Chương 12: Ta không phải đã có tinh nguyên cấp một sao?

“Thánh tử, ngài mong muốn trở nên cường đại là một chuyện tốt, nhưng trước khi bắt đầu tu luyện, vẫn còn một số điều đơn giản ta cần phải giải thích rõ ràng với ngài.” Mạc lão khá hài lòng nói.

Diệp Tu có chút gấp gáp, dù sao đối với hắn hiện tại ngoài việc chứng minh bản thân mình với chín vị tiên nữ tỷ tỷ ra, thì hắn còn lo lắng về việc mười ngày sau chọn lựa trấn quốc tướng quân. Phụ thân hắn cả đời này chinh chiến sa trường, bảo vệ Thương Long ròng rã suốt hai mươi năm mới có thể dành được danh hào trấn quốc tướng quân, đó là quang vinh của phụ thân. Hắn không muốn vì bản thân mình mà phụ thân đánh mất đi vinh hiển mà ông đã dành cả tính mạng để đổi lấy vào tay kẻ khác.

Vì vậy, thực lực của hắn nhất định phải cường đại hơn nữa, bất luận như thế nào cũng không để đám người vong ân bội nghĩa Nguyệt gia cướp mất vinh quanh của phụ thân.

“Mạc lão cứ nói đi, nhưng có thể nói ngắn gọn chút được không?” Diệp Tu bắt đâu chăm chú lắng nghe.

Mạc lão nói: “Vậy ta liền đi thẳng vào vấn đề. Cơ thể của thánh tử bây giờ không có tinh lực, vậy nên việc đầu tiên cần làm chính là ngưng tụ tinh nguyên.”

“Ta không phải đã có tinh nguyên cấp một sao?” Diệp Tu hỏi.

Mạc lão mỉm cười: “Mặc dù thánh tử là tinh nguyên cấp một, nhưng cho dù là tinh nguyên cấp mấy đi chăng nữa, trước khi ngưng tụ cũng không thể nào hoàn toàn cảm nhận được sự tồn tại của tinh lực. Vì vậy ngưng tụ chính là thử đánh động tinh lực của đất trời, chỉ khi nào dẫn dắt ra được tinh lực mới có thể chân chính bước vào con đường tu luyện.”

“Tại sao thánh tử không thử ngay bây giờ? Trước tiên hãy tĩnh tâm, sau đó đồn khí ở phía bụng dưới và cố gắng cảm nhận vị trí của tinh nguyên.”

Trong khi Mạc lão giảng giải thì Diệp Tu cũng bắt đầu nhắm mắt lại, vứt bỏ mọi tạp niệm trong đầu, ngay sau đó hít vào một hơi thật dài liền có thể nhìn thấy một chút ánh sáng lóe lên ở dưới bụng của mình.

Khi Mạc lão nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

Thánh tử không hổ danh là có năng lực nghịch thiên, tuy rằng chưa từng cảm nhận được tinh nguyên, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã đánh động được tinh lực của trời đất khiến Mạc lão ngạc nhiên mãi không thôi.

Phải biết rằng tinh nguyên được chia từ cấp một đến cấp chín, cấp bậc của tinh nguyên càng thấp thì càng khó cảm nhận được tinh lực của đất trời, cho dù là người có tinh nguyên cấp chín thì cũng phải mất một khoảng thời gian mới có thể cảm nhận được tinh lực, ấy thế mà tốc độ này của Diệp Tu lại nhanh gấp mấy chục lần so với tinh nguyên cấp chín.

Diệp Tu từ từ mở mắt, rồi tùy ý đưa tay lên, lập tức nhìn thấy ánh sao lấp lánh bay lượn xung quanh đầu ngón tay của mình, sau đó liền biến mất.

“Thế này có nghĩa là ta làm được rồi sao?” Chính bản thân Diệp Tu cũng có chút bối rối, bởi vì vừa rồi hắn chẳng làm gì cả, chỉ nhắm mắt lại rồi cảm nhận được một cỗ sức mạnh dâng trào trong cơ thể.

“Đúng vậy, thánh tử bây giờ đã đạt được Tinh Thể Cảnh tầng thứ nhất rồi.” Mạc lão cảm thấy rất vui mừng.

Chết tiệt, sao dễ quá vậy? Ánh mắt Diệp Tu chợt lóe lên, hắn quả nhiên đứng đầu trong đám thiên tài, nếu như tu luyện dễ dàng như vậy thì còn cần gì rèn luyện cực khổ như Mạc lão nói nữa, tu luyện dễ dàng như húp cháo là được rồi.

Mạc lão sợ Diệp Tu kiêu ngạo, vội nói: “Thánh tử, đây mới chỉ bắt đầu thôi.”

Mặc dù nói vạn sự khởi đầu nan, nhưng thật ra càng về sau mới càng khó.

Điều cần chú trọng ở Tinh Thể Cảnh chính là thể, đơn giản mà nói chính là sức mạnh.

Cảnh giới cao nhất của tầng thứ nhất tương đương với một vạn cân sức mạnh, cứ tăng thêm một cấp thì cũng sẽ tăng thêm một vạn cân sức mạnh, như thế có nghĩa là cảnh giới cao nhất của Tinh Thể Cảnh tầng thứ chín chính là chín vạn cân sức mạnh.