Chương 19

Từ hận mà anh nói sẽ không khiến Văn Tự dừng lại. Văn Tự không muốn Lý Quần Thanh không chừa một chỗ trong lòng cho mình, bất kể chỗ đó là hận hay là ghét, cậu ta đều muốn Lý Quần Thanh nhớ rõ mình.

“Hận tốt lắm.”

Văn Tự rút dương v*t ra, đè Lý Quần Thanh đang cố nhịn tác dụng của thuốc lên tường, cậu ta hôn cần cổ lốm đốm của anh, hôn xương bả vai run rẩy của anh, ngón tay mò từ gáy anh đến bờ mông bị mình thúc đỏ rực của anh, tách ra nhìn tinh dịch chảy ra từ lối vào màu đỏ đáng thương ấy, cậu ta vươn tay vòng quanh bụng Lý Quần Thanh, đặt đầu lên bờ vai gầy gò trắng nõn của anh, ngửa đầu hôn lên góc nghiêng xinh đẹp của anh, ưỡn người dụi rồi lại thúc vào, “Anh hận càng dữ dội, tôi càng thích. Anh ghét bỏ tôi ghê tởm tôi mãi mãi cũng được, đáng lẽ anh phải nhìn ai cũng khinh thường, anh xinh đẹp cao quý thế này, tôi có tư cách gì khiến anh nhìn thẳng vào tôi?”

“Cậu đã… đặt tôi ở cao như vậy, quan trọng như vậy, thế tại sao cậu còn đối xử với tôi thế này? Cậu làm thế… chỉ là muốn tôi hận cậu ư?”

Ngón tay trắng bệch của Lý Quần Thanh co quắp, vì Văn Tự va chạm, ngón tay anh đẹp như ngọc, bị Văn Tự húc rời ra, anh nhìn cậu ta bằng cặp mắt đỏ hoe, giọng nói nhuốm tình dục khiến dương v*t Văn Tự sắp nổ tung, cậu ta nuốt những lời muốn đáp lại Lý Quần Thanh về bụng, chuyển sang bóp miệng anh, sấn tới hôn anh, thúc thật mạnh vào trong.

“Không… ưm…”

Lý Quần Thanh nhắm mắt, lệ trên hàng mi còn chưa rơi hết, Văn Tự nhìn mà ngứa ngáy, cậu ta sấn tới hôn lên mắt anh, trầm giọng rên một tiếng, thúc vào trong, Lý Quần Thanh nằm trong lòng cậu ta bật ra tiếng rên, run rẩy không thôi.

“Vì tôi muốn ngắm anh như thế này…” Văn Tự thúc phải điểm nhạy cảm của Lý Quần Thanh, cậu ta trìu mến mơn trớn gương mặt đỏ ửng của anh, càng ngắm càng thích, càng thích càng muốn hôn, “Muốn ngắm Lý Quần Thanh lạnh băng, đẹp như hoa đào mùa xuân, rơi lệ bên dưới thân tôi ra sao. Tất nhiên tôi muốn đặt anh trên cao, nhưng tôi càng muốn anh khóc cho tôi xem, Lý Quần Thanh, hôm nay anh thật sự đẹp quá đỗi.”

Ngón tay bấu trên tường của Lý Quần Thanh siết thành nắm đấm, anh muốn chống cự, nhưng thứ thuốc chết tiệt đó khiến dương v*t anh liên tục chào cờ, liên tục bị Văn Tự kích thích đến bắn tinh, anh nhìn Văn Tự, cặp mắt trong veo tuyệt đẹp lạnh như đóng băng: “Đủ rồi… rút ra ngoài.”

“Không phải anh đang sướng lắm sao?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Văn Tự dùng chân tách đùi Lý Quần Thanh, cặp chân vốn đã vất vả chống đỡ của anh càng run dữ dội hơn, Văn Tự tiến vào càng sâu hơn, anh không có sức đứng dậy.

“Được rồi, Lý Quần Thanh.” Văn Tự giơ tay trùm lên nắm đấm Lý Quần Thanh vịn trên tường, tách từng ngón tay một ra, sau đó mười ngón đan xen với anh, cậu ta khom lưng, ghé sát tai anh, nói khẽ, “Tôi sắp ** anh rồi, người đẹp ơi.”

