Lý Quần Thanh không nhận hoa, anh kéo tay nắm cửa, muốn đóng cửa vào. Chân Văn Tự tỳ vào cửa, cậu ta nhét đồ ăn vào, nói: “Không muốn thì thôi, cầm cơm vào ăn đi.”
Lý Quần Thanh nhận đồ ăn, chỉ vào chân cậu ta: “Ra ngoài.”
Văn Tự thản nhiên đáp: “Không ra, anh đóng mạnh vào, dù sao thì hỏng giày, anh sẽ phải mua đền cho tôi, hỏng chân thì anh phải đi bệnh viện cùng tôi, kiểu gì tôi cũng không thiệt, anh đóng đi.”
“Tại sao cậu cứ phải như vậy?” Lý Quần Thanh nhìn khuôn mặt nom có vẻ rất vui của Văn Tự, “Thấy tôi tức giận, cậu vui lắm à?”
“Tại sao anh cứ phải như vậy? Tôi chỉ quan tâm anh như một người bạn thôi, anh nhạy cảm thế làm gì?”
“Bạn? Quan tâm? Cậu đã khuấy tung cuộc sống của tôi thành ra cuồn cuộn sóng gió, khiến tôi luống cuống chân tay, đây chính là sự quan tâm của cậu à? Bạn kiểu gì mà cưỡng hôn người ta khi chưa được người ta đồng ý?”
“Nhưng anh rất đẹp, rất muốn hôn thật mà, hôn một cái thì sao?” Văn Tự đẩy mạnh cửa, rồi khoá trái cửa, nhìn Lý Quần Thanh mặc quần áo nghiên cứu màu trắng, cậu ta ngồi xuống bàn thí nghiệm sau lưng, ném hoa vào bể nước, “Giờ chỉ hôn thôi mà anh đã sợ thế rồi, thế tôi nói cho anh biết, tôi muốn ngủ với anh, anh phải làm gì đây? Bảo Tưởng Quân dẫn anh cao chạy xa bay à?”
“Câm mồm!”
Lý Quần Thanh tiện tay vớt hoa hồng trong bể nước ra ngoài, ném mạnh vào mặt Văn Tự.
Cánh hoa tan tác, mặt nạ tươi cười của Văn Tự bị nước hoà tan, cậu ta giơ tay lau cánh hoa màu hồng trên mặt, nhảy xuống khỏi bàn thí nghiệm, sầm mặt áp sát Lý Quần Thanh từng bước một.
“Lần thứ hai rồi đấy Lý Quần Thanh, anh tưởng tôi không nỡ đánh anh thật à?” Văn Tự đi vòng qua Lý Quần Thanh, tiến thẳng về phía máy tính của anh. Cậu ta giơ tay chạm vào nút xoá trên máy tính của anh, nhìn Lý Quần Thanh đang định đánh mình, nói, “Anh viết lâu lắm rồi phải không? Ban ngày chỉ có một mình anh ở đây, lúc viết chắc chắn chán lắm phải không? Thế này đi, chúng ta làm lại từ đầu, tôi viết cùng anh, viết ba ngày cũng được.”
“…”
Lý Quần Thanh duỗi nắm đấm, xin lỗi Văn Tự, “Xin lỗi. Có thể bỏ tay ra khỏi máy tính của tôi được không?”
“Cách xa tôi thế làm gì?” Văn Tự vẫy tay, “Anh lại đây.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lý Quần Thanh im lặng nhìn cậu ta, không nhúc nhích. Văn Tự tỏ vẻ định bấm nút, anh mới bắt đầu bước tới, lại gần cậu.
“Vì anh là Lý Quần Thanh, vậy nên anh đánh tôi mấy chục nghìn lần, tôi cũng sẽ không đánh trả. Nhưng tôi vẫn rất giận, rất đau, anh bị đánh thì không đau à? Lần sau đánh nhẹ thôi, nhé?”
