Chương 10: Cố Khuynh Thành

Cố Chấn Hoa nghe Ninh Tuyết Yên tường thuật lại đầu đuôi sự việc, giận tím mặt nhìn nhóm thầy thuốc.

“Thì ra nhóm người bọn mày là như thế mặt hàng.Hồi Xuân các cũng không cần một đám như bọn mày sâu mọt.”

“Thiên Tú, đưa điện thoại cho ba.”

Cố Thiên Tú đưa cho Cố Chấn Hoa điện thoại bấm một dãy số.

“Alo, Cố lão hữu!làm gì hôm nay có nhã hứng gọi điện cho người bạn già này đâu.”

“Dương lão đầu, lời nói nhảm thì không có nhưng lại có đại sự.”

“Đại sự gì?”

“Hôm nay tôi mém chút nữa tại Hồi Xuân các của ông nghẽn mạch mà chết đấy.”

“Cái gì?bệnh cũ ông lại tái phát.”

Đầu dây bên kia Dương Chí Bình nghe thấy Cố Chấn Hoa phát tác bệnh cũ quá sợ hãi, thất thanh nói.

“Yên tâm, hiện tại đã không sao.Cũng may tôi gặp được cao nhân đi ngang qua thuận tay cứu giúp, bệnh cũng đã triệt để trừ tận gốc.Ông khỏi phải lo bộ xương già này rồi.”

“Lại có cao nhân có thể chữa tận gốc bệnh của ông.”

Dương Chí Bình kinh hãi không thôi.Bạn già mình bệnh tình ra sao Dương Chí Bình vô cùng rõ ràng.Chạy khắp cả nước 4 phương Đông, Tây, Nam, Bắc y học đều thỉnh giáo qua nhưng thúc thủ vô sách.

Bây giờ bệnh lại bị triệt để chữa khỏi, Dương Chí Bình nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn.

“Quả thật là cao nhân a.Đúng rồi nói chính sự, ở Hồi Xuân các của ông có một nhóm dám miệng tiện nói cao nhân y thuật không được.Ông nói phải làm sao đây?”

“Cái gì?Đáng chết nhóm khốn khiếp, dám hủy đi ta Hồi Xuân các danh tiếng.”

Dương Chí Bình đầu dây bên kia lộ vẻ phẫn nộ.

“Ông chờ một chút, tôi gọi người xác nhận tống cổ nhóm cặn bã đó khỏi Hồi Xuân các.”

“Tốt!Nếu có rảnh rỗi thì tôi ghé thăm ông.Cháu gái ông dạo này thế nào?”

Dương Chí Bình nghe Cố Chấn Hoa nhắc đến cháu gái mình, tràn ngập bất đắc dĩ.

“Nói đến cũng là chiều nó muốn hư.Bây giờ nó suốt ngày ở trong phòng làm cái gì trực tuyến hoạt động ấy.Nhiều lần khuyên nó mà vẫn không nghe.Đúng là tính khí bướng bỉnh giống hệt mẹ nó lúc trẻ.Còn cháu ông thì sao?”

“Ài, con nhóc nhà tôi cũng không khá hơn con bé nhà ông bao nhiêu.Nó suốt ngày cứ chạy tới chạy lui đi đóng phim ca hát linh tinh.Một năm chờ về thăm một lần bộ xương già này cũng không được.”

Cố Chấn Hoa có chút khổ sở nói ra.

“Mà thôi, đó là chuyện của đám trẻ tuổi bọn nó.Mấy lão khọm chúng ta xen vào có chút không có ý tứ gì.”

“Ông nói cũng đúng, vậy hôm nào chỗ cũ gặp nha.Tôi gác máy đây.”

“Tốt!hôm nào tụ họp chỗ cũ.”

Dương Chí Bình gác máy, ánh mắt nhìn hướng căn phòng đóng kín lại, khẽ thở dài.

