Chương 7: Tiên nữ tỷ tỷ?

Trước khi hắn xuyên qua, thân thể này bị coi là phế vật, ngay cả phụ thân hắn là Diệp Hạo Thiên, cũng không còn ôm mộng nhi tử này một ngày nào đó có thể hóa rồng, cũng phải thôi bởi vì hắn ngày trước đừng nói đến có thể đấm ra một quyền, cho dù một con gà cũng chẳng thể nào đánh lại.

Diệp Tu cực kỳ mừng rỡ, đây chẳng phải là một đấm sẽ hạ gục kẻ địch như trong tiểu thuyết sao?

Bất luận là yêu ma hay thần thánh phương nào, tất cả đều có thể giải quyết chỉ bằng một cú đấm!

Sau khi gạt bỏ tâm tư của mình sang một bên, điều hắn quan tâm bây giờ chính là Thiên Nguyên Cửu Tiên xinh đẹp

như tiên tử trong truyền thuyết.

Nghe nói bất kỳ vị nào trong Thiên Nguyên Cửu Tiên cũng là niềm mơ ước của tất cả nam nhân trong thiên hạ.

Chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để câu hồn đoạt phách, khiến người ta nhớ mãi không quên.

Nghĩ đến đây, Diệp Tu liền đi tới trước mặt Mạc lão, thế nhưng toàn thân Mạc lão lại bất động, giống hệt như một bức tượng.

“Đại ca, đại ca.”

Gọi liền mấy câu, cũng không thấy động tĩnh.

Diệp Tu liền hít một hơi thật lớn: “Đại cal”

Mạc lão liền tỉnh táo lại, nhìn thấy Diệp Tu đang đứng trước mặt mình, ông đột nhiên quỳ phịch xuống.

Diệp Tu sửng sốt, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mạc lão vội vàng nói: “Xin thánh tử đừng gọi ta là đại ca nữa, như thế sẽ lăng nhục thân phận của ngài, gọi ta là Mạc lão là được rồi, với cả thánh tử có điều gì cần phân phó không?”

“Thánh tử?” Diệp Tu chẳng hiểu gì cả. Mạc lão liền giải thích: “Cho dù ngài trở thành đệ tử của Cửu Tiên hay là đệ tử của Thái Thượng Trưởng Lão thì ngài

cũng là thánh tử của Thánh cung Thiên Nguyên ta.”

Hai mắt Diệp Tu lập tức sáng rực lên: “Nói như vậy chứng tỏ Thiên Nguyên Cửu Tiên nguyện ý thu ta làm đệ tử!”

Mạc lão đáp: “Đương nhiên rồi, tài năng của thánh tử đã xuất chúng hơn người.”

“Được rồi, vậy ngươi nhanh đưa ta đi bái kiến sư phụ đi. Diệp Tu cười khúc khích, thật sự không thể chờ đợi được nữa.”

“Thánh tử mời đi theo ta.” Nói xong, Mạc lão đứng dậy dẫn Diệp Tu vào nội điện.

“Cửu Tiên đại nhân, ta đã dẫn thánh tử tới rồi.” Mạc lão đứng ngoài cửa kính cẩn nói.

“Vào đi!” Thanh âm huyền ảo truyền đến khiến toàn thân Diệp Tu tê dại, phảng phất như có một luồng điện chạy qua người.

Diệp Tu âm thầm mừng rỡ, quả nhiên là tiên nữ giáng trần trong truyền thuyết, giọng nói lại âm dịu nhẹ nhàng đến thế.

Diệp Tu đè nén hưng phấn trong lòng, từ từ đi vào cửa.

Bên trong đại điện giống hệt như tiên cung, được điểm xuyết bởi vô số vì sao lấp lánh, trên bậc thang sâu nhất có chín tấm rèm châu được kết bằng đá quý đang buông xuống, ở đó ắt hẳn là Thiên Nguyên Cửu Tiên.

Diệp Tu đứng dưới bậc thang, chắp tay cúi đầu: “Diệp Tu bái kiến chín vị tiên nữ tỷ tỷ.”

Tiên nữ tỷ tỷ?

Nếu như để bất kỳ vị trưởng lão nào trong Thánh cung Thiên Nguyên nghe được câu nói này, nhất định sẽ sợ chết khiếp mất.

Tên tuổi của Thiên Nguyên Cửu Tiên không phải tự nhiên mà có, năng lực của bọn họ cực kỳ cường đại, không ít cao thủ đã chết vì dám đi trêu chọc họ.

“Tỷ tỷ?” Ở rèm châu thứ chín, có một giọng nói cực kỳ sắc bén chợt vang lên.

Âm thanh này như hàng vạn đạo kiếm đâm thẳng vào màng nhĩ của Diệp Tu.

Toàn thân Diệp Tu ngay lập tức run rẩy, *** mẹ, đáng sợ quái

Thế nhưng, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, không khỏi mỉm cười: “Chín vị tỷ tỷ à, tuy rằng ta chưa từng yêu ai nhưng lại rất am hiểu nữ nhân. Nữ nhân ấy mà, điều họ quan tâm nhất không phải chính là tuổi tác hay sao? Nếu như ta gọi các vị là sư phụ, xưng hô này rõ ràng còn mang hàm ý “già” vào trong đó, chi bằng ta gọi các vị là tỷ tỷ, như vậy mới có thể diễn tả được dung mạo xinh đẹp và trẻ trung của các tỷ tỷ đây.”

Cửu Tiên: “Quả nhiên không thể nào phản bác được”.

Lúc này, tấm rèm châu thứ chín từ từ mở ra, một thân ảnh xinh đẹp chậm rãi bước ra.

Kiếm bào trắng như trăng, tay cầm trường kiếm, dáng người mảnh mai, ánh mắt sáng lấp lánh, đôi môi đỏ mọng và chiếc cổ thon dài trắng mịn như ngọc, đẹp đến mức khiến người ta không thể nào rời mắt.

Diệp Tu suýt tí nữa bị dung mạo ấy làm cho ý loạn tình m3, khó trách dung nhan của bọn họ được ví như tiên nữ, quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân.

“Tử Hàm tỷ tỷ.” Diệp Tu vui sướng hét lớn.

Thất tuyệt tiên tử: