Chương 15

Lý Quần Thanh sợ hãi trước ánh nhìn chằm chằm của Văn Tự, nhưng anh vẫn tỏ ra xa cách, hỏi cậu ta: “Cậu là chó dại à?”

Văn Tự không nói gì, cậu ta ngắm khuôn mặt anh đến mê mẩn, cậu điếc có chọn lọc, có điều những gì Lý Quần Thanh nói cậu đều sẽ nghe, cậu sẽ nhớ từng câu Lý Quần Thanh nói với mình.

Lúc này điện thoại trên bàn thí nghiệm rung, Lý Quần Thanh giơ tay cầm lấy, Văn Tự cướp mất điện thoại trước một bước. Không nằm ngoài dự đoán, là Tưởng Quân.

Văn Tự mở loa ngoài, cậu ta cầm điện thoại chìa trước mặt Lý Quần Thanh, ra hiệu cho anh nói.

“Thanh Thanh, em về chưa?”

“Ừm, sắp rồi.”

“Thế em chú ý an toàn nhé.”

Thấy Tưởng Quân sắp cúp máy, Lý Quần Thanh vội nói: “Anh có thể…”

“Mày muốn đến đón Lý Quần Thanh không?” Văn Tự ngăn cản Lý Quần Thanh nói tiếp, cậu ta cầm điện thoại trước mặt mình, “Khuya thế này rồi, anh ấy về nhà một mình, mày không lo à, ngài Tưởng?”

“Văn Tự? Tại sao mày lại ở đó? Mày ở đó làm gì? Mày đi ngay, tránh xa Lý Quần Thanh ra!”

“Câu này mày muốn nói bao nhiêu lần? Tao nghe chán rồi, đổi từ khác đi.”

“Trả điện thoại cho tôi!”

Lý Quần Thanh nghiêng người giằng lấy, Văn Tự ôm phắt anh vào lòng, tranh thủ lúc anh chưa giãy thoát được khỏi vòng ôm của mình, cậu ta ghé sát cổ anh hôn mạnh một phát, say sưa ngửi mùi thơm trên người anh, nói: “Tưởng Quân, bạn trai mày thơm quá. Lý Quần Thanh, anh bôi thuốc kích dục phải không?”

Tiếng chửi bới ở đầu bên kia điện thoại biến thành nỗi phẫn nộ im lặng, cuộc gọi bị ngắt.

“Thả ra… tôi bảo cậu thả ra… ư…” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nụ hôn của Văn Tự trải từ cổ Lý Quần Thanh đến môi anh, phớt hồng nhạt, giống hoa hồng mà cậu ta mang đến, vừa thơm vừa đẹp. Cậu giơ tay đỡ mặt Lý Quần Thanh, hôn vừa mạnh vừa ác, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Lý Quần Thanh càng lúc càng sâu thẳm, cứ như vậy, lãnh đạm kháng cự, nhìn cậu ta si mê, nhìn cậu ta vật lộn với tình dục, nhưng anh chẳng làm gì cả, chỉ nhìn đầy lạnh lùng và khinh thường, cũng đủ khiến cảm xúc của Văn Tự sục sôi.

Nếu trong cặp mắt đó ngấn lệ thì sao? Không có băng giá, chỉ có từng giọt lệ nóng hổi.

Cảnh tượng trong hầm gửi xe lại trở về trước mắt cậu ta, đã phủ bụi, đã nhuốm vẻ trần tục, đẹp đến mức làm trái tim Văn Tự run rẩy.

“Đệt…”

Văn Tự liếm khoé môi bị cậu ta cắn rách của Lý Quần Thanh, không kìm được lòng giơ tay luồn vào quần áo của anh, muốn hôn thêm, muốn nhìn Lý Quần Thanh động tình, muốn tiến vào, muốn Lý Quần Thanh.

Cậu ta vuốt ve xương chậu của Lý Quần Thanh, rồi lần xuống dưới, xuống nữa…

“Cút đi… tôi bảo cậu cút đi!” Lý Quần Thanh rút tay ra, giãy thoát khỏi vòng ôm của Văn Tự, đấm một cú lên má cậu ta.

