, mà đây là nhánh trúc được tiên nhân trồng, kể cả cây cổ thụ sau lưng ta cũng là của tiên nhân trồng xuống.”
“Sao ngươi biết đó là của tiên nhân trồng?”
“Đúng vậy.”
“Đúng vậy.”
“Các ngươi đúng là chưa va chạm xã hội bao giờ, theo như ta đọc được một chút tin tức từ cuốn sách của trưởng làng thì, làng ta trăm năm trước dường như đã có ân cứu một tiên nhân, được tiên nhân để lại một tấm thạch phù có thể dẫn dắt phàm nhân chúng ta bước lên tiên lộ đạt được tr….” đứa trẻ bảy tuổi cầm nhánh trúng chỉ thẳng mặt từng người một mạnh giọng nói.
Nhưng chưa nói hết thì có một viên đá đáp thẳng vào đầu.
“Bốp..”
Một âm thanh lanh lảnh vang lên: “Ngươi lúc nào cũng ồn ào như vậy sao Mạc Hiểu Nam?”
Người đang nói đây là cháu gái trưởng làng Tô Tiểu Tuyết, mặc trên mình một bộ quần áo màu hồng cánh sen, mắt phượng môi đỏ da trắng như tuyết mái tóc đen óng mượt dài đến eo, trên tay nàng còn cầm một viên đá.
Lúc này, Mạc Hiểu Nam đang ôm đầu ngồi trên tấm bia, hai mắt giận giữ nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Tuyết hậm hực nói: “Ngươi vì sao lúc nào cũng muốn gây chuyện với ta? ngươi khôn chọc ta một ngày là ăn cơm không ngon sao?, tối ngủ sẽ mơ thấy ác mộng sao?”
“Còn nữa đây là lần thứ tám trong tuần rồi đấy, ngươi không cảm thấy phiền phức cho người xung quanh sao? ngươi có biết đã làm gián đoạn câu chuyện của ta hay không?”
“Ta nguyền rủa ngươi lớn lên không lấy được trượng phu, nếu kiếm được thì kẻ đó có khi bị thiểu năng, não bị úng nước.”
Tô Tiểu Tuyết nghe thấy lời nói của hắn sắc mặt lập tức tối đen, cắn răng hai mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Hiểu Nam: “Ngươi cảm thấy lời ngươi có phải là sự thật hay không, hay như vô số lần trước chỉ nói bằng miệng mà không có chứng cứ, với lại lời thề hai năm trước ngươi nói với ta bây giờ tính sao đây?”
“Ạch, lời thề gì nhỉ? ta có thề điều gì với ngươi sao? nếu có cũng là do rượu thề đấy chứ, nhưng chính nhân quân tử như ta thì không bao giờ gần nữ sắc, nên điều đó sẽ không bao giờ xảy ra ta nói ngươi có hiểu không?” Mạc Hiểu Nam cười cười nói.
“Ngươi…ngươi được lắm Mạc Hiểu Nam, hôm nay sẽ có người giáo huấn ngươi ta đứng ngoài xem thử ngươi có thể chịu đựng được đến khi nào?
có lẽ ngươi vẫn chưa biết ta đã nói với Mạc thúc thúc ngươi dám vụng trộm uống rượu” Tô Tiểu Tuyết mặt đỏ bừng hét lớn.
Tô Tiểu Tuyết nói hết câu, Mạc Hiểu Nam trong lòng cảm thấy có một chút lành lạnh, hắn lấy hai ngón tay chỉ thẳng mặt Tô Tiểu Tuyết quyết đoán nói: “Ngươi nói dối, ta sống từng tuổi này chưa bao giờ chạm vào một giọt rượu nào, mà hôm nay ngươi dám hắt nước bẩn cho ta sao.”
Đợi hắn nói hết câu, một bàn tay cực lớn từ phía sau đặt lên vai hắn, một giọng nói đanh thép vang lên: “Nếu như ngươi không uống thì vò rượu Đoạn Trường của vi phụ đã đi đâu.”
Mồ hôi trên trán Mạc Hiểu Nam chảy ròng ròng, miệng lắp bắp nói: “Con đâu biết rượu cha cất sao lại hỏi con, với lại chìa khóa hầm là cha giữ thì làm sao rượu có thể mất được.”
