Giẫm mạnh thêm phát nữa, Lý Quần Thanh nghe thấy tiếng rú của Văn Tự, anh co chân về đứng sang một bên, trọng tài đếm ba lần rồi không đếm nữa, tuyên bố Lý Quần Thanh đã thắng.
Văn Loan Thần nhảy lên võ đài, chưa hết giận, đạp Văn Tự thêm mấy phát và nói: “Đánh chết mày cho xong!” Sau đó anh ta lại gọi Lý Quần Thanh đang lau mồ hôi tới, bảo anh giúp mình đưa Văn Tự ra khỏi sàn đấm bốc.
Đỡ người sống dở chết dở đến phòng tán thủ, Văn Loan Thần chửi bới suốt quãng đường, lục tung phòng nghỉ mà không tìm được thuốc, anh ta bảo Lý Quần Thanh trông nom, còn mình thì đi mua thuốc.
Lý Quần Thanh liếc nhìn người đang nằm trên giường, xua tay bảo anh ta đi mau. Lúc này điện thoại của anh đổ chuông, Tưởng Quân gọi tới.
Anh đi ra cửa nghe máy, Tưởng Quân xin lỗi anh rối rít, bảo sếp sai hắn làm rất nhiều việc, hắn bận rộn quên mất cả việc điện thoại hết pin, cuối cùng nhớ ra việc đi đón thì đã muộn.
Lý Quần Thanh biết gần đây đang là đợt sự nghiệp của Tưởng Quân thăng hoa, anh thấu hiểu được cho hắn, bèn khẽ cười an ủi: “Biết rồi, không sao, lẽ nào không ai đón thì em lạc đường được chắc? Anh làm việc đi, lát nữa về nhà nói sau.”
Cúp máy rồi quay người, Lý Quần Thanh chạm phải ánh mắt của người trên giường, khoé mắt Văn Tự sắc bén, trông rất ra dáng, có điều mặt vô cảm lạnh lùng, lòng trắng nhiều quá, khiến cậu ta nom có vẻ không nên dây vào.
“Sao thế? Còn muốn đánh nữa à?” Lý Quần Thanh cất điện thoại về túi quần, ngồi xuống mép giường, chẳng hề sợ hãi ánh mắt muốn ăn thịt mình của Văn Tự, anh thờ ơ lên tiếng.
Văn Tự liếm vị máu tanh trong khoang miệng, cậu ta lắc đầu, cúi đầu nhìn điện thoại. Cậu ta nghiêng người, nhìn quần áo trên người chướng mắt quá, cởi quần áo bẩn được một nửa, người ngồi ở mép giường đi tới trước mặt cậu ta, giơ tay vén tóc bên tai cậu ta: “Tai này của cậu nom khá tệ, đi bệnh viện khám đi.”
“Đừng động vào tôi.” Văn Tự đập tay Lý Quần Thanh, ngửa đầu nhìn anh và nói, “Mẹ kiếp đừng lo việc của người khác.”
Lý Quần Thanh rụt tay ngồi về chỗ cũ, nghĩ thầm thằng em của Văn Loan Thần đúng là nóng nảy số một. Chẳng sao cả, dù sao thì anh vốn không muốn lo.
Hai mươi phút sau, Văn Loan Thần mới xách thuốc về, anh ta vừa giảng giải không ngừng với thằng em họ chống đối cực độ, vừa bôi thuốc cho cậu ta, Lý Quần Thanh ngồi bên cạnh cũng cảm thấy tai sắp bị lải nhải đến mức nổi chai rồi, anh liếc nhìn điện thoại, Tưởng Quân bảo buổi tối hắn làm cơm to cho anh, bảo anh về nhà đúng giờ.
Trả lời tin nhắn của Tưởng Quân xong, anh ngẩng đầu lên, Văn Tự lại đang nhìn anh. Lý Quần Thanh chẳng buồn để ý đến cậu ta, anh đứng dậy vỗ vai Văn Loan Thần: “Tôi về trước đây, hẹn gặp lại.”
“Ấy cậu đừng một tháng sau mới gặp lại nữa nhé, rảnh thì đến, chỗ tôi lúc nào cũng chào đón cậu.”
Lý Quần Thanh gật đầu, liếc nhìn Văn Tự: “Biết rồi biết rồi, mau bôi thuốc cho cậu ta đi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ánh mắt đó chưa từng rời khỏi anh, Lý Quần Thanh đi đến cửa thì dừng bước, quay người nhìn về phía Văn Tự, nửa trên cậu ta trần trụi, tựa thú hoang đang rình mồi, chuẩn bị xông tới bất cứ lúc nào, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa dữ tợn nhìn chằm chằm vào Lý Quần Thanh.
Trẻ con đều thù dai, quả nhiên vẫn còn trẻ. Lý Quần Thanh khép cửa, quay người bỏ đi.
Lúc nãy Văn Loan Thần lải nhải hồi lâu, Văn Tự chẳng nghe lọt tai lấy chữ nào, nhìn người đánh mình đến gục xuống sàn đi mất, cậu ta mới nhìn thẳng vào anh mình, hỏi: “Người vừa nãy là ai?”
“Hả? Mày còn muốn đi trả thù cậu ấy à? Tao cảnh cáo mày đừng nghĩ mấy cái đó, mày động vào cậu ấy thì tao sẽ đánh gãy chân mày!” Văn Loan Thần hung hăng bóp đầu gối Văn Tự một phát, nhìn Văn Tự đau đến mức hít khí lạnh, anh ta mới buông tay, “Người ta vừa giúp tao vừa cứu mày, mẹ kiếp mày còn có tương lai tốt đẹp, hôm nay chết ở sàn đấm bốc chui đó thật thì sao?”
“Tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi? Mấy tuổi rồi mà còn làm trò này, mày sợ bố mẹ mày không đánh chết mày được phải không?”
“Anh im mồm đi!” Văn Tự thật sự phiền không chịu được, “Đừng nói nữa được không? Tôi chỉ hỏi anh ta tên gì thôi, tôi sẽ không gây rắc rối cho anh ta. Thua rồi là thua, tôi chẳng có gì để nói hết.”
“Muốn biết à?” Văn Loan Thần cầm điện thoại của Văn Tự lên đưa cho cậu ta, “Mở khoá điện thoại, tao sẽ nói cho mày biết.”
Văn Tự chẳng hiểu mô tê gì, cậu ta mở khoá đưa cho Văn Loan Thần, anh ta nhanh chóng gỡ hết trò chơi bạo lực của Văn Tự, mở trình duyệt nhập tên của Lý Quần Thanh, rồi đưa cho cậu ta.
Nhận điện thoại đọc, người lúc nãy ra tay mau lệ, chiêu nào cũng ác trên sàn đấu lúc nãy đang mỉm cười thuyết minh về chim hồng hạc trong đầm nước sau lưng, vừa tao nhã vừa quý phái, rõ ràng người đó mặc màu trắng, nhưng lại như hoà làm một với chim hồng hạc màu hồng, cũng giống một chú chim hồng hạc phong thái tuyệt đẹp.
Xem hết đoạn băng ghi hình, Văn Tự nhìn Văn Loan Thần, hỏi: “Lý Quần Thanh… chuyên gia ngắm chim?”