Văn Tự bị anh đánh lệch cả mặt, cậu ta từ từ quay lại, dựa vào ghế, dang rộng chân tay, uể oải nhìn Lý Quần Thanh: “Anh nghĩ tôi sẽ nghe lời anh à?”

“Tôi nhường cậu hết lần này đến lần khác, không phải sợ cậu,” Lý Quần Thanh chùi mạnh môi, “Tôi cho rằng cậu còn nhỏ, còn cứu được, giờ xem ra, cậu đúng là hết thuốc chữa!”

“Tôi không còn nhỏ nữa, chẳng chỗ nào nhỏ cả.”

Văn Tự nắm bắt lệch trọng tâm, cứ như cậu ta thi cử chẳng bao giờ ôn tập đúng chỗ.

Lý Quần Thanh sợ Tưởng Quân đến lại đánh nhau với Văn Tự, anh ổn định tâm trạng, nhặt hoa dưới sàn lên, kèm theo cả cánh hoa, nhét vào lòng Văn Tự: “Đủ rồi, cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.”

“Anh sợ tôi đánh Tưởng Quân à?” Sao Văn Tự lại không nhận ra Lý Quần Thanh đang nghĩ gì được, tối hôm nay cậu ta đã chiếm đủ hời, định tạm thời tha cho Lý Quần Thanh, “Hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt, đồng ý với anh vậy. Chúc ngủ ngon, Lý Quần Thanh.”

Mệt thật.

Lý Quần Thanh nhìn phòng thí nghiệm cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, kiệt sức gục ra bàn.

Văn Tự nhìn cơ thể hai người đàn ông đang quấn lấy nhau trên máy tính, ban đầu còn chau mày nhẫn nhịn được, càng về sau càng không chịu nổi, cậu ta gập máy tính vào, ngửa đầu đờ đẫn nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.

Cậu ta vẫn không chấp nhận được, chẳng chấp nhận được chút nào.

Để xoa dịu cảm giác ghê tởm, cậu ta lại mở video của Lý Quần Thanh, lần này dễ chịu hơn hẳn, quần áo của Lý Quần Thanh mặc mềm mại trên người, mặt mày đĩnh đạc, nhưng Văn Tự lại chào cờ. Cậu hôn Lý Quần Thanh, lúc chạm vào làn da của anh, cậu ta đã sắp nổ tung. Nhưng cậu sợ, sợ sau khi xúc động đè Lý Quần Thanh, anh thật sự sẽ chán ghét cậu ta tột độ, cậu ta càng không muốn anh nhìn mình như một kẻ hiếp dâm.

Cậu ta muốn Lý Quần Thanh, lại không muốn anh hận mình, nhưng cứ thế này mãi, Tưởng Quân và Lý Quần Thanh sắp kết hôn rồi! Nếu họ cao chạy xa bay, trốn đi thật, cậu ta không tìm thấy thì phải làm sao?

Điên mất thôi, muốn Lý Quần Thanh đến phát điên.

Văn Tự khống chế mình không đi tìm Lý Quần Thanh, cậu muốn chờ anh nguôi giận rồi mới đi. Tình cờ gặp phải kỳ thi giữa kỳ, cậu ta cũng bị giữ ở trường, không thể đi tìm Lý Quần Thanh được.

Khó lắm mới thi cử xong, đang định đi tìm Lý Quần Thanh, cậu ta nhận được một cuộc gọi từ Từ Lai. Từ Lai uống say, gọi cho cậu ta từ quán bar, bảo cậu ta đến đón.

Mọi khi Từ Lai rất quan tâm chăm sóc cậu ta, có việc gì cậu cũng vui lòng giúp đỡ. Lúc cậu ta đến, đã có người tới trước.

Văn Tự đứng im tại chỗ nhìn cho rõ người đàn ông đó, cậu vừa vui vẻ vừa tức giận. Là Tưởng Quân, là Tưởng Quân mà Lý Quần Thanh yêu chết đi được.

Nhìn Tưởng Quân dìu Từ Lai đi ra, Văn Tự ra ngoài trước họ một bước, sau đó bám theo sau họ ở khoảng cách tương đối.

