Chương 8: Sáu năm sau

Dịch giả: Đức Thành

Sáu năm sau. Hành tinh Thiên Đấu.

Một mái tóc dài màu bạc xõa sau lưng như thác nước, chúng cứ như vậy mà xõa xuống sàn nhà, tản ra vầng sáng bạc nhẹ nhàng.

“Na Na, sao lại ngồi ngẩn ra như vậy rồi?” Một âm thanh dễ nghe vang lên, Vân Diễm vừa mới đẩy cửa vào đã thấy nàng như vậy thì tức giận mà nói.

Nàng vào viện nghiên cứu đã được ba năm. Khi vừa mới tới đây thì nàng đã được phân tới đây để ghi chép lại tất cả mọi thứ phát sinh của người thiếu nữ trước mặt này.

Mà ở trước mặt nàng, cô gái được nàng gọi là na na này, tới hiện tại đã ở viện nghiên cứu được sáu năm rồi, nói chính xác hơn là nàng đã thức tỉnh được sáu năm rồi.

Căn cứ vào tư liệu thì sáu năm trước, nàng được cứu ra từ băng tuyết, có thể nói nàng là người đứng đầu trong lịch sử thí nghiệm tuyết tan sống lại của liên bang, bởi vì thời gian nàng bị đóng băng ít nhất cũng ngoài ngàn năm.

Cái này vốn là một nghiên cứu vô cùng có giá trị, thế nhưng cô gái được cứu ra khỏi băng tuyết này lại không nhớ được bất cứ thứ gì. Nàng chỉ mơ hồ nhớ được mình tên là Na Na.

Mà trong ba năm nay, Vân Diễm quan sát nàng cũng không thấy nàng có gì không bình thường. Còn căn cứ theo số liệu báo cáo của viện nghiên cứu thì cũng chỉ là có tố chất thân thể vượt xa người thường, hơn nữa khi nàng gặp công kích thì cơ thể sẽ tự động phản ứng chứ cũng chẳng còn gì khác lạ. Thậm chí viện nghiên cứu còn không có cách nào phán đoán nàng có phải là hồn sư hay không, bởi vì trên người nàng thì một tia hồn lực cũng không thấy.

Không có hồn lực thì dù tố chất thân thể có tốt thì cũng hơn người thường được bao nhiêu đây? Hiện tại cơ giáp và chiến hạm cũng đã tràn ngập ra, tuy sức chiến đấu cá nhân vẫn được coi trọng nhưng cũng đã bị khoa học kỹ thuật kéo ra một khoảng cách lớn rồi.

“Ngươi tới rồi sao?” Na Na xoay người lại mà mỉm cười với Vân Diễm.

Tuy rằng mỗi lần bước vào thì Vân Diễm cũng đã chuẩn bị tâm lý nhưng mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Na Na thì cũng không nhịn được mà ngẩn người ra. Na Na thật sự là rất đẹp, đẹp đến mức những cô gái khác không thể sinh ra nổi tâm tư đố kị nữa. Hơn nữa, dường như tuổi của nàng cũng đã bị đông lại luôn rồi, nhìn vào ảnh nàng sáu năm trước mà so với bây giờ thì có tìm tới mòn mắt cũng chẳng thấy nổi một chút khác biệt. Chỉ có điều làn da nàng lại cứng cỏi tới mức quỷ dị. Nếu không làm nàng bị thương thì không có bất kỳ dụng cụ nào có thể rút máu nàng mà khám nghiệm. Cho nên tới bây giờ việc nghiên cứu về nàng vẫn là một vấn đề cực lớn.

“Hôm nay là ngày quan trọng của ngươi đấy!” Vân Diễm bước tới bên người nàng, vừa kéo vuốt mái tóc dài của nàng vừa cười: “Thật sự là ta không dám ở cùng ngươi quá lâu, nếu không thì giới tính của ta sẽ bị ngươi bẻ cong luôn mất.”

Giờ đây Na Na đã không còn ngây ngốc vô tri như lúc mới thức tỉnh nữa rồi, sáu năm, nàng cũng đã học được rất nhiều tri thức hiện đại. Mà năng lực học tập của nàng cũng rất mạnh, hiện tại nếu như nàng không nói thì không ai có thể biết nàng là người đã bị đóng băng lâu như vậy

“Vậy là không được đâu nha, vì ta thích nam nhân.” Na Na cười nói, “Hôm nay là ngày gì mà lại quan trọng với ta?”

Vân Diễm nói: “Không phải ngươi đã xem qua luật pháp của liên bang rồi sao? Dựa theo quy định thì hễ là người không rõ thân phận sau khi trải qua sáu năm khảo sát đảm bảo không có nguy hiểm là sẽ được công nhận thân phận tạm thời. Sau đó lại tiến hành tiếp một đợt khảo sát trong mười năm nữa, nếu như vẫn bình thường là sẽ được liên bang công nhân thân phận chính thức. Nói cách khác thì chỉ cần ngươi hoàn thành thủ tục là từ hôm nay trở đi ngươi sẽ được công nhận là công dân tạm thời của liên bang.”

“Liên bang, công dân tạm thời?” ánh mắt của Na Na đột nhiên trở nên mơ hồ, không biết vì cái gì, trong nháy mắt này có vẻ như nàng đã nhớ ra được một chút gì đó,thế nhưng cũng chỉ là một tia bóng dáng.