Văn Tự giơ tay vuốt tóc Lý Quần Thanh, lại tiện tay chạm vào má anh, mơn trớn khoé mắt cong cong của anh, cuối cùng lại gần rất tự nhiên, định hôn anh, Lý Quần Thanh lùi lại một bước, lại tỏ ra đề phòng.
“Được thôi, chưa hôn vội.” Văn Tự cầm lấy đồ ăn của Lý Quần Thanh, bóc túi bày ra cho anh, rồi đặt ghế trước bàn, “Anh ăn đi đã, tôi không quấy rầy anh nữa.”
Lý Quần Thanh có cáu cỡ nào cũng phải mau chóng ăn gì đó, vì dạ dày đang đau âm ỉ.
Nhìn Lý Quần Thanh cầm đũa mình tách lên ăn đồ ăn mình mang tới, nỗi uất ức bị nghẹn trong bụng vì vừa bị đánh của Văn Tự tan hết thành mây khói, cậu ta hỏi: “Anh còn thích ăn món gì nữa, lần sau tôi vẫn mang cho anh. Hoa quả anh thích gì? Hoa hồng màu hồng phấn anh có thích không? Anh thích chim hồng hạc đến thế…”
Thấy Lý Quần Thanh dừng đũa, cậu ta ngừng hỏi, “Anh ăn đi, ăn xong tôi nói tiếp.”
“Văn Tự.” Lý Quần Thanh nhìn thẳng vào Văn Tự, nói rất trịnh trọng, “Tôi nói lại lần nữa, tôi có bạn trai rồi, hành vi này của cậu rất thiếu thoả đáng, hết lần này đến lần khác, cậu nghĩ xem, nếu cậu là tôi, tôi đến quấy rối cậu liên tục không ngừng, cậu sẽ thấy dễ chịu chắc?”
“Tôi muốn còn không được ấy. Chỉ cần là anh, anh làm gì tôi cũng được. Chuyện của chúng ta chúng ta tự xử, đừng dính đến Tưởng Quân, tôi không thích nghe.”
Nửa bụng khuyên bảo còn lại của Lý Quần Thanh bị nuốt về bụng, vô ích, mẹ kiếp Văn Tự chính là một kẻ vô lại thích gì làm nấy.
“Tôi hỏi anh câu cuối cùng, chuyện anh hẹn hò với Tưởng Quân và chuẩn bị kết hôn, người ở cơ quan anh có biết không?”
“… Biết.” Lý Quần Thanh bắt đầu dọn rác, “Vậy cậu đến đây, để người khác nhìn thấy, tôi thật sự sẽ rất xấu hổ.”
“Thế thì tôi không hiểu nổi.” Văn Tự nhớ đến lời Từ Lai nói hôm nay, thế tức là Tưởng Quân công khai ở cơ quan Lý Quần Thanh, nhưng bên công ty của Tưởng Quân thì hoàn toàn không biết, tại sao? Lẽ nào Tưởng Quân muốn giữ Từ Lai bằng việc độc thân, để người cả công ty biết Từ Lai là của hắn, tương lai công ty cũng sẽ là của hắn?
“Không hiểu cái gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ừm…” Văn Tự bừng tỉnh, cậu ta chống cằm quan sát Lý Quần Thanh đi vứt rác, nói từ tốn, “Bạn trai anh Tưởng Quân ở công ty họ không giống như anh nói đâu. Mặc dù tôi nghĩ đồng tính rất khó chấp nhận, suy cho cùng thì loại người như tôi rất đông, Tưởng Quân thích anh đến thế, nhưng không công khai không tuyên bố chủ quyền, anh không thấy lạ à? Có điều độc thân dễ làm trò mờ ám, đúng không?”
Thân hình Lý Quần Thanh cứng đơ, anh đúng là không để ý việc Tưởng Quân có công khai mối quan hệ của hai người họ hay không, nhưng anh vẫn luôn cho rằng Tưởng Quân chỉ không nói với bố mẹ mà thôi, anh không ngờ là hoàn toàn không công khai.