Từ Lai cứ lải nhải mãi, Tưởng Quân cũng hùa theo mãi, đến hầm gửi xe, Từ Lai bỗng ôm chầm lấy Tưởng Quân, nhìn hắn nồng nàn.

“Tưởng Quân… Anh có biết vì anh, tôi đã nói tốt bao nhiêu với bố tôi không…” Từ Lai vuốt ve má Tưởng Quân liên tục, ngón tay xinh đẹp lướt qua cổ họng hắn, chạm hờ trên đó, “Anh rất xuất sắc… nhưng chỉ dựa vào lai lịch của anh, anh không thể thăng tiến lên cao được, nhưng tôi có thể, Tưởng Quân, tôi có thể giúp anh…”

“Tôi biết, vậy nên tôi sẽ cố gắng hơn.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Ha…” Từ Lai vỗ mặt Tưởng Quân, nói, “Tôi bảo rồi, dựa vào bản thân anh căn bản là không được, dạo này đối thủ của anh là Vương Tất Lịch rất nổi bật, gần đây bố tôi rất coi trọng anh ta, gia đình của anh ta tôi nghĩ anh cũng biết… Tưởng Quân, tôi nhận ra được dã tâm của anh, tựa mặt trời không nhìn thấy được trong ngày âm u, không nhìn thấy được, nhưng thực tế thì vẫn tồn tại và chói mắt, tôi chứng kiến tận mắt anh từ một nhân viên quèn đến bước quản lý hiện giờ, tôi đã ở bên anh lâu đến thế, đừng không biết tốt xấu…”

Bàn tay vốn thõng bên người của Tưởng Quân siết thành nắm đấm rồi thả ra, cuối cùng hắn đỡ eo Từ Lai, cô cũng không giả vờ câu nệ nữa, dán vào người hắn, vòng quanh cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn: “Tôi biết ngay anh là người thông minh mà.”

Hắn cần tiền, hắn cần danh tiếng, cần địa vị xã hội. Hai mươi mấy năm quá khứ của Tưởng Quân, có đến hai mươi năm phải khúm na khúm núm, nhìn sắc mặt kẻ khác mà sống, gia đình không đủ giàu có, hắn cố gắng học hành, khó lắm mới thi đỗ trường đại học tốt, ở đại học gặp được càng nhiều người giàu có, đa dạng hơn, hắn không thể hiện ra bề ngoài, nhưng trong lòng hắn luôn nghĩ, tại sao mình không thể giống như họ?

Hắn biến điều này thành động lực, cố gắng hơn, xuất sắc hơn, chịu khó làm việc hơn. Hắn có được Lý Quần Thanh, có được công việc lương cao, nhưng đứng trước mặt Lý Quần Thanh, vẫn chưa đủ. Lý Quần Thanh dễ dàng có được bất cứ thứ gì mình muốn, mua nhà cũng không bao giờ xem giá, chỉ chọn cái mình thích, hắn không thể cho Lý Quần Thanh cuộc sống chất lượng cao, càng không muốn Lý Quần Thanh rơi xuống, lăn lộn trong bùn lầy cùng hắn.

Thế thì hãy cược một lần, cược một lần thôi, hắn sẽ xin lỗi Từ Lai, hắn sẽ không cho Lý Quần Thanh biết, trước giờ hắn hành động luôn ổn thoả, hắn sẽ tránh được mọi nguy hiểm.

Lý Quần Thanh biết Văn Tự sẽ không dừng lại, nhưng anh không ngờ chỉ yên ổn được nửa tháng, Văn Tự lại mò tới. Nhưng thực ra ở nơi anh không nhìn thấy, Văn Tự đã lén ngắm anh vô số lần, chỉ là không muốn Lý Quần Thanh lại nổi cáu đuổi cậu ta đi, cậu đành tính toán thời gian anh nguôi giận, Lý Quần Thanh rất nhỏ nhen, thù dai vô cùng, rốt cuộc Văn Tự cũng nắm chắc thời gian.