“Đường Nhạc, xét thấy thời gian sáu năm vừa qua ngươi có biểu hiện bình thường, được Nhạc Khanh Linh đứng ra bảo đảm. Hôm trao tặng ngươi thân phận công dân tạm thời. Công dân tạm thời sẽ được hưởng đãi ngộ gần như ngang bằng với công dân chính thức. Điểm khác là ngươi sẽ không thể theo di dân vào vũ trụ, không thể mua hồn linh từ hắc cấp trở lên, mười năm tới ngươi cần phải nghiêm khắc tuân theo luật pháp, nếu mười năm sau vẫn bình thường như trước thì sẽ được cộng nhận là một công dân chính thức.”

“”bộp!” một con dấu điện tử rơi vào tay Đường Nhạc từ trên màn hình hồn đạo.

Tướng mạo anh tuấn của Đường Nhạc vẫn luôn làm cho người ta phải dòm ngó không thôi. Cô gái chịu trách nhiệm xác nhận thân phận cho hắn đã nhìn chằm chằm vào tên trước mặt này không biết bao nhiêu lần.

“Ha ha ha, tốt rồi,vậy là tốt rồi, rốt cuộc ta đã có đất dụng võ rồi. Sau này ngươi chính là người của ta rồi!” Nhạc Khanh Linh vui sướng mà hoa chân múa tay.

Từ sáu năm trước, khi nàng đem người này về nhà thì nàng mới phát hiện ra mình đã vác về một thứ phiền phức.

Phải biết rằng, khi đó Đường Nhạc là một người không có đồng nào, mà cũng là thân không mảnh vải a! Trừ việc hắn có thể nhớ chắc chắn mình là họ Đường thì chẳng còn nhớ nổi bất cứ thứ gì nữa, ngay cả một ít đồ dùng sinh hoạt hắn cũng không biết nốt.

Nhạc Khanh Linh thậm chí cảm thấy hắn giống như một loài động vật nhìn thấy người đầu tiên sẽ coi là mẹ luôn vậy, hắn cứ một mực đi theo nàng, cho nên nàng mới lấy cái lý do này để dẫn hắn về nhà, vì nàng không dám thừa nhận mình dẫn hắn về chỉ vì hắn đẹp!

Cái tên Đường Nhạc này là nàng nghĩ cho hắn, ít nhất thì cũng có cái tên để mà xưng hô. Đương nhiên nàng đem hắn về nhà cũng đã phải đứng trước những luồng áp lực khổng lồ rồi a! Nàng phải rất vất vả mới có thể giải thích cho cha mẹ. Cuối cùng vẫn là mẹ nàng đánh nhịp mới có thể giữ hắn lại, mà Nhạc Khanh Linh lại cảm thấy nhất định là mẹ thấy người ta đẹp mới quyết định như vậy đấy. Chính vì thế nên cha mới có chút khó chịu

Một đoạn thời gian dài sau đó Nhạc Khanh Linh đã khổ sở tìm kiếm xem có chút tin tức gì về tên Đường Nhạc này không, hầu như nàng đã tìm hết tất cả tư liệu về minh tinh nhưng lại chẳng thấy chút gì liên quan tới tên này. Rõ ràng bộ dáng của hắn phải xếp hạng minh tinh mới đúng a!

Dù sao thì Đường Nhạc cũng luôn đi theo nàng, nàng đi đến đâu thì hắn theo tới đó. Hơn nữa, Nhạc Khanh Linh phát hiện ra rằng Đường Nhạc có năng lực học tập rất mạnh, mà hắn lúc nào cũng ở cạnh mình như tên bảo tiêu vậy. Cả lúc nàng đi học thì Đường Nhạc cũng đi theo mà nghe. Khi hắn mới tới thì không biết đã hấp dẫn ánh mắt của bao nhiêu người, cho nên nàng không thể không mua lấy cái khẩu trang mà chụp lên mặt tên này.

Sáu năm a! Ngẫm lại thì đó chính là tuổi tác tốt nhất của mình, từ mười chín tuổi đến hai mươi lăm tuổi là độ tuổi đẹp nhất của những cô gái. Tuy hiện giờ tuổi thọ của nhân loại đã có tới hai trăm tuổi, hai mươi lăm tuổi mới là cái tuổi để bắt đầu. Nhưng sáu năm bị tên ngốc này bám theo cũng làm mình chẳng còn cơ hội yêu đương gì a!

Rốt cuộc thì giờ cũng tốt rồi. Hắn đã có thân phận tạm thời. Mà trọng yếu hơn là từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì Nhạc Khanh Linh đã có thể khẳng định tên này nhất định là một đại minh tinh, cho dù trước kia không phải thì nhất định sau này cũng sẽ phải.

Giờ hắn đã có thân phận tạm thời, có nghĩa là kế hoạch bồi dưỡng minh tinh của nàng rốt cuộc thì cũng đã có thể bắt đầu rồi a!

Càng nghĩ nàng lại càng cảm thấy hưng phấn, từ nhỏ nàng đã có tật tham tiền. Mà giờ đây bên người lại có một người đẹp từ tướng mạo đến vóc dáng thế này thì sao lại không thể phát tài đây? Hắn chính là một gốc cây có thể hái ra tiền a!