Nghĩ lại, Tưởng Quân chưa từng đưa anh đi gặp bạn bè, còn bản thân anh cũng không nhiều bạn bè, nhưng gần như mỗi người nói chuyện được với anh đều biết Tưởng Quân là bạn trai anh, hơn nữa anh cũng đã công khai với bố mẹ mình, bố mẹ hiểu được, nhưng họ từng hỏi anh: “Nếu cậu ta không công khai mối quan hệ của các con với bạn bè người thân bên đó cả đời, con cũng chấp nhận được à?”
“Cậu đi đi, đừng làm phiền tôi nữa.” Lý Quần Thanh súc miệng xong, ngồi xuống trước máy tính, vẻ mặt vẫn như thường.
Văn Tự bất bình thay cho Lý Quần Thanh: “Nó đã thế rồi, sao anh chẳng tức giận chút nào? Tôi gặp anh một lần anh cũng cáu, Lý Quần Thanh anh bị làm sao thế hả?”
“Tưởng Quân tự có suy nghĩ của mình, tôi hiểu được cho anh ấy,” Lý Quần Thanh nhìn về phía Văn Tự đang nghi hoặc, nói, “Dăm ba câu đã muốn chia rẽ mối quan hệ của chúng tôi, Văn Tự, cậu khinh thường Lý Quần Thanh tôi quá đấy?”
“Anh thích Tưởng Quân thế cơ à? Ngay cả nó làm thế với anh mà anh cũng không sao cả?”
“Tôi ở bên anh ấy ngần này năm, đã hiểu rõ đối phương từ lâu, điều cậu nói chỉ là nhảm nhí, hiểu không?”
Lý Quần Thanh tưởng Văn Tự vẫn sẽ cãi lại mình, nhưng một lát sau anh vẫn không nghe thấy Văn Tự bên cạnh nói gì, ngoái đầu nhìn, giấy trong tay Văn Tự bị vò nát, cặp mắt nhìn chằm chằm vào anh như bị đông cứng, Lý Quần Thanh cử động, cặp mắt đó cũng như bắn ra mũi băng. Cảm giác áp bức đáng sợ đó lại tới.
“Thế nó biết tối nay anh sẽ thế nào không?”
Chân Văn Tự giẫm lên giày của Lý Quần Thanh, cậu ta giơ tay bóp đầu gối anh, quay anh lại nhìn thẳng vào mình, trong đầu cậu ta có một ngọn lửa giận dữ không tên, cậu không biết tại sao mình lại tức giận thế này, cậu không nghĩ ra tại sao Lý Quần Thanh lại yêu Tưởng Quân đến thế, yêu phải không? Cứ thế yêu phải không? Việc này khiến cậu ta ghê tởm tình yêu đồng tính, thích hợp nhất là bị phá nát, bị vứt đi như rác rưởi!
“Nó có đến được đây trước khi anh bị tôi chạm vào không?”
“Nó có nhìn thấy được anh đỏ hoe mắt nằm dưới thân tôi, không ngừng rên rỉ xin tôi tha cho, bảo anh bị ép buộc không? Vĩnh viễn đứng về phía anh không?”
“Lý Quần Thanh.”
Văn Tự bẻ cong cần cổ Lý Quần Thanh, vươn người sấn tới hôn cần cổ trắng nõn của anh, tay còn lại mơn trớn khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của anh đầy trìu mến, thích không rời tay, “Tại sao anh phải khom lưng uốn gối trước mặt nó? Đáng lẽ anh phải được người ta thờ phụng trên cao, nhìn ai cũng như chó con đáng thương, anh đừng cho nó ngoại lệ nữa, đừng nói đỡ cho nó nữa, anh mà thế này tiếp, tôi sẽ phát điên, cắn chết nó đấy.”