Hôm nay Văn Tự có buổi họp lớp, cậu ta muốn dẫn Lý Quần Thanh đến đó. Cậu ta muốn cho người khác chiêm ngưỡng Lý Quần Thanh tài hoa xuất chúng, để người khác biết Văn Tự quen biết người ưu tú nhường ấy. Nhưng Lý Quần Thanh từ chối lời mời của cậu ta rất nhanh, và mời cậu ta biến mất khỏi tầm mắt mình lần nữa, Văn Tự nói: “Chỉ ăn cùng một bữa cơm mà thôi. Nếu anh nhận lời tôi, tháng sau tôi sẽ không đến tìm anh nữa, cho anh được yên tĩnh.”

Lý Quần Thanh không mắc bẫy của cậu ta, anh nói: “… Cậu sẽ lừa tôi, tôi không tin cậu.”

“Lần này không lừa anh, tôi thề, nếu tôi lừa anh thì tôi sẽ không mua được giày thể thao mẫu mới nhất được bán sớm tháng này, không bao giờ tìm được anh nữa, đi bộ vấp ngã, ra ngoài bị xe cán…”

Lý Quần Thanh thấy Văn Tự rất thành khẩn, một tháng yên tĩnh cũng là yên tĩnh, yêu cầu của anh giờ chẳng còn cao nữa: “Lần cuối cùng, tôi tin cậu một lần cuối cùng.”

Mối quan hệ giữa Văn Tự và bạn cấp ba rất tốt, mặc dù nom cậu ta không thích nói chuyện với người khác cho lắm, nhưng người thân thiết đều biết cậu ta có tính nết trẻ con, nổi cáu nhanh nhưng hết cáu cũng nhanh, thích gì cũng rất thẳng thừng, yêu hận rõ ràng.

Nhưng thích một người hay một vật cỡ nào, trước nay Văn Tự đều có chừng mực, nhưng lần này cậu ta dẫn theo Lý Quần Thanh thì có phần khác biệt, Văn Tự khăng khăng đòi Lý Quần Thanh phổ cập kiến thức về động vật cho họ, anh vốn cảm thấy mình lạc loài so với họ, lần này thì hay rồi, càng lạc loài hơn.

“Tao quên mất, anh ấy không thích nói chuyện, thế không bắt anh ấy nói nữa, để tao nói, nói về chim hồng hạc màu hồng đi…” Văn Tự đứng dậy, hắng giọng, đọc thuộc lòng bài giảng của Lý Quần Thanh không sai chữ nào.

Lý Quần Thanh kinh ngạc không thôi, anh nhìn Văn Tự nói với vẻ mặt hớn hở, càng cảm thấy Văn Tự cuồng nhiệt quá, đoạn thuyết minh đó rất dài, Văn Tự không chỉ thuộc làu làu, mà giọng điệu cũng giống anh đến 80%.

“Ơ mày làm gì thế A Tự, bọn mình đến ăn uống vui chơi, ai muốn nghe mày phổ biến về động vật chứ!” Các bạn học không nhịn nổi, nín cười nhìn Văn Tự, “Còn nữa, bọn tao bảo là dẫn người thân đến, dẫn người thân có nghĩa là đưa bạn gái đến, mày đưa chuyên gia bảo vệ động vật đến làm gì?”

“Đúng thế đúng thế! Mày đừng bảo bọn tao, chuyên gia Lý là đối tượng của mày đấy?”

“…” Lý Quần Thanh uống một hớp rượu, hé miệng, “Không, không phải…”

Văn Tự ngơ ngẩn chốc lát, nhìn sang Lý Quần Thanh, khuôn mặt anh cúi xuống rất dịu dàng dưới ánh đèn ấm áp, vẻ lúng túng vì xấu hổ khiến trái tim Văn Tự đập thình thịch, dường như bia sủi bọt trong tay cũng đang sủi bọt trong lòng cậu ta, cậu buột miệng nói: “Tao biết, nhưng phản ứng đầu tiên của tao chính là phải tìm Lý Quần Thanh, tao muốn giới thiệu anh ấy cho bọn mày, thật sự anh ấy làm tao thích lắm.”