“Sơ Tuyết à Sơ Tuyết.Ông ngoại không hy vọng con cứ làm cái trực tuyến đó mãi.Mong là con sớm tìm tới một cái cháu rể để ông yên tâm mà nhắm mắt.”

Cố Chấn Hoa tắt máy, có chút áy náy nhìn Tiêu Hạo.

“Xin lỗi tiểu huynh đệ, để cho cậu vì nhóm này sâu mọt mà phiền não.Yên tâm đi, tôi đã giải quyết.”

Tiêu Hạo khoát tay áo ra vẻ không thành vấn đề.

“Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là có chút phiền đám người mắt chó coi thường người khác này.Dù sao ở đâu hạng người nào cũng có, con cũng không có đi so đo chi cho mệt.”

Nhóm thầy thuốc nghe 2 người nói muốn đuổi nhóm người mình khỏi Hồi Xuân các, khinh thường nói ra.

“Mấy người là cái thá gì nói muốn đuổi là đuổi nhóm bọn tôi đi hả?Đem ra hù con nít 3 tuổi còn được.Chúng tôi không sợ…”

Không đợi trong nhóm người thầy thuốc nói hết, cửa phòng mở ra.Một cái trung niên thầy thuốc mặt chữ quốc tiến vào trong.

Nhìn thấy người trung niên này, nhóm thầy thuốc như có dự cảm không tốt.

Trung niên mặt chữ quốc tiến đến cung kính chào Cố Chấn Hoa.

“Cố đại tướng ngài khỏe.”

Cố Chấn Hoa tùy tiện phất tay ra lệnh.

“Tiểu Quân, đem đám này sâu mọt cho cút khỏi Hồi Xuân các thôi.Ta nhìn bọn nó nhóm mà chướng mắt.”

Mạc Quân liếc một cái đang hoảng hốt nhóm thầy thuốc, tiện tay vung ra mấy tờ đơn xin thôi việc.

“Nhóm mấy người muốn tự nguyện hay là muốn bị cưỡng chế mang ra?”

Nhóm thầy thuốc sắc mặt như cha mẹ chết một dạng, trong lòng hối hận không thôi.Nếu không phải mắt chó coi thường người khác mà nói thì không đến mức bị đuổi việc.

Ở nhóm thầy thuốc ão não tuyệt vọng cầm tờ đơn xin thôi việc rời đi.Cố Chấn Hoa quay sang nhìn Trình Đông tán thưởng nói.

“Cậu rất tốt, không có theo nhóm người kia mắt chó coi thường người khác.Rất có tiền đồ!”

“Tiểu Quân, sắp xếp cho cậu ta thử chức đại chấp sự khu vực nhân sự đi thôi.”

Mạc Quân gật đầu, nhìn đang còn đứng ngốc lăng chưa kịp hồi phục tinh thần Trình Đông nói.

“Cậu theo tôi đến phòng nhân sự nhận chức đi thôi.”

Trình Đông ngốc ngốc gật đầu, ánh mắt nhìn Tiêu Hạo lộ vẻ cảm kích.Hắn biết bản thân lên voi cũng bởi vì người trẻ tuổi này, chờ sau này có dịp phải báo đáp ân tình một phen mới được.

Cố Thiên Tú lúc này cũng tiếp điện thoại, cảm thấy không có ý tứ nói với Cố Chấn Hoa một tiếng mà cũng rời khỏi phòng.

Đợi Trình Đông cùng Cố Thiên Tú rời đi, Tiêu Hạo cũng cảm thấy không sai biệt lắm.

“Được rồi, nếu không còn việc gì nữa, con cùng bạn học cũng đi đây.”

Cố Chấn Hoa thấy vậy liền gấp, vội vàng nói.

“Tiểu huynh đệ có thể chờ một chút được không?đồ vật sắp đến rồi, ta muốn giao cho cậu một vật xem như là cảm tạ đi.”

“Được rồi, vậy thì chờ một chút vậy.”

