“Ầm!!!”
Hai đạo hào quang một đỏ một đen đang va chạm với nhau trên bầu trời, hai cha con Mạc Hiểu Nam kinh hãi không thôi, bởi vì đây là lần đầu tiên hai người chứng kiến tiên nhân đấu pháp, khác một trời một vực với những võ giả mà hắn từng gặp.
Đột nhiên trên trời một luồng hắc khí rơi xuống bên cạnh hai người.
“Ầm!!”
Từ trong luồng hắc khí một quái nhân bước ra, thân thể đầy máu đen quần áo tàn tạ không tả được, khuôn mặt cực kỳ quái dị hai mắt đen ngòm không có lòng trắng da dẻ nhăn nheo tai dài hơn một gang tay, miệng đầy răng nhọn, móng tay dài sắc bén như dao.
Hắn đứng lên phun ra một ngụm máu đen, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn lên trời cao gào thét: “Tiên nhân chó chết dám phá hỏng đại sự của ta, ngày hôm nay có chết ta cũng sẽ kéo ngươi theo!!!”
Lăng Tu Phúc vẫn điềm tĩnh nhìn xuống ma tu bên dưới mở miệng nói: “Ma tu chung quy vẫn là ma tu, yêu vật chung quy vẫn là yêu vật, phát ngôn chẳng có một chút thay đổi gì cả, lại còn dám đặt chân vào lãnh địa của Tiên môn thảm sát phàm nhân vô tội, ta có mấy lần để ý đến ngươi nhưng không bắt được, và nếu như ta nhớ không nhầm thì ngươi là ma tu tên Hắc Lạp Tư thì phải, nhưng chung quy vẫn phải cảm ơn tiểu hữu đằng kia vì đã chiêu hoán ta, vừa có thể chấm dứt đoạn nhân quả trăm năm trước, còn có thể thanh tẩy ngươi hoàn thành nhiệm vụ mười năm chưa ai hoàn thành.”
Thân thể hắn đột nhiên nổi lên từng mảng gân, da thịt bành trướng lông từ thân mọc ra, chả mấy chốc đã thành một quái vật thân thể cao mười trượng toàn thân lông lá tản ra tường luồng hắc khí dày đặc, bốn chân và đầu toàn là miệng răng nhọn nhô ra hai mắt đỏ tương như máu gầm gừ nhìn Lăng Tu Phúc đang bay trên trời, sau đó phóng lên tiếp tục giao chiến với Lăng Tu Phúc.
“Ầm..ầm…ầm..”
Ma tu hét to: “Hắc Mạn Lưu Xa.”
Mặt đất đột nhiên chấn động mãnh liệt, từng cột cát màu đen từ dưới đất phóng thẳng lên trời đâm thẳng đến Lăng Tu Phúc.
“Huyết Nhận Bát Quái Luân”
Một dòng máu đỏ tươi từ hư không xuất hiện hình thành một hình bát quái ngăn cản những cột cái màu đen, hai pháp quyết chạm vào nhau gây ra động tĩnh cực kỳ lớn, cây cối trong phạm vi trăm trượng đều bị vụ nổ làm cho tan nát khói bụi mù mịt.
“Ầm!!!!”
Không để cho tên Ma tu kia phản ứng, Lăng Tu Phúc lập tức cầm kiếm lên tay còn lại thi pháp.
“Huyết Trảm”
Hắn chém ra mốt kiếm, kiếm quang màu đập trên người tên Ma tu Hắc Lạp Tư khiến nó đang bay trên trời bị đập xuống mặt đất.
“Ầm!!”
Mặt đất bị đánh ra một hố cực lớn và sâu gần trăm trượng, ma tu bị thương nặng không thể di trì hình dạng nên bị biến trở về thành hình người. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lăng Tu Phúc nói: “Ngươi rất mạnh nhưng ta rất tiếc là hôm nay ngươi không giết nổi ta, hẹn ngày tái ngộ.”
“Ma Lưu Xa.”
Tên ma tu nằm dưới hố đột nhiên tan biến, trên trời Lăng Tu Phúc cũng biến sắc: “Không tốt!!”
Mấy phút trước hai cha con Mạc Hiểu Nam cảm thấy tình hình có chút không ổn nên đã chuồn từ trước. Nhưng đang chạy thì hai người bọn hắn cảm thấy sống lưng có chút lạnh, thì ngay lúc một luồng hắc khí xoẹt qua.
Mạc Hiểu Nam ngay sau đó một giây quay đầu lại nhìn cha mình nhưng không thấy đâu, chỉ để lại một vết máu trên máu trên mặt đất.
Hắn cảm thấy đối thủ này quá cường hãn đến cả tiên nhân cũng không thể giải quyết được, bây giờ ngay cả cha mình cũng bị bắt đi.