Chuyện giường chiếu Tưởng Quân rất dịu dàng, hắn sợ Lý Quần Thanh đau. Văn Tự thì khác, cậu ta thích ngắm anh trên giường mình, trong phòng tắm của mình, cũng như thích các hoạt động kích thích như đấm bốc, đua xe, nhảy bungee, adrenaline tăng vọt, nhịp tim đạt đến tần suất tối đa, muốn làm đau nhất, nhanh nhất, sâu nhất, muốn khiến Lý Quần Thanh mãi mãi nhớ rõ nỗi đau mà cậu ta mang tới cho anh.

“Ư…” Lý Quần Thanh không hiểu rốt cuộc mình đau hay sướng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tinh dịch chảy không ngừng, cửa sau ướt đẫm, anh thật sự hận những phản ứng sinh lý này chết đi được, bẩn chết mất, bẩn chết mất!

“Không muốn… Văn Tự, tôi không muốn nữa… Đau…” Bụng anh rất chướng, Văn Tự thúc vừa nhanh vừa sâu, eo anh mỏi kinh khủng, chỗ nào cũng thấy lạ, anh khóc nức nở nhìn Văn Tự, giọng nói run rẩy quyến rũ khác thường, “Không muốn nữa…”

Văn Tự hôn anh để an ủi, trong cặp mắt trước kia nhìn người khác đầy dữ tợn, lúc này như đong đầy dịu dàng, nhưng dưới thân cậu ta vẫn nhanh như thế, sao Lý Quần Thanh chặt thế này ướt thế này, muốn ** lâu hơn chốc nữa, khiến anh ra nước, khiến anh biến thành một vũng nước.

“Anh chặt thế này, có phải Tưởng Quân chưa từng chạm vào anh không?”

“…”

Lý Quần Thanh thật sự không còn gì nói, Tưởng Quân rất mệt, bản thân anh cũng lạnh nhạt với chuyện tình dục, đặc biệt là sau Tết. Nhưng lúc này Văn Tự nói, rõ ràng cậu ta muốn làm mình ghê tởm.

“Tốt nhất là nó động vào anh ít thôi,” Văn Tự thấy dường như Lý Quần Thanh lại rơi vào vòng xoáy hồi ức về Tưởng Quân, cậu ta siết lòng bàn tay anh, thúc vào trong vừa ác vừa mạnh thêm vài phát nữa, nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng của anh đúng như mong muốn, cậu ta mới nói tiếp, “Tôi chưa từng nói tôi sẽ tha cho nó, Lý Quần Thanh, tôi trả thù cho anh được không?”

“Tôi và anh ta… không có ân oán, không có thù để trả, cậu đừng lo chuyện người khác.”

“Thế à?” Văn Tự gật đầu như hiểu như không, cậu ta buông tay Lý Quần Thanh, hai tay vòng sang đầu v* sưng đỏ của anh, bắt đầu xoa nắn, “Nhưng tôi đã bảo người đi chặn đầu nó, đánh nó tàn phế rồi.”

“Gì… gì cơ?”

Văn Tự vô cùng khó chịu với việc Lý Quần Thanh để ý tới Tưởng Quân đến vậy, cậu ta véo chặt đầu v* của anh, cúi đầu ngoạm một phát to trên bả vai anh, thúc mạnh vào trong, bắn hết tinh dịch vào trong cơ thể Lý Quần Thanh, khiến anh kiệt sức rơi vào lòng mình.

Văn Tự ôm Lý Quần Thanh ngồi phịch xuống, cậu ta tách đùi anh, giơ tay mò vào hang động của Lý Quần Thanh móc tinh dịch của mình ra, nhìn anh sốt ruột muốn được câu trả lời, cậu ta hôn lên khóe mắt anh, sau đó dùng ngón trỏ vuốt ve từ lông mày đến môi anh, nhả từng chữ một, nói rành mạch cho anh biết: “Tôi bảo bạn tôi đánh gãy chân Tưởng Quân, không được thì cắt một ngón tay mang về cho tôi xem. Lý Quần Thanh, Tưởng Quân dựa vào cái gì mà sở hữu anh lâu thế? Tôi không phục, tôi ghen tị, nên tôi muốn phát điên, muốn nó chịu khổ, muốn nó… không thiết sống nữa!”