Tiêu Hạo có chút bất đắc dĩ nói.Vốn dĩ chỉ muốn cứu trị không cần người ta báo đáp cái gì.Lương y như từ mẫu, cứu một người còn hơn xây 7 tòa tháp.Nếu mình đã tiện đi ngang qua thì cứu người ta thôi.Khụ khụ, còn có hệ thống nhiệm vụ chiếm đa phần.

“Đinh, chúc mừng kí hoàn thành nhiệm vụ:Triển lộ phong mang.Phần thưởng Thần Nông tiên(quyển thượng) cùng 1000 điểm hối đoái, mời kiểm tra hòm thư và nhận.”

Tiêu Hạo kinh hỉ có chút không kiềm chế được muốn xem thử Thần Nông tiên điển này.Cái này xuất phẩm đến từ một trong tam hoàng Thần Nông à.Hơn nữa còn là luyện đan tâm đắc, bản thân bây giờ chuẩn bị luyện đan, thiếu khuyết chính là kinh nghiệm.Có bản luyện đan tâm đắc này, lo gì không lên như diều gặp gió.

Tiêu Hạo có chút đắc ý thầm nghĩ trong lòng.

Đột nhiên, cửa phòng chữa bệnh lúc này mở ra.Cố Thiên Chính trở về, còn dẫn theo một cô gái đeo khẩu trang cùng kính râm tiến đến.

Cô gái này không kịp chờ đợi mà chạy đến bổ nhào vào trong ngực của Cố Chấn Hoa.

“Ông nội, ông nội con đến thăm ông nội đây!tha thứ cho cháu gái bất hiếu, không thường xuyên đến thăm ông nội.”

Cố Chấn Hoa thấy cháu gái đến thăm mình, nội tâm ấm áp, vỗ nàng lưng cười nói.

“Không sao.Cháu cũng thường xuyên gọi điện cho ông cũng tốt mà.Bận việc thì cứ làm, đừng để bị áp lực quá là được rồi.”

Cố Thiên Chính lúc này trừng mắt nhìn cô gái.

“Mày vào mà không gỡ xuống kính cùng khẩu trang.Không biết phép lịch sự tối thiểu khi gặp người khác à?”

Cố Khuynh Thành cũng gỡ xuống khẩu trang cùng kính râm, lộ ra tuyệt mỹ gương mặt.Nàng lè lưỡi làm cái mặt quỷ nói.

“Thì bây giờ con gỡ xuống không được sao?ba lúc nào cũng nghiêm khắc với con.”

Cố Chấn Hoa thì trừng mắt Cố Thiên Chính cả giận nói.

“Nó là cháu gái tao, mày hung cái gì hung.Ở quân đội bá đạo ngày càng quen tính rồi.Không cẩn thận tao cho mày về quê trồng rau bây giờ.”

Cố Thiên Chính bị ba mình hù sợ, nhưng vẫn con vịt chết mạnh miệng nói.

“Về thì về, tôi cũng không thèm lưu luyến ở cái đơn vị kia.Nếu không ông về tái nhiệm lại chức vị đi ông già, tôi cũng chán ở đó lắm rồi.”

Cố Chấn Hoa giận tím mặt, đá cho Cố Thiên Chính một cái.

“Về cái đầu mày, tao có tuổi, vào đó mà nhìn tuổi trẻ nhiệt huyết để đố kị à?”

Nhìn thấy ông nội sinh long hoạt hổ, Cố Khuynh Thành lộ vẻ kinh ngạc.

“Ông nội, bệnh của ông triệt để khỏi hẳn rồi?”

Cố Chấn Hoa gật đầu, ánh hướng về phía Tiêu Hạo nói.

“Ông cứ nghĩ là mình sẽ chết, nhưng cũng may nhờ vị tiểu huynh đệ này kịp thời châm cứu chữa bệnh mới có thể được như bây giờ.”