Đại hắn phía sau đưa bàn tay đến trước mặt Mạc Hiểu Nam, trong bàn tay còn có một chiếc chìa khóa bằng sắt, sau đó mở miệng nói: “Tại sao chiếc chìa khóa này lại rơi trong rừng, bên cạnh còn có một vò rượu Đoạn Trường của ta, không những thế tiền trong nhà còn mất đi không ít, con có thể giải thích cho ta không?”
“Cha người có thể nghe con nói lời trăn trối trước khi từ biệt được không?” Mạc Hiểu Nam thành khẩn đáp.
“Nói đi.” Đại hán trả lời.
“Hũ rượu đó không phải một mình con trộm đi, bên cạnh còn có một đồng phạm vừa ăn cướp vừa la làng, nhân lúc nhà chúng ta cháy mà thoát tội nên không thể để cho ả đắc ý được, nhưng trước khi con nói ra kẻ đó cha có thể thả lỏng tay một chút không, xương vai con muốn nát rồi.”
“Được, lời trăn trối được chấp thuận nhưng bây giờ có thể khai ra đồng phạm được rồi.”
Mạc Hiểu Nam hai ngón tay vẫn cứ chỉ thẳng vào Tô Tiểu Tuyết miệng hét lớn: “Chính là nàng.”
Bây giờ trong thâm tâm của Mạc Hiểu Nam đang rất đắt ý, hắn đường đường là một thiên tài mấy năm gần đây chưa từng thất bại bất một cứ kế hoạch nào, mỗi bước đi đều được hắn tính toán rất tỉ mỉ, kể cả việc để lại vò rượu và chìa khóa ở trong rừng, số tiền hắn lấy của gia đình cũng được hắn vận dụng vào một kế hoạch to lớn khác.
“Chính nàng là người đã xúi dục con, bởi vì không biết tại sao có thể nói cho người biết, cộng thêm bằng chứng là đêm qua nàng uống say ỷ vào võ công học được từ cha nàng lấy ra đánh con, còn nói cái gì mà ta sẽ theo ngươi đi tìm tiên nhân nữa chứ, thật mắc cỡ quá đi.” Hắn vừa nói vừa tỏ ra mình vô tội.
“Chưa hết chưa hết đêm qua con còn phát hiện một ít vấn đề rất kỳ lạ, mảnh rừng phía sau thôn chúng ta đã bị sang phẳng không một tiếng động, trên đất chỉ còn để lại một ít dấu vết của chiến đấu, theo như kinh nghiệm khám xét lâu năm của con đây có thể là một trận chiến đấu của tiên nhân đối với một cái gì đó rất cường đại, còn chưa hết thôn ta dạo gần đây cũng xuất hiện một ít chuyện ly kỳ không kém đó chính là Tô gia gia dạo này ra ngoài với tầng xuất bất thường, khi về khuôn mặt có chút âm trầm dường như đang lo lắng một thứ gì đó sắp xảy đến với làng của chúng ta.”
“Vò rượu tuần trước con mượn là để dụ dỗ Tô gia gia lấy lời khai, không những không làm được gì mà còn bị Tô gia gia treo lên đánh, nhưng điều con không hiểu nhất đó chính là người năm nay đã ngoài 80 thì lấy sức đâu ra để đánh con, còn vò rượu của cha được con bỏ một lượng lớn mê dược vào, nên đáng lý là phải có một chút tác dụng nào đối với gia gia nhưng chuyện đó không hề xảy ra, còn chuyện khu rừng đằng sau làng chắc chắn có liên quan đến Tô gia gia.”
“Nên hai đêm trước con đã lén theo gia gia ra ngoài trên đường đi thấy người đi ngang qua một ngôi miếu hoang gần bờ suối cách làng năm mươi dặm, khi đến gần ngôi miếu thì Tô gia gia đột nhiên biến mất không một chút dấu vết, cộng thêm vụ việc một ngôi làng khác cách làng ta một trăm dặm bốc hơi chỉ trong một đêm, vì thế điều này đã đặt ra một giả thuyết rất lớn, đó chính là Tô gia gia đã bị kẻ gây ra vụ mất tích của cánh rừng phía sau ngôi làng hủy thi diệt tích, và đã thay thế ông ấy đóng một vở kịch thật là hoàn hảo.”