Chương 7

Buổi toạ đàm của Lý Quần Thanh bắt đầu vào hai giờ chiều thứ tư. Văn Tự đọc được thông báo dán ở sảnh thông báo, cũng cúp tiết, theo sinh viên chuyên ngành bảo tồn động vật hoang dã người ta đi tranh chỗ ngồi, cậu ta đi học chưa bao giờ ngồi hàng đầu, lần này không chỉ ngồi hàng đầu, mà còn nghe chăm chú hơn bất kỳ ai.

Không thể không nói, Lý Quần Thanh đứng trên bục giảng bài thật sự rất quyến rũ. Trên gương mặt lạnh lùng nở nụ cười mỉm vì đam mê, mọi cử chỉ hành động đều toát lên khí chất, giọng nói trong trẻo du dương, nội dung diễn thuyết lại rất hấp dẫn, dù là người ngoài ngành như Văn Tự, cũng thích nhìn các loài động vật đáng yêu đủ tư thế qua ống kính của Lý Quần Thanh.

Nhận ra mình đang nghĩ gì, Văn Tự bỗng hoàn hồn, Lý Quần Thanh trên bục cũng nhìn thấy cậu ta, ánh mắt giao nhau, anh thoáng khựng, rồi rời mắt tiếp tục nói trôi chảy.

Buổi toạ đàm kết thúc, Lý Quần Thanh tán gẫu vài câu với các giảng viên, lãnh đạo nhà trường rồi định ra về, còn một đám đàn em muốn chụp ảnh chung với anh đang đợi ngoài cửa, anh không tiện từ chối, bèn chụp ảnh với từng người bọn họ.

Văn Tự đứng dưới cây, nhìn Lý Quần Thanh chụp ảnh với các bạn học từ xa. Ánh sáng và bóng tối không ngừng thay đổi trên mặt cậu ta, khiến sắc mặt cậu trở nên khó nắm bắt.

Khó lắm mới chụp xong đang định đi, bên toà giảng dạy tình cờ tan học, một đám sinh viên đi tới phía này, nhìn Lý Quần Thanh không thoát thân được, Văn Tự thong thả đi về phía anh, giơ tay kéo cánh tay anh.

Lý Quần Thanh giật bắn mình, hất văng tay Văn Tự nói: “Làm gì đấy?” Sinh viên đứng cạnh họ cũng ù ù cạc cạc nhìn Văn Tự.

“Tôi đưa anh đến chỗ này.” Văn Tự lại kéo cổ tay Lý Quần Thanh, mặc kệ tất thảy đưa anh ra ngoài.

Một nửa số người trong trường đều biết Văn Tự, nóng nảy khó dây vào, đi học ngủ gật, tan học đến sàn đấm bốc đánh nhau, dù là vậy, dựa vào gương mặt đó cũng thu hút được một đám người theo đuổi. Vừa đến chưa đầy hai tháng đã vinh dự được lên tường tỏ tình của nhà trường vô số lần, một tuần bảy ngày thì ba ngày có người tỏ tình với cậu ta.

Trong ánh nhìn của mọi người, Lý Quần Thanh bị Văn Tự kéo đi, cảnh tượng đó khiến người ta trợn mắt líu lưỡi, anh đi đến chỗ khuất thì giằng mạnh khỏi tay Văn Tự, cậu ta đứng im nhìn anh, khuôn mặt trắng trẻo hơi đỏ ửng, chắc là cảm thấy khó chịu.

“Giải vây cũng không giải thế này đâu, thưa cậu Văn.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Văn Tự nhìn áng đỏ ấy đẹp quá, cậu ta tiến lên một bước, thấy Lý Quần Thanh định tránh như bị giật mình, bèn lùi một bước, mỉm cười nói: “Thế thì xin hỏi chuyên gia Lý, cách giải vây của anh chính là chụp ảnh với họ mãi đến sáng mai à?”

“…” Lý Quần Thanh không cãi thắng được cậu ta, anh kéo ống tay áo bị Văn Tự làm nhàu, bảo cậu ta, “Cảm ơn, tạm biệt.”

Về nhà tắm rửa xong, Tưởng Quân cũng đã về.

“Tối nay ăn đồ ăn ngoài đi,” Tưởng Quân lắc cái túi trong tay, “Tối nay anh còn phải xử lý công việc, không nấu cơm.”