Cố Khuynh Thành sững sờ, lúc này nàng mới để ý trong phòng còn có 2 người khác đây.Cố Khuynh Thành tiến đến, lộ ra nụ cười ngọt ngào, vươn ra cái tay trắng noãn.

“Cảm ơn cậu đã cứu mạng ông nội tôi.”

Tiêu Hạo lúc này ngốc một chút nhìn Cố Khuynh Thành, cảm thấy nàng gương mặt vô cùng quen thuộc như gặp ở nơi nào.

“Không cần cảm ơn, một cái nhấc tay mà thôi.”

Ninh Tuyết Yên đứng một bên lúc này kích động đến mặt đẹp đỏ bừng hô lên.

“Chị là đại minh tinh Cố Khuynh Thành đúng không?Không ngờ gặp người thật lại còn đẹp hơn cả trong phim ảnh.”

Cố Khuynh Thành mỉm cười nắm tay Ninh Tuyết Yên nói.

“Quá khen.Em cũng xinh đẹp không kém chị.”

Tiêu Hạo bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra cô gái là đại danh đỉnh đỉnh nữ thần Cố Khuynh Thành.Mở ra tra xét thông tin, Tiêu Hạo giật mình nhìn bảng điện tử.

Mục tiêu:Cố Khuynh Thành.

Chức nghiệp:S quốc nữ thần siêu cấp minh tinh, Cổ Võ giả.

Chiến lực:1500.

Tu vi:Tiên Thiên sơ kỳ( Luyện Khí cửu trọng).

Quan hệ:vừa mới quen.

Hảo cảm:20.

Nhan trị:91.

Tiêu Hạo âm thầm lấy làm kinh hãi.Nói vậy là nàng có thể 1 chiêu miểu sát mình không hề có lực hoàn thủ.Không ngờ được S quốc cự đầu minh tinh lại là một cái Cổ Võ giả, chả trách không ai dám đánh nàng chủ ý.

Ninh Tuyết Yên cùng Cố Khuynh Thành vừa gặp như đã quen, hai người trò chuyện một hồi.Ở thu được chữ ký của Cố Khuynh Thành, Ninh Tuyết Yên cười vui vẻ cả ngày.

Rời đi Hồi Xuân các, cầm trong tay một cái huy chương có chạm khắc một con rồng cuộn quanh ngôi sao màu vàng.Tiêu Hạo nội tâm âm thầm buồn bực, cái này huy chương rốt cuộc có tác dụng gì đâu?Dùng Phá Vọng chi nhãn nhìn cũng không tra xét ra được cái quỷ gì thông tin.

Ninh Tuyết Yên lúc này lấy hết dũng khí, khẽ cắn môi nói.

“Tiêu Hạo, bạn có thể giúp mình chuyện này được không?”

Tiêu Hạo đang suy nghĩ về huân chương mà Cố Chấn Hoa giao cho mình đâu.Bị Ninh Tuyết Yên hỏi có chút sững sờ, ánh mắt không hiểu nhìn nàng.

“Chuyện gì mà Ninh đại hoa khôi phải nhờ đến kẻ hèn này đây?”

Ninh Tuyết Yên lấy hết can đảm nói ra.

“Bạn y thuật giỏi như vậy, mình muốn nhờ bạn đến nhà chữa trị cho ba mình.Có thể sao?”

Tiêu Hạo nghe Ninh Tuyết Yên yêu cầu, cứ tưởng là chuyện gì, hóa ra là chữa bệnh, gật đầu đồng ý.

“Tốt, bây giờ cũng mới 5:30 chiều, bạn dẫn đường đến nhà đi.”

“Được.”

Mà ở lúc hai người vừa nói vừa cười từ Hồi Xuân các đi ra lại bị một đàn em Lăng Tích Uy thấy được, vội vàng chụp một tấm ảnh, gọi điện thoại báo cho Lăng Tích Uy biết.