Ngay phía sau lưng hắn một nam tử cầm thanh kiếm màu đỏ bước đến, trên thân mang theo một ít vết máu lấy tay trái đặt lên đầu Mạc Hiểu Nam nói: “Không sao, sau trận chiến khi nãy tên ma tu kia đã bị thương nặng không chạy xa được đâu, còn phụ thân của ngươi lúc này có thể nói là tạm thời an toàn, nhưng để lâu thì ta không chắc chắn.”
“Ngươi cầm lấy cái lệnh bài này, nếu như gặp tên Ma tu kia thì kích hoạt nó lên thì ta sẽ đến ngay.” Lăng Tu Phúc nói xong đưa cho Mạc Hiểu Nam một cái lệnh bài làm bằng bạch ngọc, tiêp theo ném thanh huyết kiếm lên trời sau đó nhảy lên, hoá thành một luồng màu đỏ lưu quang bay đi, hiển nhiên hắn đang cố gắng tìm kiếm tên Ma tu kia.
Còn Mạc Hiểu Nam cũng không chờ đợi mà lấy ra nhánh trúc lúc trước, sau đó hắn ném nhánh trúc lên khi rơi xuống nhánh trúc chỉ về hướng nam hắn ngay lập tức xuất phát, tuy hắn mới bảy tuổi nhưng thể lực không kém gì trai tráng mười tám, chạy một mạch vào trong khu rừng, hắn đặt niềm tin vào vận mệnh của mình có thể tìm lấy tên Quỷ tu kia.
Hắn năm ba tuổi đã theo cha vào núi đốn củi, cộng thêm tính cách hay tìm hiểu và học hỏi của mình, hắn đã tự thân rời khỏi làng sống trong rừng hơn bốn năm, nên toàn bộ khu rừng cách làng hai mươi dặm hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhưng lần này hắn vào rừng lại có một cảm giác áp bách lạ thường, giống như lúc nãy hắn cảm nhận được từ trận giao chiến giữa hai người kia, nên mới chạy được gần hai dặm thì hắn đã bắt đầu thở không ra hơi, bầu không khí xung quanh còn mang theo một ít mùi hôi của xác thối, hiển nhiên tên ma tu kia từng đi qua nơi này.
Mạc Hiểu Nam hít vào một hơi sâu sau đó thở ra, tiếp tục chạy về phía trước đi càng sâu cảm giác áp bách trong không khí càng lớn, mùi hôi càng ngày càng nồng khiến cho lỗ mũi của Mạc Hiểu Nam chết lặng.
Đi đến một gốc cây to phía trước hắn lập tức trèo lên đứng trên nhành cây quan sát, nhưng điều hắn không thể ngờ là đằng sau hắn xuất hiện một cái bóng đen, bóng đen đánh ra một quyền nhưng may mắn là Mạc Hiểu Nam phản ứng kịp nhảy ra khỏi nhánh cây, xoay một vòng sau đó đáp xuống đất còn trào phú một câu: “Ngươi có thể chuyên nghiệp một chút hay không.” tuy hắn nói nhưng tay phải vẫn nắm chặt lệnh bài làm bằng bạch ngọc, còn nhón cái của tay trái thì đưa lên miệng cắn một cái một dòng máu đỏ tươi chảy ra, hắn không vội vàng kích hoạt ngọc lệnh lên mà đưa ngón tay dính máu vẹt lên trên trán sau đó hét lớn: “Huyết Trảm!!!”
Tên ma tu theo bản năng che hai tay trước mặt Mạc Hiểu Nam nhân cơ hội lấy máu bôi lên ngọc lệnh, tên Ma tu cảm thấy mình bị lừa quá dễ dàng nên từ trên cây phóng xuống đánh một quyền vào ngực Mạc Hiểu Nam, nhưng chưa chạm đến đã bị một thanh huyết kiếm chặn lại, còn nghe một giọng nói lạnh lùng: “Chúng ta thật hữu duyên.”
Trong thâm tâm tên ma tu đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi, nỗi sợ hãi của cái chết đang đến gần, hắn lúc nãy ngăn một trảm kia bát mạch dường như đứt đoạn ma chủng cũng bị nghiền nát, khiến cho tu vi Trúc cơ hậu kỳ tụt xuống Trúc cơ sơ kỳ, lúc đỉnh phong đánh còn không lại thanh niên trước mặt, bây giờ tu vi suy giảm kèm theo thương thế nặng nề làm sao có thể là đối thủ của hắn.
Tên ma tu lập tức nhảy về phía sau thì thầm: “Ma Lư…” chưa nói hết đã bị một thanh kiếm đỏ như máu đâm xuyên qua cổ họng, ghim hắn vào trong gốc cây, máu đen từ vết thương bắt đầu chảy ra.
Lăng Tu Phúc lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy một chiêu có thể dùng hai lần trước mặt ta hay sao?”
Sau đó lấy từ trong người ra một cái bình ngọc màu xanh ném về phía Mạc Hiểu Nam rồi nói: “Đi cứu cha của ngươi đi.”