Lý Quần Thanh đáp một tiếng, anh kéo khăn lông từ trên đầu xuống, áo phông mặc ở nhà rộng thùng thình, lúc khom lưng cầm hộp cơm, cả mảng lồng ngực trắng nõn lộ hết ra ngoài, Tưởng Quân ngây ra, rồi nói: “Sau này em đến trường diễn thuyết ít thôi.”

“Sao thế?” Lý Quần Thanh ngồi khoanh chân dưới sàn, hơi khó hiểu.

Tưởng Quân chìa điện thoại cho Lý Quần Thanh, nói: “Ngần này người bám lấy em, em cũng thấy phiền phải không?”

Lý Quần Thanh sán tới liếc nhìn, bức ảnh đó tình cờ bị chụp lúc Văn Tự lôi anh đi.

“Việc này em cũng không tiện khước từ, cũng là một phần công việc của em, không tránh được.”

“Đúng là vậy,” Tưởng Quân ngồi cạnh Lý Quần Thanh, sấn tới hôn lên mặt anh, nói, “Thế anh nói cách khác, em tránh xa Văn Tự ra, nó không phải người tốt đâu.”

“Con người cậu ta đúng là có chút tính nết thiếu gia, nhưng anh không thể nói người ta không phải người tốt được. Được rồi,” Lý Quần Thanh chọn một miếng thịt bỏ vào hộp cơm của Tưởng Quân, nói, “Em biết anh đang lo lắng điều gì, cậu ta có bạn gái, em từng gặp rồi, em đảm bảo với anh, dạy cậu ta xong em sẽ tránh xa cậu ta, cũng sẽ bớt đến phòng tập.”

“Thanh Thanh.”

“Ừm?”

Tưởng Quân xoa tay Lý Quần Thanh, nói: “Cuối năm cho em một bất ngờ, bất ngờ siêu khổng lồ. Năm nay anh cứ bận mãi, rất nhiều lúc không quan tâm em đến nơi đến chốn, nhưng Thanh Thanh à, anh vẫn yêu em như trước, em không được nghĩ lung tung, lén buồn bã đâu, nhé?”

“Em biết rồi, ăn cơm đi đã, ăn xong rồi nói.” Lý Quần Thanh nắm lại tay Tưởng Quân, mỉm cười trả lời.

Tống Văn Nhân rời giường đi tắm, Văn Tự cầm máy tính, mở ra xem băng ghi hình Lý Quần Thanh giảng giải về động vật, từ thời đi học đến bây giờ đi làm, đều bị cậu ta tìm được, xem hết cái này đến cái khác.

Khi Tống Văn Nhân tắm xong bước ra, cậu ta vẫn còn đang xem. Tống Văn Nhân giơ tay vòng quanh cổ cậu ta, sán lại gần xem Văn Tự đang xem gì. Nhìn thấy là Lý Quần Thanh, cô nàng lấy làm lạ nhìn Văn Tự, hỏi: “Sao dạo này anh để bụng đến Lý Quần Thanh thế? Từ tuần trước đến tuần này, anh xem bao lâu rồi?”

Văn Tự không đáp, cô hơi giận dỗi, lắc vai cậu ta: “Anh nói đi chứ anh sao thế? Kể từ khi anh quen biết anh ta, ngày nào anh cũng phải xem thứ liên quan đến anh ta, từ tường tỏ tình đến băng ghi hình của anh ta, còn cả toạ đàm nữa, Văn Tự, anh làm sao thế!”

Trong lòng cô có một linh cảm cực kỳ đáng sợ, nhưng cô sẽ không thốt thành lời, Văn Tự không phải người trong giới đó, cậu ta ghét đồng tính luyến ái tột độ, hồi cấp ba vì một cậu gay trong lớp chạm phải sách của cậu ta, cậu ta bèn đốt hết sách, thậm chí chuyển trường, việc đầu tiên khi chuyển đến trường khác là hỏi giáo viên chủ nhiệm xem trong lớp có ai là đồng tính không, nếu có thì cậu ta lại chuyển lớp.

“Anh thấy Lý Quần Thanh rất quyến rũ, khác đàn ông bình thường.” Văn Tự khép máy tính, ngoái đầu nhìn Tống Văn Nhân, trái tim cô thắt lại, căng thẳng nhìn cậu ta, chỉ sợ cậu ta thốt ra chữ thích.

Văn Tự nhìn khuôn mặt thanh tú của Lý Quần Thanh, nói rất trịnh trọng, “Em bảo xem, anh bảo anh ta làm anh rể của anh được không?”